Đầu Tư Thiên Kiêu Trăm Năm, Nữ Đế Xưng Ta Là Sư

Chương 165: Tam sinh tam thế

**Chương 165: Tam sinh tam thế**
Xuyên qua trận pháp truyền tống kia, thiên địa tự hành biến ảo, trước mắt mênh mông một mảnh, không thể nhìn thấy điểm cuối, mặc dù cũng hoang vu như cổ kiếm trủng, nhưng ít hơn hẳn những luồng kiếm khí lăng lệ, khiến không ít đệ tử các tông môn đều vì thế mà thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu thế giới nha..."
Lục Trần phối hợp nói thầm.
Cảnh giới Chí Tôn đã có thể diễn hóa ra tiểu thế giới, vị kiếm đạo Chí Tôn này chọn nơi đây làm chốn truyền thừa, cũng tịnh không có gì kỳ quái.
Bên trong tiểu thế giới, trừ bỏ hai vị trưởng lão kia, cả đoàn người Huyền Kiếm môn đều lộ vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên là chưa từng tới tiểu thế giới như vậy bao giờ.
Bí tàng của Chí Tôn ngàn năm khó gặp một lần, cũng coi như bọn hắn đã đuổi kịp thời điểm tốt.
"Yên Nhi vậy làm phiền tiền bối chăm sóc."
Trưởng lão Phù Tập nói với Lục Trần.
Nơi đây linh khí mỏng manh, cũng không phải là chỗ tốt để tu hành, nhưng cũng bởi vậy, phần lớn các tông môn đỉnh cấp đều hướng vào chỗ sâu mà đi, bên ngoài này ngược lại an toàn hơn nhiều.
Huyền Kiếm môn dù sao chỉ là một tiểu môn tiểu phái, ngay từ đầu đã không có ý định tranh đoạt di vật của Chí Tôn, chỉ là muốn dò xét một vòng ở ngoại vi, xem có thể vớt vát được chút chỗ tốt gì hay không.
Lục Trần khẽ gật đầu, liền mang theo thiếu nữ đi vào chỗ sâu trong tiểu thế giới.
Thiếu nữ tự nhiên là mừng rỡ mười phần, trong đôi mắt đều là ánh sáng phun trào, chỉ cảm thấy giống như đang mạo hiểm.
Hai người dần dần đi sâu vào, không bao lâu, liền biến mất trong ánh mắt của mọi người.
Trưởng lão Phù Tập nhìn bóng lưng hai người rời đi mà thở dài, nghĩ thầm nếu thật có thể theo nam tử áo xanh kia vớt được bảo vật gì ở chỗ sâu trong mật tàng, vậy đó chính là thời cơ quật khởi của Huyền Kiếm môn.
Trưởng lão Triệu Chớ thì ánh mắt biến ảo, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.
Tiểu thế giới nói nhỏ cũng không nhỏ, liếc nhìn lại, chỉ thấy mênh mông, nhưng nói lớn cũng không lớn, Lục Trần thường xuyên đi vài bước liền có thể đụng phải một đội nhân mã, đối phương cuối cùng sẽ đả lượng Lục Trần một phen, sau đó liền thoáng qua.
Lục Trần lúc này hiển lộ tu vi Phong Vương cảnh giới, sở dĩ không còn dùng Thượng Dương Thái Âm như vậy cảnh giới để che lấp, cũng là vì sợ thỉnh thoảng lại dính vào phiền phức.
Nếu tu vi Phong Vương cảnh lộ ra ngoài, như vậy phiền phức hiển nhiên sẽ ít hơn rất nhiều.
Một đường đi, cũng gặp không ít những nơi có giấu trân bảo, như là dãy núi có tiên quả hay là đầm sâu có giấu danh kiếm, các lộ nhân mã hỗn chiến trong đó, nhưng Lục Trần đều không dừng bước, một mực hướng vào chỗ sâu mà đi.
Một đường thấy được, trong mắt thiếu nữ đều là những điều mới lạ dị thường, thường xuyên nói nhỏ những điều ngay cả Lục Trần đều nghe không hiểu.
Ngay khi cho rằng lần lữ trình này đều dễ dàng như vậy, tim bỗng nhói đau, đứng ở nguyên địa, có chút không biết làm sao.
Lục Trần quay đầu nhìn lại, thiếu nữ ngẩng đầu nhìn về phía Lục Trần, sắc mặt có chút thống khổ nói: "Phu tử, lòng ta không hiểu sao đau quá."
Trên mặt nàng hiện lên dị sắc, lông mày cau lại, không còn mở to đôi mắt hết nhìn đông tới nhìn tây với vẻ sung sướng như lúc trước.
"Đã cảm giác được nha..."
Lục Trần nhìn thiếu nữ, dưới đáy lòng thầm than một câu.
Trong đôi mắt hiện lên một tầng hơi nước, võ đạo thiên nhãn mở.
【 Tính danh: Thẩm Như Yên 】
【 Tuổi tác: Mười tám 】
【 Cảnh giới: Tử Phủ nhị trọng 】
【 Mệnh cách: Tử kim chi sắc 】
【 Cuộc đời: Kiếp trước chính là đạo lữ của kiếm đạo Chí Tôn, bởi vì dung nhan bình thường, số tuổi không bằng kiếm đạo Chí Tôn.
Kiếm đạo Chí Tôn không đành lòng thấy đạo lữ cứ thế mà ra đi.
Hai người tìm được thuật sĩ dùng thuật pháp kết duyên, định ra ba đời tình duyên, Thẩm Như Yên cũng nhờ vậy có được một phần tu vi của kiếm đạo Chí Tôn, đưa thân vào hàng đại năng.
Sau đó kiếm đạo Chí Tôn cùng Ma Tôn giao chiến, nơi hai người đại chiến, hóa thành cổ kiếm trủng.
Kiếm đạo Chí Tôn bởi vì tu vi bị phân ra một phần, không địch lại, bị Ma Tôn phong cấm, hồn phách bị khóa tại cấm khu trong tiểu thế giới, chưa thể vào luân hồi chuyển thế.
Thẩm Như Yên đời thứ hai bởi vì đạo lữ không vào luân hồi, tự thân lại gánh chịu thuật pháp kết duyên, cho nên từ đầu đến cuối chưa thể cùng người khác mến nhau yêu nhau, cô độc sống quãng đời còn lại.
Ba đời sau, chính là độc nữ của tông chủ Huyền Kiếm môn.
Bởi vì phong ấn năm đó tiêu giảm, tàn hồn của kiếm đạo Chí Tôn lấy tàn kiếm làm mồi dẫn, triệu tập các lộ nhân mã ở Vô Trần chi địa vào trong đó, muốn tìm được người chuyển thế của đạo lữ năm xưa.
Nhưng hậu nhân của Ma Tôn năm đó biết được việc bí ẩn này, dùng thủ đoạn do Ma Tôn để lại, tìm được Thẩm Như Yên chính là đạo lữ ba đời kia.
Dẫn môn nhân đuổi bắt Thẩm Như Yên, đưa vào mật tàng của Chí Tôn.
Hậu nhân Ma Tôn lấy Thẩm Như Yên để bức hiếp, muốn tàn hồn của kiếm đạo Chí Tôn giao ra Chí Tôn truyền thừa.
Tàn hồn kiếm đạo Chí Tôn vì cứu Thẩm Như Yên, chỉ có thể bất đắc dĩ giao ra Chí Tôn truyền thừa.
Hậu nhân Ma Tôn có được truyền thừa, lại cũng không bỏ qua, vẫn khăng khăng muốn giết Thẩm Như Yên.
Nguy nan thời khắc, Chí Tôn dùng tàn hồn chi lực dẫn ra một phần tu vi Chí Tôn trong cơ thể Thẩm Như Yên.
Thẩm Như Yên dùng cái này tru sát không ít tu sĩ trong truyền thừa động phủ, nhưng vẫn khiến hậu nhân Ma Tôn kia đào thoát.
Toàn bộ trí nhớ kiếp trước hiển hiện trong óc, khiến thiếu nữ có chút khó mà tiếp nhận.
Tàn hồn Chí Tôn bị phong cấm ngàn năm, sớm đã suy bại không chịu nổi, lúc này lại dốc toàn lực dẫn xuất tu vi của Thẩm Như Yên, đã không còn lực tồn tại ở thế gian.
Ba đời tình duyên sắp hết.
Thẩm Như Yên cưỡng ép đem Chí Tôn tu vi trả lại tàn hồn Chí Tôn, bảo trụ hồn phách.
Sau đó trải qua sự chỉ điểm của tàn hồn Chí Tôn, con đường tu hành bằng phẳng, cuối cùng thành Chí Tôn.
Sau khi thành Chí Tôn, Thẩm Như Yên tìm được nhục thân cùng tiên phẩm đan dược cho tàn hồn Chí Tôn, vì đó mà ngưng tụ nhục thân, tái hiện thế gian.
Chí Tôn trùng sinh, Thẩm Như Yên nói rõ cử động lần này của mình chỉ là vì báo ân cứu mạng, cũng không có ý kết làm đạo lữ.
Chí Tôn không hiểu, hai người vốn là vì tam thế tình duyên đã định, vì sao cuối cùng ở đời này, Thẩm Như Yên lại không nguyện ý kết làm đạo lữ.
Thẩm Như Yên nói rõ mình chính là mình, mình có sự truy cầu của chính mình, tuyệt không phải thuật sĩ định ra là có thể cưỡng ép khóa lại.
Chí Tôn vẫn không hiểu.
Thẩm Như Yên không muốn nói thêm gì, cứ thế mà đi, mai danh ẩn tích.
Kiếm đạo Chí Tôn truy tìm tung tích không có kết quả, phiêu bạt giữa năm vực bốn biển.
Mà Thẩm Như Yên khổ tìm hậu đại của thuật sĩ năm đó thật lâu, để giải trừ tam thế tình duyên, cuối cùng cũng chưa thể được toại nguyện.
Sau đó lẻ loi một mình đến khi chết, vẫn như cũ không muốn kết duyên cùng kiếm đạo Chí Tôn kia. 】
【 Gần đây tao ngộ: Chí Tôn mật tàng sắp xuất hiện, hộ tống người trước cửa hướng Chí Tôn mật tàng, sẽ bị người Kim Đao môn tập kích. 】
Dưới võ đạo thiên nhãn, cuộc đời của Thẩm Như Yên đều rơi vào trong mắt Lục Trần.
Cùng vong hồn của kiếm đạo Chí Tôn trong tiểu thế giới này có khế ước tam thế tình duyên, vốn nên bị người của Kim Đao môn đưa vào trong đó, lại bởi vì Lục Trần xuất thủ, tương lai quan trắc được từ võ đạo thiên nhãn đã phát sinh một chút biến hóa.
Lục Trần cũng không ngờ rằng, thiếu nữ luôn luôn vui tươi hớn hở cười hì hì trước mắt, tâm lại kiên định như vậy, dù là chịu sự trói buộc của tình duyên, độc thân sống quãng đời còn lại, cũng không nguyện ý kết làm đạo lữ cùng kiếm đạo Chí Tôn kia.
Ngược lại hắn cũng có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng thiếu nữ, đại khái là phân rõ ràng mình cùng kiếp trước, cũng không nguyện ý để sự trói buộc từ kiếp trước vây khốn bản thân mình ở hiện tại.
Về phần cách làm lần này, Lục Trần từ chối cho ý kiến, không thể nói tốt, đương nhiên cũng không thể nói xấu.
Đối với vị kiếm đạo Chí Tôn kia mà nói, kết cục như vậy hiển nhiên là mười phần thê thảm, tàn hồn bị Ma Tôn phong cấm, khổ đợi ngàn năm, cuối cùng lại chờ đến một kết quả như vậy.
Mà đối với Thẩm Như Yên mà nói, ngưng tạo hồn phách cho kiếm đạo Chí Tôn kia, khiến cho có thể mượn nhục thân mới trùng sinh, chính là không muốn nợ nần gì.
Đợi sau khi làm xong những việc này, thiếu nữ liền tự giác không còn nợ kiếm đạo Chí Tôn kia bất cứ điều gì, cũng không nguyện ý kết làm đạo lữ.
Từ xưa đến nay, chữ tình này là khó giải nhất.
Cái gọi là tam thế tình duyên này, nếu kiếm đạo Chí Tôn kia cùng vào luân hồi, hai người lại gặp nhau nhớ lại đời thứ nhất, sao lại không phải là mang theo gông xiềng cho riêng mình?
Lòng người luôn luôn thay đổi trong nháy mắt, chớ nói chi là ba sinh ba đời.
Lấy tình duyên kiếp trước khóa lại người kiếp này gặp, đối với hai người mà nói kỳ thật đều là sự cưỡng ép.
Chỉ là bởi vì kiếm đạo Chí Tôn kia không vào luân hồi, cho nên dù là đến cuối cùng, cũng không biết được suy nghĩ trong lòng Thẩm Như Yên mà thôi.
"Đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Lục Trần vỗ nhẹ vai thiếu nữ, đem linh khí rót vào trong cơ thể nàng.
Một dòng nước ấm lưu chuyển trong chu thiên kinh mạch, sắc mặt có vẻ thống khổ của thiếu nữ mới giãn ra.
Nàng ngẩng đầu, gượng ra một nụ cười với Lục Trần.
"Đỡ hơn nhiều rồi."
Thiếu nữ nói.
Lục Trần khép đôi mắt lại, hắn chú ý tới trong đôi mắt thiếu nữ vẫn có dị sắc, hiển nhiên vẫn như cũ là mười phần khó chịu, nhưng có lẽ là vì để cho Lục Trần không phải lo lắng, lúc này mới nói như vậy.
Mặc dù thiếu nữ một mực lớn lên ở trên Linh Sơn, tâm tư đơn thuần, tựa như là nụ hoa trong nhà ấm, chưa từng chịu đựng mưa gió.
Nhưng kỳ thật tâm tính của thiếu nữ rất cứng cỏi, có chút vượt mức bình thường, xa phi thường nhân có khả năng sánh bằng.
"Kỳ thật vẫn là có chút, bất quá phu tử không cần lo lắng, ta có thể chịu đựng."
Dường như ý thức được mình không nên nói dối, thiếu nữ lại vội vàng nói.
Mặc dù mồ hôi toát ra trên trán, nhưng trên mặt thiếu nữ vẫn cố gượng ra ý cười.
Nàng cho rằng đây là do linh khí áp bách bố trí ở chỗ sâu trong mật tàng, lại không biết đây là bởi vì thuật pháp kết duyên cùng kiếm đạo Chí Tôn kia bố trí.
"Tốt, nếu ngươi không kiên trì nổi, nhớ lấy phải nói với ta."
Lục Trần nhìn thiếu nữ, nói.
Thiếu nữ khẽ gật đầu, tim nhưng lại nhói đau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận