Đầu Tư Thiên Kiêu Trăm Năm, Nữ Đế Xưng Ta Là Sư

Chương 193: Vong quốc công chúa

Chương 193: Vong quốc công chúa
Lý Quy Nhất thân ảnh lóe lên rồi biến mất, chỉ còn Lục Trần giữa thiên địa mênh mông.
Lục Trần đứng yên một lát, bên tai lại không hề vang lên âm thanh máy móc như hắn dự liệu.
"Không tính sao?"
Hắn hơi nhíu mày, chẳng lẽ Đế binh kia vẫn có sai sót?
"Không đúng... Tô Nguyệt Tiên đã thân hồn hợp nhất, ta vẫn chưa nhận được ban thưởng từ hệ thống..."
Lục Trần nheo mắt, trong đầu suy nghĩ cuồn cuộn.
Theo lẽ thường, khi Tô Nguyệt Tiên phục dụng viên tiên đan kia, quay về cảnh giới Chí Tôn hoàn mỹ, Lục Trần phải nhận được ban thưởng nhạt thải sắc từ hệ thống, nhưng thực tế phần thưởng kia vẫn luôn không xuất hiện.
"Xem ra, vấn đề có lẽ nằm ở cái gọi là thiên mệnh này..."
Lục Trần nói.
Hai đời chữ nhỏ đều nhắc đến, người tiếc bại bởi Thiên Uyên, cuối cùng mất đi đế vị.
Nếu đây mới là tiêu chuẩn phán định của hệ thống, vậy thì có chút đau đầu.
Một lúc sau, Lục Trần lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, thân ảnh lóe lên quay về Trường Lạc viên, hướng Thanh Khưu phủ mà đi.
Trong tiểu viện nơi mặt trăng lặn, nữ tử che mặt bằng lụa mỏng chống cằm, buồn bã nhìn ra ngoài sân.
Thấy một bộ thanh sam đi tới, ánh mắt có chút trống rỗng của nữ tử kia mới thêm mấy phần thần sắc, lộ ra từng tia thâm ý.
Thần sắc u oán này tự oán mà không phải oán, khiến người ta không nhịn được si mê. Nếu lúc này không phải Lục Trần ở đây, mà đổi lại là nam tử khác, gặp ánh mắt này của nữ tử, chỉ sợ hận không thể móc tim gan ra dâng lên trước mặt nàng.
Khác với vẻ u oán của nữ tử, đạo sĩ Bạch Ngân lại lộ vẻ mừng rỡ, kích động đứng dậy, trong mắt lóe lên ánh sáng tựa sao trời.
Hắn nóng lòng gặp mẫu thân, mà muốn vào Trường Nhạc thành chỉ có thể cậy vào Lục Trần. Lúc Lục Trần cùng thanh niên kia rời đi, đạo sĩ Bạch Ngân lo lắng vô cùng, sợ Lục Trần gặp chuyện ngoài ý muốn, lúc này thấy Lục Trần bình yên trở về, tự nhiên mừng rỡ dị thường.
"Công tử khiến nô gia đợi thật lâu."
Nữ tử nhìn về phía Lục Trần, ngữ khí tuy có ý mị hoặc câu nhân, nhưng đôi mắt lại thanh tịnh như nước, làm người ta nhìn vào mà tự ti mặc cảm.
"Cô nương chớ nói đùa, thực không dám giấu giếm, ta tới đây là vì muốn vào Trường Nhạc thành một chuyến, thỉnh cầu cô nương dẫn đường."
Lục Trần cười khẽ nói.
"Công tử là muốn hướng Trường Nhạc thành xem đạo?"
Nữ tử ngước mắt hỏi.
Ánh trăng hắt lên chiếc váy dài trắng thuần khiến nàng lộ ra vẻ linh hoạt kỳ ảo, tựa như tiên tử nhân gian.
Mà khác với phần lớn tiên tử mặt không biểu tình, quen thuộc lạnh lùng đối xử mọi người, nữ tử tuy che mặt bằng lụa mỏng, lại có thể nhìn ra thần sắc chuyển đổi cực kì phong phú, mặc dù không linh xuất trần, nhưng lại không đờ đẫn như con rối.
"Cô nương làm sao biết?"
Lục Trần khẽ ồ lên, có chút ngoài ý muốn.
"Công tử gọi tiên tử tốt, cô nương cô nương gọi, có chút không thoải mái."
Nữ tử chống cằm, nhìn thẳng về phía Lục Trần nói.
"Tiên tử mời nói."
Lục Trần không quan tâm đến xưng hô, lập tức hỏi.
"Bởi vì đi Trường Nhạc thành, các nam nhân đều thích nói như vậy."
Nữ tử nhướng mày, cong như vầng trăng khuyết, có thể nghĩ dung mạo tươi cười nghiêng nước nghiêng thành phía dưới tấm che mặt.
Lục Trần khóe miệng co giật, không giải thích gì thêm.
"Trăm năm nhập Chân Quân ngàn năm khó gặp, hôm nay nô gia lại may mắn, một lúc thấy hai người."
Nữ tử vuốt tóc, nói, dường như không sốt ruột dẫn Lục Trần vào Trường Nhạc thành.
"May mắn mà thôi, thỉnh cầu tiên tử dẫn đường."
Lục Trần ngừng lại một chút nói.
"Công tử quá không hiểu phong tình, hay là, công tử sốt ruột đi Trường Nhạc thành vui đùa?"
Nàng nhìn Lục Trần, nhếch miệng cười dưới khăn che mặt, đôi mắt sáng lấp lánh như tinh hỏa.
Lục Trần nhíu mày.
Trong mắt hắn mơ hồ có hơi nước nổi lên, xuyên thấu qua tầng hơi nước kia, có thể nhìn thấy nữ tử che mạng trước mặt có tử sắc khí vận xoay quanh trên đỉnh đầu, chính là mệnh cách Chí Tôn.
【 Tính danh: Tiêu Ly Nô (Tiêu Mộc Vân) 】
【 Tuổi tác: Hai mươi sáu 】
【 Cảnh giới: Thái Âm tam trọng 】
【 Mệnh cách: Tử sắc 】
【 Cuộc đời: Vốn là tiểu công chúa hoàng thất Xuất Vân cổ quốc, mang huyết mạch Hoang Cổ đại yêu Cửu Vĩ Thiên Hồ, từ nhỏ tu hành thiên phú hơn người.
Sau Xuất Vân cổ quốc bị Cảnh Triều diệt quốc, Tiêu Mộc Vân trở thành tù nhân.
Thiên tử Cảnh Triều hạ lệnh, chém tận g·iết tuyệt huyết mạch hoàng thất Xuất Vân cổ quốc, Tiêu Mộc Vân vốn nên c·hết trong ngục, lại được lâu chủ Trường Nhạc lâu mang ra, đổi tên đổi họ, nhập Trường Nhạc lâu.
Hoàng thất Xuất Vân quốc ngàn người c·hết hết, chỉ còn Tiêu Mộc Vân, cố thổ cũng sơn hà vỡ vụn, chỉ còn hoang mãng.
Sinh lòng hận ý, lập lời thề độc, tất phải lật úp đế quốc, báo quốc cừu gia hận.
Tiêu Mộc Vân đổi tên, gọi Ly Nô, nhắc nhở mình thời thời khắc khắc, đều chỉ là con mèo "ăn nhờ ở đậu" mà thôi.
Biết rõ lấy sức mình, dù tu hành đến Chí Tôn, vẫn khó chống lại đế quốc, nên không đặt tâm tư vào tu hành, mà quyết tâm tìm đạo lữ, một vị có thể đăng lâm đế vị, hoặc gần đế vị, đủ để một mình hủy diệt Cảnh Triều.
Vì thế, Tiêu Ly Nô chờ đợi nhiều năm, cuối cùng gặp một người, trăm tuổi nhập Chân Quân, lại là Đế tử Cảnh Triều.
Tiêu Ly Nô bỗng nhiên cảm thấy thiên ý trêu người, nhất thời nản lòng thoái chí, chỉ cảm thấy Cảnh Triều khổng lồ như vậy, há có thể lấy lực hủy diệt.
Sau tâm niệm chuyển biến, biết không thể hủy diệt từ bên ngoài, có thể từ nội bộ vào tay.
Bố cục thiết kế, khiến một vị hoàng tử Cảnh Triều si mê vạn phần, lại bởi vì lâu chủ Trường Nhạc lâu cần người làm quân cờ trong hoàng cung, nên tẩy đi tung tích Trường Nhạc lâu của Tiêu Ly Nô, đóng gói nàng thành con gái thế gia tiên môn.
Hoàng thất gả cưới vốn cực kì nghiêm ngặt, nhưng thiên tử Cảnh Triều hổ thẹn với mẫu phi vị hoàng tử này, nên mắt nhắm mắt mở, khiến hai người thành hôn.
Tiêu Ly Nô kinh doanh nhiều năm trong cung, mình lại đưa thân tới cảnh giới Chí Tôn, thêm vào lâu chủ Trường Nhạc lâu âm thầm tương trợ, trong lúc mơ hồ, đã nắm giữ rất nhiều thế lực Cảnh Triều, đưa vị hoàng tử vốn bất tài này lên vị trí cạnh tranh ngôi vị thiên tử.
Đợi thiên tử Cảnh Triều tọa hóa, Đế tử dạo chơi năm vực bốn biển, không màng hoàng vị, chư tử tranh đoạt hoàng vị, cuối cùng phu quân Tiêu Ly Nô đoạt được.
Cuối cùng cơ nghiệp to lớn của Cảnh Triều, do Tiêu Ly Nô, thiên tử Cảnh Triều, lâu chủ Trường Nhạc lâu chung chưởng.
Sau lâu chủ Trường Nhạc lâu lại bị Tiêu Ly Nô tính kế, lần lượt bị Đế tử Cảnh Triều, Đạo Quân không rõ tên trọng thương, cuối cùng c·hết dưới Thiên Khải thành.
Chồng tuy mang danh thiên tử, nhưng lại như con rối.
Ngàn năm trù tính, Tiêu Ly Nô cuối cùng thành người cầm lái Cảnh Triều.
Lại thiết kế, khiến thiên tử Cảnh Triều bị cổ độc mà qua đời, thiên tử trước khi c·hết, bỏ lại tả hữu, chỉ giữ Tiêu Ly Nô.
Nói: "Nếu như thế có thể làm ngươi bỏ xuống cừu hận trong lòng, cô dù c·hết không tiếc."
Tiêu Ly Nô không hề cảm động, trong lòng đã muốn hủy hết cơ nghiệp vạn năm của Cảnh Triều.
Nhưng Đế tử dạo chơi trở về, đã nhập Đạo Quân, chỉ một kiếm c·h·é·m g·iết Tiêu Ly Nô, khiến ngàn năm trù tính thành không. 】
Dưới võ đạo thiên nhãn, cuộc đời nữ tử trước mắt hiện rõ trong mắt Lục Trần.
Lục Trần nhíu mày, suy nghĩ có chút lộn xộn.
"Công tử sao lại nhíu mày, thôi được, nô gia bồi công tử đi một chuyến."
Nữ tử đứng dậy, cười mỉm đi đến bên người Lục Trần.
Nàng vẫy tay, cây đàn dài do Phượng Hoàng hư ảnh ngưng tụ nhập vào tay áo, biến mất không thấy.
"Đi."
Trong lòng Lục Trần thở dài, không biết nên nói gì.
"Công tử có phải người Trung Thổ không, nghe khẩu âm không giống lắm."
Tiêu Ly Nô vừa cười vừa nói, nàng nhìn Lục Trần, đôi mắt lấp lánh như đom đóm trên trời.
"Không phải."
Lục Trần không giấu diếm, lắc đầu.
"Vậy ta đoán xem, là Đông Vực."
Nàng lại nhẹ giọng nói, có gió thổi qua, sợi tóc tung bay, tản ra mùi hương nhè nhẹ dễ ngửi.
"Vâng, tiên tử đi trước hai bước, ta có lời muốn nói với Tiểu Hoàn."
Ba người ra khỏi tiểu viện, Lục Trần quay đầu nói với Tiêu Ly Nô.
Tiêu Ly Nô hơi sững sờ, ánh mắt rơi vào mặt Tiểu Hoàn và Tiểu Vân.
"Không sao, công tử tự nhiên, chỉ là đây đã là lần thứ hai công tử để nô gia chờ, quá tam ba bận nha."
Nàng híp mắt cười, quả thực giống như hồ ly giảo hoạt.
Dường như vì lựa chọn đạo lữ tốt hơn, Tiêu Ly Nô tận lực để mình có nhiều mặt khác nhau, để nghênh hợp sở thích của người khác nhau, như khi Lục Trần mới gặp trong tiểu viện, thấy tố thủ đ·á·n·h đàn, tựa Quảng Hàn tiên tử, bây giờ lại như thiếu nữ đậu khấu.
Lập tức mọi người dạo bước, Tiêu Ly Nô và thị nữ đi trước, đạo sĩ Bạch Ngân và Tiểu Vân đi song song, Lục Trần và Tiểu Hoàn đi cuối cùng.
"Công tử có gì muốn nói?"
Tiểu Hoàn nháy mắt, trong veo như nước, dị thường sinh động.
"Kỳ thật không có gì, chỉ muốn nói với ngươi, tình yêu nam nữ tuy hiếm có, nhưng bất cứ lúc nào, cũng không nên vì đối phương mà m·ấ·t đi chính mình."
Lục Trần chậm rãi nói, giọng dịu dàng.
"Công tử nói Tiểu Hoàn nghe không hiểu."
Thiếu nữ lắc đầu, mặt đầy nghi hoặc.
"Hiện tại không hiểu không quan hệ, tóm lại ngươi phải biết, Trường Nhạc lâu dù huyễn tượng ngàn vạn, nhưng so với thiên địa rộng lớn, lại chỉ là giọt nước trong biển cả, sau này nếu có thể rời khỏi đây, hãy đi nhiều nơi, không nên chấp nhất một chỗ."
Lục Trần lại ung dung nói.
Thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ, tựa hoa trên núi, Lục Trần không muốn thấy tương lai âm tâm người vì mình mà sống.
"Dù vẫn không hiểu, nhưng Tiểu Hoàn đa tạ công tử, chưa ai nói với Tiểu Hoàn những điều này."
Tiểu Hoàn mỉm cười, như cả phòng hoa nở, vạn phần xán lạn.
Lục Trần gật đầu, không nói gì thêm.
Có một khoảnh khắc hắn muốn mang thiếu nữ đi, liệu nàng có không còn tương lai thê thảm, nhưng rất nhanh Lục Trần bỏ ý nghĩ này.
"Tiểu Vân, ngươi lại đây."
Lục Trần nói.
Tiểu Vân lui về sau một bước, đứng cạnh Lục Trần, Tiểu Hoàn chạy lên trước, tới sau lưng Tiêu Ly Nô.
"Tiên tử tỷ tỷ hôm nay cũng rất đẹp."
Tiểu Hoàn ngẩng đầu nhìn nữ tử, không nhịn được tán thán.
Trong mắt nàng có vẻ hâm mộ, hiển nhiên cũng hi vọng như Tiêu Ly Nô, phong hoa tuyệt đại, nhất tiếu khuynh thành.
"Nha đầu ngốc, vị công tử kia nói gì với ngươi?"
Tiêu Ly Nô bí mật truyền âm hỏi.
"Tiểu Hoàn nghe không hiểu, chỉ nhớ có gì đó tình yêu nam nữ đáng ngưỡng mộ, nhưng Tiểu Hoàn biết công tử là người tốt, lại còn trẻ đã là đại tu sĩ Chân Quân cảnh giới, tiên tử tỷ tỷ cần nắm chắc cơ hội."
Tiểu Hoàn nhìn Tiêu Ly Nô, vung nắm đấm nhỏ.
Tiêu Ly Nô cười, gõ đầu thiếu nữ.
"Công tử có lời gì muốn nói với ta?"
Không như Tiểu Hoàn tươi đẹp hào phóng, rực rỡ như hoa trên núi, Tiểu Vân e lệ hơn nhiều, giống như u lan trong cốc.
Nàng tra hỏi nhưng cúi đầu, không dám nhìn Lục Trần.
"Ta có vật cất giấu ở Bách Lý tiền trang, sau này ngươi rời Trường Nhạc lâu, có thể dùng ngọc bài này đến lấy."
Lục Trần đưa ngọc bài cho Tiểu Vân.
"Công tử đây là..."
Tiểu Vân mặt ửng đỏ, nhất thời không biết nói gì.
"Không cần suy nghĩ nhiều, không phải chuyện xấu."
Lục Trần cười khẽ.
Lúc này, Tiểu Vân mới ngẩng đầu nhìn Lục Trần, nhưng chỉ một s·á·t na, liền chếch ánh mắt đi, nàng thu ngọc bài, thi lễ.
"Tiểu Hoàn tâm tính quá ngây thơ, là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu, hai người các ngươi chiếu liệu lẫn nhau."
Lục Trần nói.
Tiểu Vân gật đầu, không hề dị nghị.
Dù cùng ở Trường Nhạc lâu, Tiểu Vân lại nhìn xa hơn Tiểu Hoàn.
Tiểu Hoàn mơ ước trở thành Trường Lạc tiên tử như Tiêu Ly Nô, được tiên môn tử đệ truy phủng, lại không biết dù là Trường Lạc tiên tử, cũng chỉ là chim trong lồng.
"Công tử nói xong rồi?"
Tiêu Ly Nô dừng bước, chờ Lục Trần, sóng vai mà đi.
Lục Trần gật đầu.
"Công tử không có gì nói với ta?"
Lục Trần lắc đầu.
Tiêu Ly Nô khẽ di một tiếng.
"Vì sao các nàng đều có, hết lần này tới lần khác ta không có?"
Tiêu Ly Nô ra vẻ giận dữ.
"Vì ta nói vô dụng."
Lục Trần lắc đầu.
"Công tử không nói, sao biết vô dụng?"
Nếu nói lúc trước Tiêu Ly Nô chỉ đùa, lúc này nàng có chút nghiêm túc.
"Nếu có người khuyên ta buông xuống suy nghĩ báo thù, ta cũng sẽ không hiểu, nên ta cũng sẽ không khuyên ngươi."
Lục Trần ngừng lại, nói với Tiêu Ly Nô.
Tiêu Ly Nô hoa dung thất sắc, sững sờ tại chỗ.
Gió thổi qua, thổi bay lụa mỏng, lộ ra khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành khiến bách hoa thất sắc.
Khuôn mặt như vậy, Lục Trần thấy, chỉ có Tô Nguyệt Tiên và Tống Ly thắng được nửa phần.
"Ngươi là người phương nào."
Tiêu Ly Nô không còn vui cười, mà cau mày, nhìn Lục Trần, trong mắt đầy nghi hoặc và sợ hãi.
Lục Trần lắc đầu.
"Ta là ai không quan trọng."
"Tóm lại ta xác thực không khuyên được ngươi, vì ta một đường đến nay, suy nghĩ kỳ thật giống ngươi không hai."
Lục Trần chậm rãi nói, thần sắc trịnh trọng.
Tiêu Ly Nô sắc mặt trắng bệch.
"Vậy ngươi giúp ta, ngươi ta cùng là thiên nhai lưu lạc người, ngươi giúp ta, ta cũng có thể giúp ngươi."
Tiêu Ly Nô nhìn Lục Trần, trong mắt có chút kỳ vọng.
Lục Trần lắc đầu.
"Ta không cần."
"Vậy ngươi giúp ta đi, ta van ngươi, giúp ta đi."
Giọng nàng nghẹn ngào, hậu phương mấy người giật mình, không biết hai người trước mặt xảy ra chuyện gì.
"Thứ ta bất lực."
Bạn cần đăng nhập để bình luận