Đầu Tư Thiên Kiêu Trăm Năm, Nữ Đế Xưng Ta Là Sư
Chương 188: Dài nhạc tiên tử
**Chương 188: Trưởng Nhạc tiên tử**
"Đương nhiên, nếu muốn tiên tử tỷ tỷ làm bạn, tiêu phí cũng không nhỏ đâu."
Tiểu Hoàn lại nhắc nhở.
Nàng tuổi còn quá nhỏ, dù sao không bằng người con gái che mặt đón khách ở lầu trước của Trường Nhạc lâu kia khéo léo, thiếu nữ thấy Lục Trần bất quá chỉ mặc một bộ Thanh Sam, mà đạo sĩ kia còn mặc đạo bào cũ nát, lập tức cũng là tốt bụng mà nhắc nhở Lục Trần một lần nữa.
"Không sao, làm phiền cô nương dẫn đường."
Lục Trần mỉm cười nói.
"Không nhọc không nhọc, một chút là đến thôi."
Thiếu nữ cười nói, sau đó gỡ lệnh bài bên hông xuống, lắc lư nó như một chiếc linh đang.
Sau một khắc, thiên địa trước mắt lại biến ảo.
Ánh mắt Lục Trần chiếu tới, đã là một lâm viên cực kỳ phồn hoa.
Những tiên thảo ở ngoại giới có chút quý báu, ở nơi này lại giống như cỏ dại, tùy ý mọc ven đường đá xanh.
Hoa đăng treo cao, trên đó hoặc khắc Phượng Hoàng, hoặc khắc các loại rồng, đều sống động như thật, tựa như sau một khắc sẽ bay lên không trung.
Bên tai có tiên nhạc truyền đến, làm cho người nghe tâm thần thanh thản, vạn phần thoải mái dễ chịu, mọi tạp niệm đều tiêu tan.
Trừ cái đó ra, lại có hương hoa tràn ngập, thấm vào ruột gan, cho dù mùi thơm của trăm hoa đua nở, cũng bất quá như thế.
Trước mắt không còn như lúc trước ở giữa núi non, chỉ có bốn người Lục Trần nửa bước, mà là có những thân ảnh ghé qua, đều có các thị nữ tư sắc hơn người làm bạn, quần áo lộng lẫy, ngay cả đồ trang sức bên hông hoặc trong tai cũng là thiên giai Linh Bảo.
"Nơi đây, chính là Trường Lạc viên, mỗi ngày có mười hai vị tiên tử tỷ tỷ sẽ treo biển hành nghề, trên bảng hiệu sẽ viết một chút yêu cầu của tiên tử tỷ tỷ, thỏa mãn yêu cầu của tiên tử tỷ tỷ, mới có thể vào trong phủ, nếu có nhiều người đến, tiên tử tỷ tỷ liền sẽ chọn một vị trong đó để làm bạn, nếu công tử được chọn, liền có thể cùng tiên tử tỷ tỷ kết bạn du ngoạn Trường Nhạc thành."
Thiếu nữ mang theo Lục Trần đám người tới một cây ngân hạnh, trên cành ngân hạnh có dây đỏ rủ xuống, treo mười hai khối ngọc bài, trên ngọc bài lại khắc những chữ nhỏ, tản ra ánh sáng trắng noãn.
"Phiền toái như vậy?"
Lục Trần hơi nhíu mày.
Trong phòng có nhiều người như vậy, một ngày cũng chỉ có mười hai người có thể vào trong Trường Nhạc thành.
"Lần đầu nhập Trường Nhạc thành là có chút rườm rà, nhưng lần sau đến, công tử liền có thể trực tiếp cầm ngọc bài vào trong đó."
Tiểu Hoàn giải thích với Lục Trần.
"Nếu ta được Trường Lạc tiên tử chọn trúng, có thể mang người theo không?"
Lục Trần lại nói.
Tiểu Hoàn sửng sốt khi Lục Trần hỏi câu này, rồi như nghĩ tới điều gì, gương mặt một nháy mắt đỏ bừng lên, tựa như ráng chiều.
"Nếu là mang một người vào Trường Nhạc thành thì không sao, nếu là. . ."
Thiếu nữ mặt đỏ bừng, nói nhỏ như muỗi kêu: "Vậy phải xem tiên tử tỷ tỷ có nguyện ý hay không."
"Đừng suy nghĩ nhiều."
Lục Trần sau đó mới phát giác ra vì sao thiếu nữ mặt lại đỏ bừng như vậy, lập tức ho nhẹ hai tiếng nói.
Hắn thần thức triển khai, trong nháy mắt đảo qua mười hai khối ngọc bài kia.
"Người nhập phủ, mang theo đại đạo chân khí gặp nhau mới có thể."
"Người nhập phủ, tinh thông âm luật mới có thể."
"Người nhập phủ, phong hoa tuyệt đại mới có thể."
"Người nhập phủ, tuổi chưa quá trăm nhập Chân Quân mới có thể."
...
Mười hai khối ngọc bài đều vào hết trong mắt Lục Trần, khóe miệng Lục Trần co giật, người Thiên Khải có lẽ là ăn no rửng mỡ rồi.
"Khối này đi, mang theo đại đạo chân khí, đạo hữu không phải có một kiện sao?"
Đạo sĩ Bạch Ngân chọn trúng một tấm lệnh bài, âm thầm truyền âm cho Lục Trần.
Lục Trần lại lắc đầu, gỡ một tấm lệnh bài khác.
Tuổi chưa quá trăm nhập Chân Quân mới có thể.
Dưới gầm trời này, tựa hồ chỉ có Lục Trần và Tống Ly hai người.
Đương nhiên thiên hạ rộng lớn, có người khác hay không, Lục Trần cũng không dám kết luận như vậy.
Thấy Lục Trần chọn khối ngọc bài này, đạo sĩ Bạch Ngân sửng sốt, sau đó nhìn về phía Lục Trần, thần sắc có chút khó nói thành lời.
Không phải đạo hữu, ngươi sẽ không thật sự là Chân Quân chứ?
Hóa ra lúc trước một mực đùa ta chơi?
Trong tâm hải đạo sĩ Bạch Ngân cuồn cuộn không thôi, vừa nghĩ tới việc mình ở trước mặt một vị hư hư thực thực Chân Quân nhân vật mà giở trò lừa gạt liền cảm thấy xấu hổ vô cùng, hận không thể lúc này đào một cái quặng mỏ rồi bỏ trốn.
Chân Quân a! Vẫn là Chân Quân tuổi chưa quá trăm!
Đạo hữu ngươi là người sao?
Đạo sĩ Bạch Ngân nhìn Lục Trần, thần sắc vạn phần phức tạp.
Hai vị thiếu nữ càng sửng sốt, đều có chút kinh ngạc nhìn Lục Trần.
"công tử xác định không có lấy nhầm?"
Tiểu Hoàn vạn phần giật mình nói.
Lục Trần làm thủ thế suỵt, mỉm cười gật đầu với thiếu nữ.
Khối ngọc bài dưới cây ngân hạnh bị lấy đi, lập tức sẽ tự động bổ sung, cho nên những người xung quanh cũng không biết được khối ngọc bài ngày đó chưa từng có người gỡ xuống, đã lặng lẽ đổi thành một khối khác.
Tiểu Hoàn gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, lập tức im lặng, chỉ là ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Lục Trần.
"Làm phiền."
Lục Trần nói.
Thiếu nữ liều mạng lắc đầu.
"Có thể nói chuyện, không cần cố gắng kìm nén."
Lục Trần bật cười nói.
"Được ạ! Công tử theo Tiểu Hoàn đến!"
Tựa hồ biết được Lục Trần là một vị Chân Quân, Tiểu Hoàn vốn đã tràn đầy sức sống, lại càng thêm hưng phấn, lúc này vui vẻ hớn hở dẫn đường phía trước.
Tiểu Vân thì thỉnh thoảng liếc nhìn Lục Trần, trong mắt lộ ra vẻ sùng kính.
Lục Trần và thiếu nữ giao nhau ánh mắt, trong mắt cũng có kính ý.
"Đương nhiên, nếu muốn tiên tử tỷ tỷ làm bạn, tiêu phí cũng không nhỏ đâu."
Tiểu Hoàn lại nhắc nhở.
Nàng tuổi còn quá nhỏ, dù sao không bằng người con gái che mặt đón khách ở lầu trước của Trường Nhạc lâu kia khéo léo, thiếu nữ thấy Lục Trần bất quá chỉ mặc một bộ Thanh Sam, mà đạo sĩ kia còn mặc đạo bào cũ nát, lập tức cũng là tốt bụng mà nhắc nhở Lục Trần một lần nữa.
"Không sao, làm phiền cô nương dẫn đường."
Lục Trần mỉm cười nói.
"Không nhọc không nhọc, một chút là đến thôi."
Thiếu nữ cười nói, sau đó gỡ lệnh bài bên hông xuống, lắc lư nó như một chiếc linh đang.
Sau một khắc, thiên địa trước mắt lại biến ảo.
Ánh mắt Lục Trần chiếu tới, đã là một lâm viên cực kỳ phồn hoa.
Những tiên thảo ở ngoại giới có chút quý báu, ở nơi này lại giống như cỏ dại, tùy ý mọc ven đường đá xanh.
Hoa đăng treo cao, trên đó hoặc khắc Phượng Hoàng, hoặc khắc các loại rồng, đều sống động như thật, tựa như sau một khắc sẽ bay lên không trung.
Bên tai có tiên nhạc truyền đến, làm cho người nghe tâm thần thanh thản, vạn phần thoải mái dễ chịu, mọi tạp niệm đều tiêu tan.
Trừ cái đó ra, lại có hương hoa tràn ngập, thấm vào ruột gan, cho dù mùi thơm của trăm hoa đua nở, cũng bất quá như thế.
Trước mắt không còn như lúc trước ở giữa núi non, chỉ có bốn người Lục Trần nửa bước, mà là có những thân ảnh ghé qua, đều có các thị nữ tư sắc hơn người làm bạn, quần áo lộng lẫy, ngay cả đồ trang sức bên hông hoặc trong tai cũng là thiên giai Linh Bảo.
"Nơi đây, chính là Trường Lạc viên, mỗi ngày có mười hai vị tiên tử tỷ tỷ sẽ treo biển hành nghề, trên bảng hiệu sẽ viết một chút yêu cầu của tiên tử tỷ tỷ, thỏa mãn yêu cầu của tiên tử tỷ tỷ, mới có thể vào trong phủ, nếu có nhiều người đến, tiên tử tỷ tỷ liền sẽ chọn một vị trong đó để làm bạn, nếu công tử được chọn, liền có thể cùng tiên tử tỷ tỷ kết bạn du ngoạn Trường Nhạc thành."
Thiếu nữ mang theo Lục Trần đám người tới một cây ngân hạnh, trên cành ngân hạnh có dây đỏ rủ xuống, treo mười hai khối ngọc bài, trên ngọc bài lại khắc những chữ nhỏ, tản ra ánh sáng trắng noãn.
"Phiền toái như vậy?"
Lục Trần hơi nhíu mày.
Trong phòng có nhiều người như vậy, một ngày cũng chỉ có mười hai người có thể vào trong Trường Nhạc thành.
"Lần đầu nhập Trường Nhạc thành là có chút rườm rà, nhưng lần sau đến, công tử liền có thể trực tiếp cầm ngọc bài vào trong đó."
Tiểu Hoàn giải thích với Lục Trần.
"Nếu ta được Trường Lạc tiên tử chọn trúng, có thể mang người theo không?"
Lục Trần lại nói.
Tiểu Hoàn sửng sốt khi Lục Trần hỏi câu này, rồi như nghĩ tới điều gì, gương mặt một nháy mắt đỏ bừng lên, tựa như ráng chiều.
"Nếu là mang một người vào Trường Nhạc thành thì không sao, nếu là. . ."
Thiếu nữ mặt đỏ bừng, nói nhỏ như muỗi kêu: "Vậy phải xem tiên tử tỷ tỷ có nguyện ý hay không."
"Đừng suy nghĩ nhiều."
Lục Trần sau đó mới phát giác ra vì sao thiếu nữ mặt lại đỏ bừng như vậy, lập tức ho nhẹ hai tiếng nói.
Hắn thần thức triển khai, trong nháy mắt đảo qua mười hai khối ngọc bài kia.
"Người nhập phủ, mang theo đại đạo chân khí gặp nhau mới có thể."
"Người nhập phủ, tinh thông âm luật mới có thể."
"Người nhập phủ, phong hoa tuyệt đại mới có thể."
"Người nhập phủ, tuổi chưa quá trăm nhập Chân Quân mới có thể."
...
Mười hai khối ngọc bài đều vào hết trong mắt Lục Trần, khóe miệng Lục Trần co giật, người Thiên Khải có lẽ là ăn no rửng mỡ rồi.
"Khối này đi, mang theo đại đạo chân khí, đạo hữu không phải có một kiện sao?"
Đạo sĩ Bạch Ngân chọn trúng một tấm lệnh bài, âm thầm truyền âm cho Lục Trần.
Lục Trần lại lắc đầu, gỡ một tấm lệnh bài khác.
Tuổi chưa quá trăm nhập Chân Quân mới có thể.
Dưới gầm trời này, tựa hồ chỉ có Lục Trần và Tống Ly hai người.
Đương nhiên thiên hạ rộng lớn, có người khác hay không, Lục Trần cũng không dám kết luận như vậy.
Thấy Lục Trần chọn khối ngọc bài này, đạo sĩ Bạch Ngân sửng sốt, sau đó nhìn về phía Lục Trần, thần sắc có chút khó nói thành lời.
Không phải đạo hữu, ngươi sẽ không thật sự là Chân Quân chứ?
Hóa ra lúc trước một mực đùa ta chơi?
Trong tâm hải đạo sĩ Bạch Ngân cuồn cuộn không thôi, vừa nghĩ tới việc mình ở trước mặt một vị hư hư thực thực Chân Quân nhân vật mà giở trò lừa gạt liền cảm thấy xấu hổ vô cùng, hận không thể lúc này đào một cái quặng mỏ rồi bỏ trốn.
Chân Quân a! Vẫn là Chân Quân tuổi chưa quá trăm!
Đạo hữu ngươi là người sao?
Đạo sĩ Bạch Ngân nhìn Lục Trần, thần sắc vạn phần phức tạp.
Hai vị thiếu nữ càng sửng sốt, đều có chút kinh ngạc nhìn Lục Trần.
"công tử xác định không có lấy nhầm?"
Tiểu Hoàn vạn phần giật mình nói.
Lục Trần làm thủ thế suỵt, mỉm cười gật đầu với thiếu nữ.
Khối ngọc bài dưới cây ngân hạnh bị lấy đi, lập tức sẽ tự động bổ sung, cho nên những người xung quanh cũng không biết được khối ngọc bài ngày đó chưa từng có người gỡ xuống, đã lặng lẽ đổi thành một khối khác.
Tiểu Hoàn gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, lập tức im lặng, chỉ là ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Lục Trần.
"Làm phiền."
Lục Trần nói.
Thiếu nữ liều mạng lắc đầu.
"Có thể nói chuyện, không cần cố gắng kìm nén."
Lục Trần bật cười nói.
"Được ạ! Công tử theo Tiểu Hoàn đến!"
Tựa hồ biết được Lục Trần là một vị Chân Quân, Tiểu Hoàn vốn đã tràn đầy sức sống, lại càng thêm hưng phấn, lúc này vui vẻ hớn hở dẫn đường phía trước.
Tiểu Vân thì thỉnh thoảng liếc nhìn Lục Trần, trong mắt lộ ra vẻ sùng kính.
Lục Trần và thiếu nữ giao nhau ánh mắt, trong mắt cũng có kính ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận