Đầu Tư Thiên Kiêu Trăm Năm, Nữ Đế Xưng Ta Là Sư

Chương 111: Lão khất cái cùng tiểu ăn mày

**Chương 111: Lão Ăn Mày Cùng Tiểu Ăn Mày**
Dưới chân núi, Lý Huyền Thông và ba người khác cùng tung ra sát chiêu, uy thế bức người.
Tư Vô Nhai dường như đã chấp nhận sự thật mình phải bỏ mạng, lập tức không còn giãy dụa vô ích.
Hắn ngạo nghễ đứng thẳng, áo đỏ theo gió phấp phới.
"Tiếc thay trời không chiều lòng người, trời không chiều lòng người a."
Tư Vô Nhai ngửa đầu cười lớn, còn chưa đợi sát chiêu của Lý Huyền Thông và những người khác đánh xuống, liền tự mình hóa đạo giữa thiên địa, không lưu lại nửa phần khí tức.
Một trận tranh đấu thiếu niên Chí Tôn, từ đó hạ màn kết thúc.
Không ai ngờ rằng, cuối cùng lại là kết cục như vậy.
Việc Tư Vô Nhai tu hành ma đạo vượt quá tưởng tượng của mọi người, mà thực lực cảnh giới cường hãn của hắn, cũng đồng dạng vượt quá tưởng tượng của đám người.
Tuy nói cuối cùng rơi vào kết cục bỏ mình, nhưng không ai có thể phủ nhận, hắn tại thời khắc hiển lộ tu vi ma đạo, đích thực đã đứng ở đỉnh cao của rất nhiều thiên kiêu trong Bách Triều Đại Chiến này.
Cho dù là Lý Huyền Thông, lúc ấy nếu thật sự giao thủ, chỉ sợ thắng bại cũng chưa biết được.
Đương nhiên tình huống như vậy không xuất hiện, khi Lý Huyền Thông và ba người liên thủ, liền đã định Tư Vô Nhai không có nửa phần đường sống.
Mọi người ở đây cảm khái không thôi, người của Chân Thiên đế quốc thì thất hồn lạc phách đứng trong gió lạnh, hai mắt thất thần, hoàn toàn không tỉnh táo lại.
Bọn hắn giống như con rối bị giật dây, trong mắt không còn nửa điểm sắc thái.
Vừa mới nửa ngày, Đại sư huynh và Đại sư tỷ của Chân Thiên đế quốc đều đã bỏ mình, vị Đại sư huynh vốn dĩ đứng thứ hai Tiềm Long Bảng kia lại lấy thân ma đạo mà chết, điều này thật sự khiến những thiên kiêu này khó mà chấp nhận.
"Coi như là vì dân trừ hại."
Có người lại nói như vậy.
Phần lớn thiên kiêu dưới đài xuất thân từ tiên môn, mặc dù không giống Chân Thiên thánh địa cấp tiến như vậy, xem người tu ma đạo trong thiên hạ đều là sâu bọ, nhưng nói chung đều không có thiện cảm với ma đạo.
Huống chi linh khí trên người Tư Vô Nhai kia đã nhuộm thiên địa biến thành màu sắc huyết tinh, hiển nhiên đã không phải tu hành ma đạo bình thường, mà được tính là tà tu bị trời đất ghét bỏ.
"Huyết khí nồng đậm như vậy, chỉ sợ đã mang trên lưng không dưới mấy chục vạn mạng người, chết chưa hết tội."
Lại có một thiên kiêu mở miệng nói.
Mọi người ở đây tuy rằng không coi phàm tục dưới núi là đồng loại, nhưng cũng không có nghĩa là có thể bỏ qua tính mạng của mấy chục vạn người, cho rằng đây là chuyện gì có thể thông cảm được.
"Vậy xem ra, vị phu tử kia chỉ sợ đã sớm biết được Tư Vô Nhai đi theo con đường ma đạo này, cho nên mới có sát ý kiên định như vậy."
Có người ngẩng đầu nhìn về phía bộ thanh sam giữa không trung, chỉ cảm thấy hắn giống như thần nhân.
Trước đây thường chỉ nghe nói vị phu tử này chỉ điểm rất nhiều thiên kiêu, được người người truy phủng, hôm nay xem xét, cho dù là người ngạo khí như Lý Huyền Thông, đối với lời nói của vị phu tử kia cũng là nói gì nghe nấy, có thể nghĩ uy tín đáng sợ đến cỡ nào.
Trong lúc mơ hồ, thiên kiêu trong Bách Triều Đại Chiến này dường như đã lấy vị phu tử kia làm trung tâm.
"Đa tạ tiền bối tương trợ."
Dưới chân núi, Trần Thanh Phong thu hồi thanh kiếm gãy kia, hướng Lục Trần hành lễ nói cảm ơn.
Thiếu niên hiển nhiên không quen hành lễ nghi cứng nhắc, lập tức chỉ là dựa theo ấn tượng tái hiện lại lễ nghi này, có chút buồn cười.
Lục Trần khẽ gật đầu nói: "Không sao, hắn vốn đáng chết."
Trong mắt hắn hơi nước nổi lên, khí vận màu đỏ huyết hồng trên đỉnh đầu thiếu niên đã tiêu tán, thay vào đó là màu tử kim.
【 Tính danh: Trần Thanh Phong 】
【 Tuổi tác: Mười bảy 】
【 Cảnh giới: Thượng Dương cảnh nhị trọng 】
【 Mệnh cách: Tử kim —— Nhất phương Chí Tôn 】
【 Cuộc đời: Xuất thân thiếu niên cơ khổ trong ngõ hẹp, cha mẹ mất sớm, lưu lạc trong phố xá, nhiều lần bị ức hiếp, lang bạt kỳ hồ, sau gặp một tên ăn mày tìm chết, thiếu niên cứu hắn, tiểu ăn mày cùng lão ăn mày từ đó sống nương tựa lẫn nhau, hai người cùng nhau lưu lạc trong phố xá.
Sau bởi vì lão ăn mày luôn trộm rượu, càng khiến hai người chịu không ít trận đòn độc.
Thiếu niên nhiều lần khuyên giải, lão ăn mày không nghe, sau Trần Thanh Phong tức giận bỏ đi, nhiều ngày sau trở về, một chân què, hai tay dâng bầu rượu thơm nức mũi.
Lão ăn mày lần đầu không thích rượu như mạng, cũng không để ý tới Trần Thanh Phong, tự mình ngủ một đêm.
Ngày thứ hai, lão ăn mày lấy ra một thanh kiếm gãy, nói muốn dạy thiếu niên kiếm thuật.
Thiếu niên chỉ cảm thấy lão ăn mày lại lên cơn, cũng không để ý.
Đợi đến khi lão ăn mày cầu xin nhiều ngày, thiếu niên mới nắm chặt chuôi kiếm gãy này.
Trong chớp mắt, kiếm ý khuấy động trong lồng ngực.
Trời sinh kiếm phôi.
Nếu ngoại giới có tiên môn biết được, không chừng sẽ vì thiếu niên trước mắt mà tranh đến đầu rơi máu chảy.
Lão ăn mày lại không ngoài ý muốn, ấn bộ liền ban chỉ điểm thiếu niên kiếm thuật.
Sau Trần Thanh Phong nhập Bách Triều Đại Chiến, cùng người đứng thứ hai Tiềm Long Bảng giao thủ, suýt chút nữa bị phi kiếm ám toán, may mắn được quý nhân tương trợ, tránh được kiếp nạn này.
Trải qua trận này, Trần Thanh Phong danh tiếng vang xa, người trong thiên hạ đều biết có kiếm tu này, cũng biết sư phụ hắn là một lão ăn mày thích trộm uống rượu.
Đợi đến khi thiếu niên công thành danh toại về miếu hoang, lão ăn mày đã rời đi, chỉ để lại một phong thư.
Đây là lần đầu tiên Trần Thanh Phong nhìn thấy chữ viết.
Lão ăn mày trong thư nói muốn đi tìm một đối địch, nguyên bản hơn mười năm trước, kiếm tâm của mình đã vỡ vụn, một lòng tìm chết, sau gặp Trần Thanh Phong lưu lạc trong phố xá mà vẫn không gục ý chí thanh tao, mới tham sống sợ chết mà ở lại.
Cuối thư lão ăn mày nói, ta bình sinh có thể xưng là đạo sự tình không nhiều, một là may mắn kiếm đạo xưng tôn, hai là có đồ đệ như vậy.
Đời này đã không còn gì tiếc nuối.
Thiếu niên lệ rơi đầy mặt, thật không nghĩ ra vẻ nho nhã như vậy lại xuất phát từ lão ăn mày luôn say rượu kia.
Sau truy tìm nhiều năm, biết được người có ân oán ngày xưa với lão ăn mày.
Nhiều năm về sau, Trần Thanh Phong đưa thân Chí Tôn chi cảnh, vấn kiếm vị kia đã trở thành Đạo Quân, đứng ở trên đời này, một trong những người ở nơi cao nhất của kiếm đạo.
Trần Thanh Phong lấy tính mạng và tu vi của mình làm đại giá, liều đến vị Đạo Quân kia rơi xuống cảnh giới Chí Tôn, mất cơ hội tranh phong đế lộ.
Năm vực bốn biển từ đó đều biết danh hào của hai thầy trò. 】
【 Tao ngộ: Cùng thiên kiêu vây giết người đứng thứ hai Tiềm Long Bảng. 】
Dưới võ đạo thiên nhãn, cuộc đời của thiếu niên đều hiện ra trong mắt Lục Trần.
Nhìn thiếu niên trước mắt, trong lòng Lục Trần cũng thổn thức, khó tránh khỏi có chút ý bi thương dâng lên.
Bất quá hắn lấy góc nhìn của người ngoài, có lẽ cảm thấy đó là bi kịch, nhưng có lẽ trong lòng hai thầy trò bọn họ, vấn kiếm mà chết, chỉ sợ đều không phụ thanh kiếm trong tay mình.
Kiếm tu cả đời này không gì hơn cái này, lấy kiếm giết người, bị kiếm giết chết.
Vô luận như thế nào, ít nhất kiếm chi sở chí, chính là tâm chi sở hướng. (Kiếm chỉ đến đâu, lòng hướng đến đó)
Đây cũng là vì sao tu sĩ tu hành kiếm đạo, đạo tâm lại càng kiên nghị hơn người thường.
Nguyên bản theo quan trắc của võ đạo thiên nhãn, Trần Thanh Phong và Tư Vô Nhai đều sẽ bị trọng thương, về phần Chân Long lệnh kia, vẫn sẽ trở lại trong tay Tư Vô Nhai.
Bất quá sau khi Lục Trần nhìn thấy cuộc đời của Tư Vô Nhai, đã quyết định muốn hắn bỏ mạng, khiến cho mệnh cách của hai người đều phát sinh biến hóa.
Tư Vô Nhai bại lộ tu vi ma đạo, mệnh cách từ màu đỏ chuyển thành màu đen.
Trần Thanh Phong thì từ màu đỏ chuyển thành màu tử kim.
【 Phu tử chi trách hình thức hoàn tất 】
【 Sẽ thu hoạch được ban thưởng phản hồi đại lượng 】
Lúc này, âm thanh máy móc của hệ thống cũng vang lên bên tai Lục Trần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận