Đầu Tư Thiên Kiêu Trăm Năm, Nữ Đế Xưng Ta Là Sư
Chương 189: Đế tử
Chương 189: Đế tử
Trường Lạc viên chiếm diện tích cực lớn, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy t·r·ố·ng t·r·ải, ngược lại rất có cảm giác phồn hoa. Khiến người ta có cảm giác nếu nhân gian thực sự có tiên tử, vậy thì ắt hẳn phải sống ở nơi này.
"Vị tiên tử tỷ tỷ này tên gọi Ly Nô, ở Thanh Khưu phủ, cách nơi này còn một khoảng."
Tiểu Hoàn đi trước dẫn đường, rồi quay lại nói với hai người.
"Ban đầu tiên tử tỷ tỷ treo tấm ngọc bài này lên, điều kiện hà khắc như vậy, cứ tưởng hôm nay sẽ không muốn gặp khách."
"Bất quá đã công tử phù hợp điều kiện của ngọc bài, nghĩ rằng tiên tử tỷ tỷ cũng sẽ không cự tuyệt đâu."
Trên đường đi, người qua lại rất nhiều, đều có những nữ tử khuôn mặt và dáng vẻ đều tốt đi cùng. Lục Trần đưa mắt nhìn quanh, thu hết vào trong mắt.
Trong lầu này, tuyệt đại đa số nữ tử đều là do mật thám của Trường Nhạc lâu chọn trúng, sau đó dùng các thủ đoạn mang đến. Tuy có một số nữ tử sống ở đây tự tại hơn, nhưng chung quy vẫn chỉ là số ít.
Đại đa số nữ tử từ đó đều bị ngăn cách với thân hữu, bị nhốt trong chốn phồn hoa này. Đến khi nhan sắc không còn, lại bị trục xuất khỏi lầu.
Trong lòng Lục Trần thở dài, dù có lòng, giờ phút này cũng đành bất lực. Nơi có thể lôi kéo các quyền quý ở t·h·i·ê·n Khải thành thế này, nếu nói không có liên lụy gì với hoàng thất Cảnh Triều, Lục Trần tự nhiên không tin.
"Các ngươi có từng gặp qua lâu chủ của Trường Nhạc lâu này không?"
Đi đường, Lục Trần lại hỏi.
"Không có đâu, lâu chủ hắn thần long kiến thủ bất kiến vĩ, đâu phải hạng người nhỏ bé như chúng ta có thể thấy được. Nghĩ rằng cũng chỉ có tiên tử tỷ tỷ bọn họ mới có thể thấy đi."
Tiểu Hoàn t·r·ả lời.
Mỗi khi nhắc tới tiên tử tỷ tỷ, trong mắt Tiểu Hoàn liền lóe sáng, có thể thấy đối với t·h·â·n p·h·ậ·n Trường Lạc tiên tử vô cùng ước mơ.
"Có thể trọng thương Đạo Quân... Vậy hẳn bây giờ nói thế nào cũng là Chí Tôn đi."
Lục Trần tự mình lẩm bẩm.
Trong cuộc đời của đạo sĩ Bạch Ngân, sau khi nhập Đạo Quân, tới đây h·ủ·y diệt nơi này. Cuối cùng tuy công thành, bản thân lại cũng bị lâu chủ của Trường Nhạc lâu làm trọng thương.
"Lại là Chí Tôn a..."
Lục Trần có chút đau đầu.
Trên đời này Chí Tôn không nhiều, rất nhiều tu sĩ đừng nói đặt chân đến cảnh giới này, ngay cả gặp cũng chưa từng gặp.
Nhưng trong vòng chưa đầy một năm, hắn đã gặp rất nhiều vị.
Lục Trần tận mắt chứng kiến Chí Tôn giao thủ, bản thân cũng trải nghiệm qua cỗ lực lượng đứng ở đỉnh cao của đại đạo. Hắn biết rõ, Chí Tôn và tu sĩ ở cảnh giới thấp hơn có một ranh giới tựa như lạch trời, không chút nào có thể vượt qua.
Ngày trước Lục Trần có thể dựa vào cảnh giới Chân Nhất nghịch hành phạt những kẻ mạnh hơn, nhưng không có khả năng nói dựa vào cảnh giới Chân Ngã mà t·ử chiến với một vị Chí Tôn.
"Đến rồi."
Đi bộ thật lâu, mãi cho đến khi ánh trăng sáng tỏ, một nhóm bốn người mới tới trước cửa Thanh Khưu phủ.
Còn chưa chờ Tiểu Hoàn gõ cửa, đã có người đẩy cửa ra đón, là một nữ tử dung mạo và tư sắc đều tốt, mặc một bộ váy dài màu xanh đậm, giữa lông mày điểm chu sa.
"Tiên tử đã đợi các vị quý khách đã lâu, mời chư vị đến tiểu viện Lạc Nguyệt tụ họp."
Nữ tử thản nhiên th·i lễ, mọi người liền th·e·o nàng ta đi vào trong phủ.
Khác với trong vườn khách khứa phồn hoa náo nhiệt, bên trong Thanh Khưu phủ này ngược lại có chút ý vị thanh u, tựa như xa rời trần thế.
"Còn có người ở đó sao?"
Trên con đường nhỏ lát đá xanh, Lục Trần hơi sững người hỏi.
Thần trí của hắn triển khai, đã phát giác được trong tiểu viện kia có hai đạo khí tức.
Một vị nữ tử có lẽ ở cảnh giới Thái Âm, vị còn lại ở cảnh giới Chân Ngã.
"Có một vị công tử vừa mới tới."
Thị nữ kia kính cẩn t·r·ả lời.
Tuổi chưa quá trăm đã là Chân Quân, vậy mà lại gặp được.
Lục Trần đối với việc này ngược lại không bận tâm mình đụng phải phiền toái, trái lại có một chút vui mừng.
Một vị tuổi chưa quá trăm mà đã là Chân Quân, ít nhất cũng là mệnh cách kim sắc.
Xuyên qua mấy con đường nhỏ, cả đoàn người liền nhìn thấy tiểu viện Lạc Nguyệt. Chỉ thấy cửa đá trước viện có hình nửa vòng tròn, tựa như trăng khuyết.
Tiểu Hoàn và Tiểu Vân, hai người đều không đi vào, nghĩ rằng nơi đó có quy củ riêng.
"Phiền hai vị chờ ta một lát."
Lục Trần bước qua cửa đá tiểu viện, nói với Tiểu Hoàn và Tiểu Vân.
Tiểu Hoàn và Tiểu Vân đều gật đầu, thần thái đáng yêu.
Trong tiểu viện, trăng sáng chiếu giữa trời, có ánh sáng trong trẻo như thác nước đổ xuống, giống như lụa mỏng, lại như sương bạc.
Ở chính giữa, có một gốc ngân thụ cổ thụ vươn mình đứng thẳng, cành lá xum xuê dưới ánh trăng lộ ra những hình ảnh mơ hồ, tựa như bức họa cổ xưa.
Dưới cây ngân thụ, một nữ tử tư thái cực kỳ diễm lệ đang ngồi tĩnh lặng. Dung nhan của nữ tử này bị một tấm mạng che mỏng che khuất, thế nhưng, dung mạo ấy khuynh quốc khuynh thành làm sao có thể bị che lấp hoàn toàn? Cho dù chỉ là một thoáng nhìn mơ hồ thôi, dung nhan mĩ lệ ấy vẫn làm người khác phải cảm thán, trầm trồ khen ngợi.
Nàng mặc một bộ váy trắng thanh lịch, gió nhẹ thổi qua, tay áo khẽ lay động, hòa cùng ánh trăng thành một thể.
Ngón tay ngọc búng nhẹ, chậm rãi lướt trên dây đàn của cây cổ cầm quý giá kia.
Tiếng đàn sau một khắc uyển chuyển như nước chảy, dưới ánh trăng dập dờn, làm lòng người thư thái.
Ánh trăng rơi tr·ê·n người nữ tử, khiến nàng vốn đã xuất trần càng thêm vẻ linh hoạt kỳ ảo, tựa như tiên tử chốn Quảng Hàn.
Tiếng đàn khi thì chậm rãi như dòng khe nhỏ, khi thì ào ạt như gió thu, một khúc nhạc kết thúc đến cực điểm, nữ tử mới thản nhiên đứng dậy, hướng hai người hành lễ.
"Nô gia tên là Ly Nô, xin ra mắt hai vị công tử."
Giọng nữ tử không mị hoặc, nhưng lại làm cho thần hồn người khác không tự chủ được mà dập dờn theo.
"Khoan, khoan đã, ta đây, ta đây."
Trong tiểu viện có đến ba nam tử, Ly Nô lại chỉ gọi hai vị công tử, khiến đạo sĩ Bạch Ngân lập tức bất mãn lên tiếng.
"Nô gia cũng đã có nói rồi, người trăm năm mà đã đạt Chân Quân mới có thể vào trong phủ, công tử không phải là Chân Quân, vậy liền cùng nô gia vô duyên."
Nữ tử cười một tiếng, dù cách lớp mạng che mặt, lại cũng làm cho người ta cảm thấy nụ cười khuynh thành đó.
Bên cạnh bàn đá xanh, ánh mắt của người thanh niên kia lại chưa từng rơi vào vị Trường Lạc tiên tử này, mà là quay đầu nhìn, ánh mắt chạm vào Lục Trần.
"Đạo hữu là từ t·h·i·ê·n Uyên đến?"
Người thanh niên lắc lư ly rượu bằng bạch ngọc trong tay, nhìn Lục Trần với vẻ thích thú.
"Không phải."
Lục Trần lắc đầu.
"Không phải t·h·i·ê·n Uyên... Nhìn cũng không giống đến từ Tây Vực hay Nam Vực... Còn Đông Vực chỉ có vị nữ tử kia..."
Người thanh niên tự mình lẩm bẩm, tựa hồ như không sợ Lục Trần nghe thấy mình đang nói gì.
"Ta biết rồi, đạo hữu là đến từ Huyền."
"Cũng không phải."
Lục Trần lại nói.
"Kỳ quái, đều không phải, vậy thì có chút vấn đề rồi."
Người thanh niên sờ cằm mình, lộ ra vẻ nghi hoặc tr·ê·n mặt.
"Thôi được, đã đạo hữu không muốn nói nhiều, ta cũng không hỏi thêm."
Thanh niên cười thoải mái, lại đem rượu trong chén uống cạn.
"Đạo hữu đừng trách, ta tự phạt một chén."
Hắn cười nói với Lục Trần.
Lục Trần gật đầu cười, con ngươi nheo lại.
Nếu là Diệp Hành Chi ở đây, chỉ sợ đạo tâm lại muốn r·u·n rẩy.
Người trước mắt không phải là người bên ngoài, mà chính là Đế tử của Cảnh Triều.
Tuổi chưa quá trăm, đã bước vào cảnh giới Chân Quân.
Trường Lạc viên chiếm diện tích cực lớn, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy t·r·ố·ng t·r·ải, ngược lại rất có cảm giác phồn hoa. Khiến người ta có cảm giác nếu nhân gian thực sự có tiên tử, vậy thì ắt hẳn phải sống ở nơi này.
"Vị tiên tử tỷ tỷ này tên gọi Ly Nô, ở Thanh Khưu phủ, cách nơi này còn một khoảng."
Tiểu Hoàn đi trước dẫn đường, rồi quay lại nói với hai người.
"Ban đầu tiên tử tỷ tỷ treo tấm ngọc bài này lên, điều kiện hà khắc như vậy, cứ tưởng hôm nay sẽ không muốn gặp khách."
"Bất quá đã công tử phù hợp điều kiện của ngọc bài, nghĩ rằng tiên tử tỷ tỷ cũng sẽ không cự tuyệt đâu."
Trên đường đi, người qua lại rất nhiều, đều có những nữ tử khuôn mặt và dáng vẻ đều tốt đi cùng. Lục Trần đưa mắt nhìn quanh, thu hết vào trong mắt.
Trong lầu này, tuyệt đại đa số nữ tử đều là do mật thám của Trường Nhạc lâu chọn trúng, sau đó dùng các thủ đoạn mang đến. Tuy có một số nữ tử sống ở đây tự tại hơn, nhưng chung quy vẫn chỉ là số ít.
Đại đa số nữ tử từ đó đều bị ngăn cách với thân hữu, bị nhốt trong chốn phồn hoa này. Đến khi nhan sắc không còn, lại bị trục xuất khỏi lầu.
Trong lòng Lục Trần thở dài, dù có lòng, giờ phút này cũng đành bất lực. Nơi có thể lôi kéo các quyền quý ở t·h·i·ê·n Khải thành thế này, nếu nói không có liên lụy gì với hoàng thất Cảnh Triều, Lục Trần tự nhiên không tin.
"Các ngươi có từng gặp qua lâu chủ của Trường Nhạc lâu này không?"
Đi đường, Lục Trần lại hỏi.
"Không có đâu, lâu chủ hắn thần long kiến thủ bất kiến vĩ, đâu phải hạng người nhỏ bé như chúng ta có thể thấy được. Nghĩ rằng cũng chỉ có tiên tử tỷ tỷ bọn họ mới có thể thấy đi."
Tiểu Hoàn t·r·ả lời.
Mỗi khi nhắc tới tiên tử tỷ tỷ, trong mắt Tiểu Hoàn liền lóe sáng, có thể thấy đối với t·h·â·n p·h·ậ·n Trường Lạc tiên tử vô cùng ước mơ.
"Có thể trọng thương Đạo Quân... Vậy hẳn bây giờ nói thế nào cũng là Chí Tôn đi."
Lục Trần tự mình lẩm bẩm.
Trong cuộc đời của đạo sĩ Bạch Ngân, sau khi nhập Đạo Quân, tới đây h·ủ·y diệt nơi này. Cuối cùng tuy công thành, bản thân lại cũng bị lâu chủ của Trường Nhạc lâu làm trọng thương.
"Lại là Chí Tôn a..."
Lục Trần có chút đau đầu.
Trên đời này Chí Tôn không nhiều, rất nhiều tu sĩ đừng nói đặt chân đến cảnh giới này, ngay cả gặp cũng chưa từng gặp.
Nhưng trong vòng chưa đầy một năm, hắn đã gặp rất nhiều vị.
Lục Trần tận mắt chứng kiến Chí Tôn giao thủ, bản thân cũng trải nghiệm qua cỗ lực lượng đứng ở đỉnh cao của đại đạo. Hắn biết rõ, Chí Tôn và tu sĩ ở cảnh giới thấp hơn có một ranh giới tựa như lạch trời, không chút nào có thể vượt qua.
Ngày trước Lục Trần có thể dựa vào cảnh giới Chân Nhất nghịch hành phạt những kẻ mạnh hơn, nhưng không có khả năng nói dựa vào cảnh giới Chân Ngã mà t·ử chiến với một vị Chí Tôn.
"Đến rồi."
Đi bộ thật lâu, mãi cho đến khi ánh trăng sáng tỏ, một nhóm bốn người mới tới trước cửa Thanh Khưu phủ.
Còn chưa chờ Tiểu Hoàn gõ cửa, đã có người đẩy cửa ra đón, là một nữ tử dung mạo và tư sắc đều tốt, mặc một bộ váy dài màu xanh đậm, giữa lông mày điểm chu sa.
"Tiên tử đã đợi các vị quý khách đã lâu, mời chư vị đến tiểu viện Lạc Nguyệt tụ họp."
Nữ tử thản nhiên th·i lễ, mọi người liền th·e·o nàng ta đi vào trong phủ.
Khác với trong vườn khách khứa phồn hoa náo nhiệt, bên trong Thanh Khưu phủ này ngược lại có chút ý vị thanh u, tựa như xa rời trần thế.
"Còn có người ở đó sao?"
Trên con đường nhỏ lát đá xanh, Lục Trần hơi sững người hỏi.
Thần trí của hắn triển khai, đã phát giác được trong tiểu viện kia có hai đạo khí tức.
Một vị nữ tử có lẽ ở cảnh giới Thái Âm, vị còn lại ở cảnh giới Chân Ngã.
"Có một vị công tử vừa mới tới."
Thị nữ kia kính cẩn t·r·ả lời.
Tuổi chưa quá trăm đã là Chân Quân, vậy mà lại gặp được.
Lục Trần đối với việc này ngược lại không bận tâm mình đụng phải phiền toái, trái lại có một chút vui mừng.
Một vị tuổi chưa quá trăm mà đã là Chân Quân, ít nhất cũng là mệnh cách kim sắc.
Xuyên qua mấy con đường nhỏ, cả đoàn người liền nhìn thấy tiểu viện Lạc Nguyệt. Chỉ thấy cửa đá trước viện có hình nửa vòng tròn, tựa như trăng khuyết.
Tiểu Hoàn và Tiểu Vân, hai người đều không đi vào, nghĩ rằng nơi đó có quy củ riêng.
"Phiền hai vị chờ ta một lát."
Lục Trần bước qua cửa đá tiểu viện, nói với Tiểu Hoàn và Tiểu Vân.
Tiểu Hoàn và Tiểu Vân đều gật đầu, thần thái đáng yêu.
Trong tiểu viện, trăng sáng chiếu giữa trời, có ánh sáng trong trẻo như thác nước đổ xuống, giống như lụa mỏng, lại như sương bạc.
Ở chính giữa, có một gốc ngân thụ cổ thụ vươn mình đứng thẳng, cành lá xum xuê dưới ánh trăng lộ ra những hình ảnh mơ hồ, tựa như bức họa cổ xưa.
Dưới cây ngân thụ, một nữ tử tư thái cực kỳ diễm lệ đang ngồi tĩnh lặng. Dung nhan của nữ tử này bị một tấm mạng che mỏng che khuất, thế nhưng, dung mạo ấy khuynh quốc khuynh thành làm sao có thể bị che lấp hoàn toàn? Cho dù chỉ là một thoáng nhìn mơ hồ thôi, dung nhan mĩ lệ ấy vẫn làm người khác phải cảm thán, trầm trồ khen ngợi.
Nàng mặc một bộ váy trắng thanh lịch, gió nhẹ thổi qua, tay áo khẽ lay động, hòa cùng ánh trăng thành một thể.
Ngón tay ngọc búng nhẹ, chậm rãi lướt trên dây đàn của cây cổ cầm quý giá kia.
Tiếng đàn sau một khắc uyển chuyển như nước chảy, dưới ánh trăng dập dờn, làm lòng người thư thái.
Ánh trăng rơi tr·ê·n người nữ tử, khiến nàng vốn đã xuất trần càng thêm vẻ linh hoạt kỳ ảo, tựa như tiên tử chốn Quảng Hàn.
Tiếng đàn khi thì chậm rãi như dòng khe nhỏ, khi thì ào ạt như gió thu, một khúc nhạc kết thúc đến cực điểm, nữ tử mới thản nhiên đứng dậy, hướng hai người hành lễ.
"Nô gia tên là Ly Nô, xin ra mắt hai vị công tử."
Giọng nữ tử không mị hoặc, nhưng lại làm cho thần hồn người khác không tự chủ được mà dập dờn theo.
"Khoan, khoan đã, ta đây, ta đây."
Trong tiểu viện có đến ba nam tử, Ly Nô lại chỉ gọi hai vị công tử, khiến đạo sĩ Bạch Ngân lập tức bất mãn lên tiếng.
"Nô gia cũng đã có nói rồi, người trăm năm mà đã đạt Chân Quân mới có thể vào trong phủ, công tử không phải là Chân Quân, vậy liền cùng nô gia vô duyên."
Nữ tử cười một tiếng, dù cách lớp mạng che mặt, lại cũng làm cho người ta cảm thấy nụ cười khuynh thành đó.
Bên cạnh bàn đá xanh, ánh mắt của người thanh niên kia lại chưa từng rơi vào vị Trường Lạc tiên tử này, mà là quay đầu nhìn, ánh mắt chạm vào Lục Trần.
"Đạo hữu là từ t·h·i·ê·n Uyên đến?"
Người thanh niên lắc lư ly rượu bằng bạch ngọc trong tay, nhìn Lục Trần với vẻ thích thú.
"Không phải."
Lục Trần lắc đầu.
"Không phải t·h·i·ê·n Uyên... Nhìn cũng không giống đến từ Tây Vực hay Nam Vực... Còn Đông Vực chỉ có vị nữ tử kia..."
Người thanh niên tự mình lẩm bẩm, tựa hồ như không sợ Lục Trần nghe thấy mình đang nói gì.
"Ta biết rồi, đạo hữu là đến từ Huyền."
"Cũng không phải."
Lục Trần lại nói.
"Kỳ quái, đều không phải, vậy thì có chút vấn đề rồi."
Người thanh niên sờ cằm mình, lộ ra vẻ nghi hoặc tr·ê·n mặt.
"Thôi được, đã đạo hữu không muốn nói nhiều, ta cũng không hỏi thêm."
Thanh niên cười thoải mái, lại đem rượu trong chén uống cạn.
"Đạo hữu đừng trách, ta tự phạt một chén."
Hắn cười nói với Lục Trần.
Lục Trần gật đầu cười, con ngươi nheo lại.
Nếu là Diệp Hành Chi ở đây, chỉ sợ đạo tâm lại muốn r·u·n rẩy.
Người trước mắt không phải là người bên ngoài, mà chính là Đế tử của Cảnh Triều.
Tuổi chưa quá trăm, đã bước vào cảnh giới Chân Quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận