Đầu Tư Thiên Kiêu Trăm Năm, Nữ Đế Xưng Ta Là Sư
Chương 223: Đế giả sát chiêu
**Chương 223: Sát chiêu của Đế giả**
"Có thật không?"
Mãi một lúc lâu sau, chủ quán kia mới hoàn hồn, không thể tin nổi nhìn về phía Lục Trần.
Lục Trần khẽ gật đầu.
"Thật."
"Nhưng sách này của ta... Ngươi không cảm thấy nó rất vô dụng sao?"
Dường như bị ghét bỏ quá nhiều, giờ phút này nhìn thấy người không chê bai, chủ sạp này ngược lại còn có chút cẩn thận từng li từng tí hỏi dò.
Cũng không còn dáng vẻ tự tin hào hùng nói rằng chỉ người có tư chất thành đế mới xứng đáng với cuốn sách này như lúc trước.
"Đây là võ kỹ do ngươi tự sáng tạo ra phải không?"
Lục Trần tiện tay mở bộ sách kia ra nói.
Trong con ngươi chủ quán kia đột nhiên lóe lên một tia sáng, tựa như cao sơn lưu thủy gặp được tri âm.
Hắn đột nhiên gật đầu, liên tục xác nhận.
"Vì sao ngươi lại cảm thấy người có tư chất thành đế mới xứng với quyển sách này."
Lục Trần nhìn về phía chủ quán kia, thần sắc lạnh nhạt hỏi.
"Bởi vì đây là đồ long thuật."
Nói đến ba chữ "đồ long thuật" này, trong con ngươi chủ quán kia có ánh lửa nở rộ, quét sạch vẻ chán nản lúc trước.
"Thuật này là nhằm vào sát chiêu của nhất mạch Nguyên Đế mà sáng tạo, cho dù là Nguyên Đế tại thế, nếu người thi triển pháp thuật này cũng là Đế giả, thì cũng có thể phá giải."
Chủ quán tự tin nói, trong lồng ngực như có hào khí tỏa ra.
"Ngươi đã suy nghĩ bao lâu?"
Lục Trần hỏi.
"Từ khi cả nhà bị đồ sát, đã 71 năm rồi."
"Sách này là thượng bộ, phần dưới ta sẽ dùng cả đời để thôi diễn, trước khi ta c·h·ế·t, tất nhiên sẽ giao tận tay ngươi."
Chủ quán nhìn về phía Lục Trần, thề son sắt nói.
Hắn cũng chưa từng hoài nghi Lục Trần có lẽ đang lừa gạt mình, nhiều khi, sự tin tưởng giữa người với người rất mong manh, nhưng có lúc, lại vững chắc như huyền thiết.
Chỉ cần một câu nói, liền có thể dùng cả một đời để nghiêm túc tuân thủ lời hứa này.
"Tốt, khi ngươi giao nửa bộ sau cho ta, ta sẽ thay ngươi g·i·ế·t con của Nguyên Triều Đế."
Lục Trần gật đầu nói.
"Vì sao ngươi tin quyển sách này của ta thực sự có thể phá giải sát chiêu của Nguyên Đế."
Chủ quán vẫn còn có chút mờ mịt, trong lòng nghi hoặc vạn phần.
"Giống như ngươi tin ta có thể thành Đế, ta tự nhiên tin thuật này của ngươi có thể phá sát chiêu của Đế giả."
Lục Trần sắc mặt bình tĩnh nói.
Thoại âm rơi xuống, chủ quán thất thần không thôi.
"Đa tạ."
Một lúc lâu sau, chủ quán kia lấy lại tinh thần, q·u·ỳ xuống đất muốn dập đầu bái tạ, nhưng bị Lục Trần khẽ phất tay áo ngăn lại.
"Không cần như vậy, ngươi và ta theo nhu cầu mà thôi, cũng không phải ta đang giúp đỡ ngươi."
Lục Trần khẽ nói.
Chủ quán kia khẽ gật đầu, nước mắt lại không tự chủ được tràn mi mà ra.
Về phần đến tột cùng là cảm kích đối với Lục Trần hay vui sướng khi đại thù sắp báo, hay là mừng rỡ khi gặp được tri âm sau khi bị người khác xem thường, tóm lại là không rõ ràng.
Sát chiêu của Đế giả là một loại thuật pháp tồn tại cực kỳ đặc thù trên thế gian, nó do Đế giả thi triển, đứng đầu trong thập đại tuyệt thế thần thông.
Nhưng nếu là người truyền thừa thi triển, thì lại ở trên tiểu thần thông, dưới thập đại tuyệt thế thần thông.
Đây cũng là lý do vì sao thập đại tuyệt thế thần thông lại bị tu sĩ thiên hạ tranh đoạt, cho dù là các Chí Tôn cũng đều vì nó mà đầu rơi máu chảy.
Chính là bởi vì thập đại tuyệt thế thần thông ở trong tay bất luận kẻ nào cũng không yếu bớt nửa phần uy năng, cũng không giống như sát chiêu của Đế giả, người truyền thừa dù tu hành thế nào, cũng không thể thôi động đến cực hạn.
Đương nhiên, thập đại tuyệt thế thần thông dù sao cũng là hiếm thấy trên đời, không giống sát chiêu của Đế giả có truyền thừa theo thứ tự.
Giống như đám người Cảnh Hướng Đế tử, Huyền Triều Đế tử, Nguyên Triều Đế tử, tự nhiên đều kế thừa sát chiêu của Đế giả.
"Có thể phá sát chiêu của Đế giả sao..."
Lục Trần nhìn cuốn thư tịch ố vàng kia, lẩm bẩm nói.
Cả một đời tinh huyết ngưng tụ trên một cuốn sách, cho nên ngay cả sát chiêu của Đế giả cũng vì thế mà tan rã.
Đây không phải là làm bộ, mà là cảnh Lục Trần nhìn thấy trong Võ Đạo Thiên Nhãn.
"Đồ long thuật... Thế gian này, còn thật sự có 【 Long 】 tồn tại."
Lục Trần phối hợp nói.
Nếu Ma Đế có lưu lại hậu chiêu, Cảnh Đế chuẩn bị ở sau hư hư thực thực hiển hiện, như vậy các Đế giả còn lại tự nhiên không thể tinh thần sa sút như vậy.
Tất nhiên sẽ hiển hiện trong đại tranh chi thế này.
Mà tay cầm một bản thuật pháp có thể nhằm vào sát chiêu của Nguyên Đế, nói thế nào cũng coi là lo trước khỏi họa.
Về phần Nguyên Đế có hay không có giấu hậu chiêu, bản thân lại có hay không sẽ có lúc giao thủ cùng Nguyên Đế, vậy thì ngược lại không cần phải lo ngại những thứ này vào lúc này.
"Có thật không?"
Mãi một lúc lâu sau, chủ quán kia mới hoàn hồn, không thể tin nổi nhìn về phía Lục Trần.
Lục Trần khẽ gật đầu.
"Thật."
"Nhưng sách này của ta... Ngươi không cảm thấy nó rất vô dụng sao?"
Dường như bị ghét bỏ quá nhiều, giờ phút này nhìn thấy người không chê bai, chủ sạp này ngược lại còn có chút cẩn thận từng li từng tí hỏi dò.
Cũng không còn dáng vẻ tự tin hào hùng nói rằng chỉ người có tư chất thành đế mới xứng đáng với cuốn sách này như lúc trước.
"Đây là võ kỹ do ngươi tự sáng tạo ra phải không?"
Lục Trần tiện tay mở bộ sách kia ra nói.
Trong con ngươi chủ quán kia đột nhiên lóe lên một tia sáng, tựa như cao sơn lưu thủy gặp được tri âm.
Hắn đột nhiên gật đầu, liên tục xác nhận.
"Vì sao ngươi lại cảm thấy người có tư chất thành đế mới xứng với quyển sách này."
Lục Trần nhìn về phía chủ quán kia, thần sắc lạnh nhạt hỏi.
"Bởi vì đây là đồ long thuật."
Nói đến ba chữ "đồ long thuật" này, trong con ngươi chủ quán kia có ánh lửa nở rộ, quét sạch vẻ chán nản lúc trước.
"Thuật này là nhằm vào sát chiêu của nhất mạch Nguyên Đế mà sáng tạo, cho dù là Nguyên Đế tại thế, nếu người thi triển pháp thuật này cũng là Đế giả, thì cũng có thể phá giải."
Chủ quán tự tin nói, trong lồng ngực như có hào khí tỏa ra.
"Ngươi đã suy nghĩ bao lâu?"
Lục Trần hỏi.
"Từ khi cả nhà bị đồ sát, đã 71 năm rồi."
"Sách này là thượng bộ, phần dưới ta sẽ dùng cả đời để thôi diễn, trước khi ta c·h·ế·t, tất nhiên sẽ giao tận tay ngươi."
Chủ quán nhìn về phía Lục Trần, thề son sắt nói.
Hắn cũng chưa từng hoài nghi Lục Trần có lẽ đang lừa gạt mình, nhiều khi, sự tin tưởng giữa người với người rất mong manh, nhưng có lúc, lại vững chắc như huyền thiết.
Chỉ cần một câu nói, liền có thể dùng cả một đời để nghiêm túc tuân thủ lời hứa này.
"Tốt, khi ngươi giao nửa bộ sau cho ta, ta sẽ thay ngươi g·i·ế·t con của Nguyên Triều Đế."
Lục Trần gật đầu nói.
"Vì sao ngươi tin quyển sách này của ta thực sự có thể phá giải sát chiêu của Nguyên Đế."
Chủ quán vẫn còn có chút mờ mịt, trong lòng nghi hoặc vạn phần.
"Giống như ngươi tin ta có thể thành Đế, ta tự nhiên tin thuật này của ngươi có thể phá sát chiêu của Đế giả."
Lục Trần sắc mặt bình tĩnh nói.
Thoại âm rơi xuống, chủ quán thất thần không thôi.
"Đa tạ."
Một lúc lâu sau, chủ quán kia lấy lại tinh thần, q·u·ỳ xuống đất muốn dập đầu bái tạ, nhưng bị Lục Trần khẽ phất tay áo ngăn lại.
"Không cần như vậy, ngươi và ta theo nhu cầu mà thôi, cũng không phải ta đang giúp đỡ ngươi."
Lục Trần khẽ nói.
Chủ quán kia khẽ gật đầu, nước mắt lại không tự chủ được tràn mi mà ra.
Về phần đến tột cùng là cảm kích đối với Lục Trần hay vui sướng khi đại thù sắp báo, hay là mừng rỡ khi gặp được tri âm sau khi bị người khác xem thường, tóm lại là không rõ ràng.
Sát chiêu của Đế giả là một loại thuật pháp tồn tại cực kỳ đặc thù trên thế gian, nó do Đế giả thi triển, đứng đầu trong thập đại tuyệt thế thần thông.
Nhưng nếu là người truyền thừa thi triển, thì lại ở trên tiểu thần thông, dưới thập đại tuyệt thế thần thông.
Đây cũng là lý do vì sao thập đại tuyệt thế thần thông lại bị tu sĩ thiên hạ tranh đoạt, cho dù là các Chí Tôn cũng đều vì nó mà đầu rơi máu chảy.
Chính là bởi vì thập đại tuyệt thế thần thông ở trong tay bất luận kẻ nào cũng không yếu bớt nửa phần uy năng, cũng không giống như sát chiêu của Đế giả, người truyền thừa dù tu hành thế nào, cũng không thể thôi động đến cực hạn.
Đương nhiên, thập đại tuyệt thế thần thông dù sao cũng là hiếm thấy trên đời, không giống sát chiêu của Đế giả có truyền thừa theo thứ tự.
Giống như đám người Cảnh Hướng Đế tử, Huyền Triều Đế tử, Nguyên Triều Đế tử, tự nhiên đều kế thừa sát chiêu của Đế giả.
"Có thể phá sát chiêu của Đế giả sao..."
Lục Trần nhìn cuốn thư tịch ố vàng kia, lẩm bẩm nói.
Cả một đời tinh huyết ngưng tụ trên một cuốn sách, cho nên ngay cả sát chiêu của Đế giả cũng vì thế mà tan rã.
Đây không phải là làm bộ, mà là cảnh Lục Trần nhìn thấy trong Võ Đạo Thiên Nhãn.
"Đồ long thuật... Thế gian này, còn thật sự có 【 Long 】 tồn tại."
Lục Trần phối hợp nói.
Nếu Ma Đế có lưu lại hậu chiêu, Cảnh Đế chuẩn bị ở sau hư hư thực thực hiển hiện, như vậy các Đế giả còn lại tự nhiên không thể tinh thần sa sút như vậy.
Tất nhiên sẽ hiển hiện trong đại tranh chi thế này.
Mà tay cầm một bản thuật pháp có thể nhằm vào sát chiêu của Nguyên Đế, nói thế nào cũng coi là lo trước khỏi họa.
Về phần Nguyên Đế có hay không có giấu hậu chiêu, bản thân lại có hay không sẽ có lúc giao thủ cùng Nguyên Đế, vậy thì ngược lại không cần phải lo ngại những thứ này vào lúc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận