Đầu Tư Thiên Kiêu Trăm Năm, Nữ Đế Xưng Ta Là Sư

Chương 213: thư hoạ phường

**Chương 213: Thư Họa Phường**
Thiên Khải gần đây mới mở một gian thư họa phường, tuy không lớn, nhưng những vật phẩm bên trong lại rất mới lạ.
Phải biết Thiên Khải là nơi phồn hoa bậc nào, tất cả trân bảo có lẽ ở nơi khác mấy đời hiếm thấy, nhưng tại Thiên Khải Thành hôm nay, lại như gạch ngói bình thường, đâu đâu cũng có.
Cũng bởi thường thấy phồn hoa quý hiếm, cho nên đám tử đệ thế gia tiên môn ở Thiên Khải lại khịt mũi coi thường những trân bảo thông thường, thích nhất là tìm kiếm những đồ vật mới lạ.
"Ây, Lão Ngô, ngươi đừng nói, đồ vật ở nơi này đúng là chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe qua."
Trên con phố thư họa không lớn, có một vị thiếu niên, quần áo tuy không hiển hoa quý, nhưng vẫn khiến người ta liếc mắt một cái liền nhận ra là con em thế gia tu hành, lên tiếng nói.
Trong tay hắn đảo qua một quyển kịch bản hơi ố vàng, câu chuyện bên trong khúc chiết, tình tiết mới lạ, mà một người thông hiểu vô số vở tuồng xưa nay như hắn cũng không khỏi tán thưởng.
Vở tuồng có tên «Lỗ Trí Thâm ba đánh Bạch Cốt Tinh, Lâm Đại Ngọc khéo thi liên hoàn kế». So với những vở tuồng bình thường chỉ chọn những đại tu sĩ thường gặp trong sử sách, vở tuồng này mới lạ hơn nhiều, khiến cho thiếu niên vừa cầm đến tay liền khó mà buông xuống.
"Sớm đã nói với ngươi, ngươi lại không tin."
Kẻ được gọi là Lão Ngô kỳ thực cũng là một thiếu niên, hắn bưng một quyển thi tập, thi tập đề tên là Lý Thái Bạch.
"Ai, chưởng quỹ, ngươi thật sự không biết Lý Thái Bạch này sao?"
Lão Ngô có chút lưu luyến thu lại quyển sách, sau đó đi tới quầy hàng chất đầy tạp vật hỏi han.
"Biết, mà cũng không biết."
Âm thanh truyền ra từ phía sau đống tạp vật.
"Có ý gì?"
Thiếu niên nghi hoặc hỏi.
"Ta biết hắn, hắn lại không biết ta."
Một nam tử ở phía sau đống tạp vật lên tiếng.
"Ai, cũng phải, trích tiên nhân như vậy, chưởng quỹ ngươi làm sao có thể quen biết? Chỉ là thơ của hắn kinh thế như vậy, ta đúng là chưa từng nghe qua, cũng có thể nói là kỳ quái."
Thiếu niên kia lại lẩm bẩm một mình, cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Nếu chưởng quỹ của thư họa phường này quen biết Lý Thái Bạch kia, dẫn tiến cho mình một phen, thật là tốt đẹp biết bao.
Lần lượt, thư họa phường lại có thêm nhiều người bước vào, phần lớn là những thiếu niên, tựa hồ có người truyền ra tin tức gì đó, khiến cho nơi này được chú ý không ít.
"Thanh Nguyên, ngươi cũng tới?"
Thiếu niên tên Ngô An Dật có chút kinh ngạc, ngược lại là có chút không dám tin.
Trước mặt hắn đứng đấy một thiếu niên, bên hông đeo một tiểu tháp, mày kiếm mắt sáng, ngọc thụ lâm phong.
Thiếu niên tên Lý Thanh Nguyên, chính là người của hoàng thất Cảnh Triều.
"Hô to, ngọn gió nào thổi Thanh Nguyên điện hạ của chúng ta tới đây?"
Thiếu niên vẫn luôn xem sổ tuồng cũng ngẩng đầu lên, khóe miệng lộ ra một vòng châm chọc.
Thiếu niên tên Cố Sam, chính là thiếu chủ Dược Các, so với Lý Thanh Nguyên thân là hoàng thất tử đệ bình thường, thân phận kỳ thật tôn quý hơn nhiều.
Lý Thanh Nguyên khẽ gật đầu với Ngô An Dật, cũng không để ý tới Cố Sam, trực tiếp đi về phía sau quầy.
"Gặp qua phu tử."
Phía dưới tạp vật che lấp, thiếu niên có chút thi lễ với một nam tử áo xanh.
"Nghĩ thông suốt?"
Nam tử áo xanh cười hỏi.
"Thông suốt."
Thiếu niên tên Lý Thanh Nguyên khẽ gật đầu.
Nam tử áo xanh mỉm cười, xòe bàn tay ra.
Trong lòng bàn tay hắn có một tiểu tháp lơ lửng, phía trên khắc họa phù văn đại đạo cực kỳ phức tạp.
Nam tử áo xanh khẽ vung tay áo, thiếu niên tên Lý Thanh Nguyên liền biến mất tại chỗ, nhập vào trong tiểu tháp kia.
"Chưởng quỹ?"
Cố Sam thấy thân ảnh Lý Thanh Nguyên biến mất, liền có chút nghi ngờ hỏi một câu.
Nhưng lại không có ai đáp lại từ sau đống tạp vật.
Cố Sam càng phát ra cảm thấy kỳ quái, ngay sau đó liền muốn gạt đống đồ lộn xộn kia ra tìm hiểu ngọn ngành.
Ngũ giác thần thức của hắn cũng không yếu, nhưng lại không cảm giác được mảy may gì về chưởng quỹ sau đống đồ lộn xộn này.
Tuy nói hắn cũng hiểu rằng người có thể mở tiệm ở Thiên Khải Thành này không phải nhân vật đơn giản, nhưng dù sao mình cũng là tiểu thiếu gia Dược Các, tự nhiên không có nhiều kiêng kỵ như vậy.
"Cố Sam, không thể vô lễ."
Ngô An Dật vội vàng nói.
Có chút ngoài dự liệu, Cố Sam lại thật sự dừng lại, cũng không có hành động nào khác.
Xét về thân phận hai người, tuy rằng Ngô An Dật xuất thân từ tiên môn đỉnh tiêm, nhưng so với Cố Sam, vẫn kém hơn rất nhiều.
Nhưng nhìn hành động của hai người, Cố Sam lại phảng phất như nghe theo mọi lời của Ngô An Dật.
"Chưởng quỹ xin đừng trách, Cố Sam tuy lòng hiếu kỳ hơi nặng, nhưng cũng không phải hạng người vô lễ."
Ngô An Dật thi lễ nói.
Tuy rằng có tạp vật ngăn trở, người phía sau tạp vật cũng không thể trông thấy, nhưng thiếu niên vẫn cung kính thi lễ, không có mảy may tùy tiện.
"Qua bên cạnh đi."
Phía sau tạp vật, lại có một âm thanh truyền ra.
Con ngươi Ngô An Dật sáng lên, trên mặt không tự chủ được lộ ra vẻ vui mừng.
Hắn đến thư họa phường này rất nhiều lần, đây là lần đầu tiên được chưởng quỹ sau đống tạp vật kia mời.
Hắn quay đầu nhìn về phía Cố Sam, Cố Sam vẻ mặt mờ mịt, cũng không rõ Ngô An Dật đang cao hứng vì điều gì.
Ngô An Dật ngay sau đó cũng không kịp giải thích, trực tiếp vòng qua tạp vật, đi tới phía sau quầy hàng.
Cố Sam tuy mờ mịt luống cuống, nhưng vẫn thành thành thật thật đi theo Ngô An Dật tới phía sau quầy hàng.
Vượt quá dự kiến của hai người, phía sau quầy không phải là lão giả tóc trắng xóa, mà là một nam tử trẻ tuổi dáng dấp cực kỳ đẹp mắt.
"Ngô An Dật, Cố Sam."
Nam tử áo xanh cười cười, đúng là gọi ra tên hai người.
Ngô An Dật hơi sững sờ, Cố Sam lại không nhịn được lập tức hỏi: "Làm sao ngươi biết tính danh của ta và hắn?"
Cố Sam tuy là thiếu chủ Dược Các, nhưng không thích khoa trương, cho nên dù ở Thiên Khải Thành, cũng không có nhiều người biết được thân phận thật sự của hắn.
"Đoán."
Nam tử áo xanh cười cười, gọi ra một tiểu tháp lơ lửng ở trong lòng bàn tay.
"Có muốn vào trong xem một chút không?"
Hắn lại hỏi.
Con ngươi Ngô An Dật lập tức sáng lên, gật đầu ngay, Cố Sam vốn lắc đầu, nhưng thấy Ngô An Dật gật đầu, lại lập tức gật đầu theo.
"Chuyện hôm nay, không thể nói với người thứ ba."
Nam tử áo xanh làm một động tác im lặng, Ngô An Dật và Cố Sam liền nháy mắt biến mất tại chỗ, nhập vào trong tiểu tháp kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận