Đầu Tư Thiên Kiêu Trăm Năm, Nữ Đế Xưng Ta Là Sư
Chương 56: Bí ẩn
**Chương 56: Bí ẩn**
"Có đôi khi, sống còn khó hơn c·hết, sống sót còn cần dũng khí hơn cả đối mặt với cái c·hết."
Nhìn thiếu niên ôm mặt khóc nức nở bên bờ sông, Lục Trần khẽ nói.
"Ta cũng không muốn giảng giải cho ngươi những đạo lý lớn lao, những thứ đó hẳn ngươi cũng tự mình ý thức được."
Lục Trần lại nói.
"Điều ta muốn nói với ngươi rất đơn giản, hãy sống sót, để danh tiếng của Lưu Vân Các vang vọng trong thiên địa này."
Nói xong câu đó, Lục Trần cũng không nói thêm gì nữa.
Nếu võ đạo thiên nhãn đã nói thiếu niên tâm tính thuần lương, trời sinh thông minh, thì rất nhiều đạo lý, kỳ thực chỉ cần điểm qua một chút là hắn tự khắc hiểu rõ, không cần phải nói thêm điều gì.
Tiểu đạo sĩ duy nhất không thể chấp nhận, chỉ sợ là sự thật như núi cao đè nặng khiến người ta không thở nổi kia mà thôi.
Dù sao, bất luận thế nào, chính hắn đã tự tay g·iết c·hết cả nhà người thân, mà mỗi khi nhớ lại hình ảnh đó, tâm can lại không nhịn được nhói đau.
Tiểu đạo sĩ ngồi xổm bên bờ sông rất lâu, đến khi trời tối hẳn mới run rẩy đứng dậy.
Hắn mặt mày mệt mỏi, thất hồn lạc phách đi lên trên cầu.
"Đi theo ta, ta sẽ truyền cho ngươi pháp môn áp chế huyết sát chi khí."
Lục Trần cũng không bất ngờ trước trạng thái của tiểu đạo sĩ, cũng không thể trông mong người ta nghe mình tùy tiện điểm qua vài câu liền tràn đầy nhiệt huyết nói muốn đi kiến thiết lại Lưu Vân Các.
Đó là điều không thể.
"Vâng, đa tạ phu tử."
Tiểu đạo sĩ đáp lời, thanh âm đã khàn đặc.
Lục Trần thầm thở dài, sau đó khẽ phẩy tay áo, mang theo tiểu đạo sĩ hóa thành một đạo cầu vồng bay vút đi, đáp xuống đỉnh một ngọn núi.
"Ta truyền cho ngươi pháp môn, tên là «Thái Thượng Khai Thiên Kinh», tổng cộng có sáu thiên, phân biệt là Đoán Thể, Ngưng Khí, Đạo Đài, Tử Phủ, Thượng Dương, Thái Âm. Tu hành pháp môn này, có thể tự áp chế sát khí trong cơ thể ngươi."
Trên đỉnh núi, Lục Trần nhìn Trương Bất Nhiễm nói.
Trong tay hắn, «Thái Thượng Khai Thiên Kinh» kỳ thực có chín thiên, nhưng sáu thiên đầu được lưu truyền rộng rãi trong Thánh Địa, mà Thần Du, Phong Hầu, Phong Vương tam thiên là do chính Tô Nguyệt Tiên trong gió tanh mưa máu tìm kiếm được, Lục Trần vốn được nhận ân huệ, tự nhiên không có quyền đem ba thiên này giao cho Trương Bất Nhiễm.
Về phần sáu thiên trước, giữa các thánh địa có nhiều lưu truyền, ngược lại cũng không tính là cái gì.
"Thái Thượng Khai Thiên Kinh?"
Trương Bất Nhiễm ngẩn người, luôn cảm thấy mình dường như đã nghe qua cái tên này ở đâu đó.
"Đúng rồi, tổ sư đường của Lưu Vân Các có một bản kinh thư, dường như cũng gọi là «Thái Thượng Khai Thiên Kinh», chỉ là từ khi Lưu Vân Các lập phái ngàn năm nay, không có người nào có thể lĩnh hội, hơn nữa bảo tồn cực kỳ bí ẩn, ta cũng chỉ là khi sư phụ say rượu mới được nghe qua."
Hắn suy tư một lát rồi nói.
Lục Trần thoáng sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng.
"Phu tử cần sao? Ta dẫn phu tử đi, coi như báo đáp đại ân của phu tử, Bất Nhiễm cũng không biết lấy gì báo đáp."
Tiểu đạo sĩ nhìn Lục Trần, ánh mắt chân thành nói.
Lục Trần mỉm cười.
"Không sao, ngươi trước đem Đoán Thể Thiên nhập môn, sau đó lại đi xem cũng được."
Lục Trần nói xong, liền phẩy tay áo, đem sáu thiên «Thái Thượng Khai Thiên Kinh» kia chiếu rọi ra.
Chỉ thấy chữ nhỏ màu vàng trôi nổi trước mắt Trương Bất Nhiễm, phức tạp mà vô cùng khó hiểu.
"Nín thở ngưng thần, nhắm mắt minh tưởng."
Lục Trần lại nói.
Trương Bất Nhiễm đã có tư chất tử kim mệnh cách, tự nhiên không cần lo lắng hắn không lĩnh hội được «Thái Thượng Khai Thiên Kinh» này.
Mà Trương Bất Nhiễm nghe Lục Trần nói xong, cũng cực kì nghe lời, tập trung ý chí, nhắm mắt bắt đầu minh tưởng.
Lục Trần đứng ở một bên, buồn bực ngán ngẩm ngắm nhìn ánh trăng sáng trên trời.
«Thái Thượng Khai Thiên Kinh» tổng cộng có mười lăm thiên, Lục Trần cũng không biết Lưu Vân Các phụng thờ bản nào, nhưng nếu là những thiên mà mình chưa có, vậy thật sự là nhặt được của hời, cho dù không có hệ thống ban thưởng, cũng không uổng công mình hao tâm tổn trí, tận tình khuyên bảo.
Một lúc lâu sau, Trương Bất Nhiễm mới mở mắt, quanh thân hỗn độn chi khí quấn quanh, giống như sinh linh thánh khiết thời thiên địa sơ khai.
Trong con ngươi hắn, một vòng huyết sắc ẩn tàng cực sâu cũng lặng yên tiêu tán, trong suốt như nước suối trong núi.
【Phu tử chi trách hành sử hoàn tất】
【Chúc mừng túc chủ thu hoạch được phần thưởng sau】
【Một: Ba trăm năm tu vi Tử Phủ】
【Hai: Thiên giai Linh khí —— tàn kiếm Huyết Sát】
【Ba: Bí thuật —— Thiên Nghịch Huyết Sát】
Âm thanh máy móc trong đầu Lục Trần liên tục vang lên, sau đó liền có mấy đạo quang nguyên trong tâm hải lặng yên hiển hiện.
"Bộ kinh thư hiếm có này, không phải đến thời khắc sinh tử, không cần tùy tiện bộc lộ hỗn độn chi khí trên thân, nếu không sẽ rất phiền phức."
Lục Trần lại dặn dò.
Bây giờ Trương Bất Nhiễm dù sao cũng là lẻ loi một mình, cũng không phải thiên kiêu của thánh địa nào, nếu thực sự bại lộ sự tồn tại của «Thái Thượng Khai Thiên Kinh», không chừng sẽ bị biết bao người truy sát, lại dẫn tới biết bao gió tanh mưa máu.
Trương Bất Nhiễm gật đầu lia lịa.
"Ngươi ở lại đây lĩnh hội, ta tự mình đi Lưu Vân Các một chuyến."
Lục Trần nghĩ nghĩ lại nói.
Để thiếu niên lại lần nữa quay về nơi từng nhuốm đầy máu tươi kia, hắn thực sự không đành lòng.
Xúc cảnh sinh tình, không gì hơn thế.
"Không có việc gì đâu phu tử, vừa vặn ta cũng muốn về tông môn thăm mọi người một chút."
Thiếu niên vừa cười vừa nói, trong mắt ánh lệ lấp lánh.
. . .
Bạch Lộc Thư Viện, ngoại viện, trước mộc phòng trúc.
Trời đã tối, đệ tử cùng trưởng lão thư viện đã sớm nghỉ ngơi, chỉ có lẻ tẻ mấy vị chấp sự vẫn đang đánh chiêng gõ trống.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, đột nhiên có một thân ảnh lặng yên xuất hiện trước một tòa mộc phòng trúc đã lâu không có người ở.
Người kia thân mang một bộ y phục màu đen, kiểu dáng cực kì cổ xưa, tựa như là chế thức từ hàng ngàn năm trước.
Theo lý mà nói, người ngoài ban đêm vào thư viện, chắc chắn sẽ dẫn tới đại trận ù ù, nhưng người này đột nhiên xuất hiện ở đây, lại chưa hề gây ra bất luận dị động nào, cứ như không hề tồn tại giữa thiên địa.
"Chính là chỗ này sao?"
Người tới tự mình lẩm bẩm một câu, đẩy cửa mộc phòng trúc ra, trực tiếp đi vào.
Trong phòng bố trí cực kì đơn sơ, chỉ có một bàn một ghế, cùng mấy bức thư họa vứt bừa bộn trên mặt đất.
Người kia nhặt thư họa lên, cau mày, cũng không hiểu ý nghĩa trong bức họa.
Chỉ thấy trên bức họa có một người trong ngực ôm cá, sắc mặt tươi cười đứng trên bục giảng.
Bức họa kèm theo chữ nhỏ: "Thả câu nhất thời thư thái, cứ thả câu là cứ thư thái". (Mò cá: làm biếng)
Người tới nhìn bức họa này, trăm mối vẫn không có cách giải.
"Chẳng lẽ con cá kia là một loại cấm kỵ pháp bảo gì chăng?"
Hắn không khỏi tự mình đặt câu hỏi.
Mang theo nghi hoặc như vậy, hắn lại đem những bức thư họa còn lại lần lượt mở ra, kết quả mỗi một bức họa đều làm hắn khó có thể lý giải được ảo diệu trong đó, chỉ cảm thấy huyền diệu vô cùng.
"Không hổ là người được thiên mệnh chiếu cố, dù cho khí vận có sai lệch, một sách một họa cũng có huyền cơ đến vậy."
Người kia cảm thán một tiếng, đem tranh từng cái khép lại, phẩy tay áo một cái, đem tất cả thu vào trong Tụ Lý Càn Khôn.
"Bản tọa tới quả nhiên không sai, nếu mặc kệ hắn tiếp tục phát triển, chỉ sợ thực sự sẽ uy h·iếp tới tiểu thư."
Nghĩ đến đây, hắn lại cảm thấy mình ngàn dặm xa xôi truy tung cấm chế tới nơi này, là một lựa chọn cực kì chính xác.
Mấy tháng trước, cấm chế mà Cổ Hòe Chí Tôn năm đó gieo xuống trong cơ thể đứa bé kia biến mất làm cho người trong tộc kinh hãi, cho rằng đứa bé đã c·hết đi.
Cuối cùng là tiểu thư nhàn nhạt nói câu, "hắn không c·hết", đám người lúc này mới yên lòng.
"Ta có dự cảm, không bao lâu nữa, ta và hắn sẽ gặp lại."
Nhiều năm qua đi, thiếu nữ đã trổ mã quốc sắc thiên hương khẽ nói, ánh mắt sâu thẳm như giếng cổ.
"Có đôi khi, sống còn khó hơn c·hết, sống sót còn cần dũng khí hơn cả đối mặt với cái c·hết."
Nhìn thiếu niên ôm mặt khóc nức nở bên bờ sông, Lục Trần khẽ nói.
"Ta cũng không muốn giảng giải cho ngươi những đạo lý lớn lao, những thứ đó hẳn ngươi cũng tự mình ý thức được."
Lục Trần lại nói.
"Điều ta muốn nói với ngươi rất đơn giản, hãy sống sót, để danh tiếng của Lưu Vân Các vang vọng trong thiên địa này."
Nói xong câu đó, Lục Trần cũng không nói thêm gì nữa.
Nếu võ đạo thiên nhãn đã nói thiếu niên tâm tính thuần lương, trời sinh thông minh, thì rất nhiều đạo lý, kỳ thực chỉ cần điểm qua một chút là hắn tự khắc hiểu rõ, không cần phải nói thêm điều gì.
Tiểu đạo sĩ duy nhất không thể chấp nhận, chỉ sợ là sự thật như núi cao đè nặng khiến người ta không thở nổi kia mà thôi.
Dù sao, bất luận thế nào, chính hắn đã tự tay g·iết c·hết cả nhà người thân, mà mỗi khi nhớ lại hình ảnh đó, tâm can lại không nhịn được nhói đau.
Tiểu đạo sĩ ngồi xổm bên bờ sông rất lâu, đến khi trời tối hẳn mới run rẩy đứng dậy.
Hắn mặt mày mệt mỏi, thất hồn lạc phách đi lên trên cầu.
"Đi theo ta, ta sẽ truyền cho ngươi pháp môn áp chế huyết sát chi khí."
Lục Trần cũng không bất ngờ trước trạng thái của tiểu đạo sĩ, cũng không thể trông mong người ta nghe mình tùy tiện điểm qua vài câu liền tràn đầy nhiệt huyết nói muốn đi kiến thiết lại Lưu Vân Các.
Đó là điều không thể.
"Vâng, đa tạ phu tử."
Tiểu đạo sĩ đáp lời, thanh âm đã khàn đặc.
Lục Trần thầm thở dài, sau đó khẽ phẩy tay áo, mang theo tiểu đạo sĩ hóa thành một đạo cầu vồng bay vút đi, đáp xuống đỉnh một ngọn núi.
"Ta truyền cho ngươi pháp môn, tên là «Thái Thượng Khai Thiên Kinh», tổng cộng có sáu thiên, phân biệt là Đoán Thể, Ngưng Khí, Đạo Đài, Tử Phủ, Thượng Dương, Thái Âm. Tu hành pháp môn này, có thể tự áp chế sát khí trong cơ thể ngươi."
Trên đỉnh núi, Lục Trần nhìn Trương Bất Nhiễm nói.
Trong tay hắn, «Thái Thượng Khai Thiên Kinh» kỳ thực có chín thiên, nhưng sáu thiên đầu được lưu truyền rộng rãi trong Thánh Địa, mà Thần Du, Phong Hầu, Phong Vương tam thiên là do chính Tô Nguyệt Tiên trong gió tanh mưa máu tìm kiếm được, Lục Trần vốn được nhận ân huệ, tự nhiên không có quyền đem ba thiên này giao cho Trương Bất Nhiễm.
Về phần sáu thiên trước, giữa các thánh địa có nhiều lưu truyền, ngược lại cũng không tính là cái gì.
"Thái Thượng Khai Thiên Kinh?"
Trương Bất Nhiễm ngẩn người, luôn cảm thấy mình dường như đã nghe qua cái tên này ở đâu đó.
"Đúng rồi, tổ sư đường của Lưu Vân Các có một bản kinh thư, dường như cũng gọi là «Thái Thượng Khai Thiên Kinh», chỉ là từ khi Lưu Vân Các lập phái ngàn năm nay, không có người nào có thể lĩnh hội, hơn nữa bảo tồn cực kỳ bí ẩn, ta cũng chỉ là khi sư phụ say rượu mới được nghe qua."
Hắn suy tư một lát rồi nói.
Lục Trần thoáng sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng.
"Phu tử cần sao? Ta dẫn phu tử đi, coi như báo đáp đại ân của phu tử, Bất Nhiễm cũng không biết lấy gì báo đáp."
Tiểu đạo sĩ nhìn Lục Trần, ánh mắt chân thành nói.
Lục Trần mỉm cười.
"Không sao, ngươi trước đem Đoán Thể Thiên nhập môn, sau đó lại đi xem cũng được."
Lục Trần nói xong, liền phẩy tay áo, đem sáu thiên «Thái Thượng Khai Thiên Kinh» kia chiếu rọi ra.
Chỉ thấy chữ nhỏ màu vàng trôi nổi trước mắt Trương Bất Nhiễm, phức tạp mà vô cùng khó hiểu.
"Nín thở ngưng thần, nhắm mắt minh tưởng."
Lục Trần lại nói.
Trương Bất Nhiễm đã có tư chất tử kim mệnh cách, tự nhiên không cần lo lắng hắn không lĩnh hội được «Thái Thượng Khai Thiên Kinh» này.
Mà Trương Bất Nhiễm nghe Lục Trần nói xong, cũng cực kì nghe lời, tập trung ý chí, nhắm mắt bắt đầu minh tưởng.
Lục Trần đứng ở một bên, buồn bực ngán ngẩm ngắm nhìn ánh trăng sáng trên trời.
«Thái Thượng Khai Thiên Kinh» tổng cộng có mười lăm thiên, Lục Trần cũng không biết Lưu Vân Các phụng thờ bản nào, nhưng nếu là những thiên mà mình chưa có, vậy thật sự là nhặt được của hời, cho dù không có hệ thống ban thưởng, cũng không uổng công mình hao tâm tổn trí, tận tình khuyên bảo.
Một lúc lâu sau, Trương Bất Nhiễm mới mở mắt, quanh thân hỗn độn chi khí quấn quanh, giống như sinh linh thánh khiết thời thiên địa sơ khai.
Trong con ngươi hắn, một vòng huyết sắc ẩn tàng cực sâu cũng lặng yên tiêu tán, trong suốt như nước suối trong núi.
【Phu tử chi trách hành sử hoàn tất】
【Chúc mừng túc chủ thu hoạch được phần thưởng sau】
【Một: Ba trăm năm tu vi Tử Phủ】
【Hai: Thiên giai Linh khí —— tàn kiếm Huyết Sát】
【Ba: Bí thuật —— Thiên Nghịch Huyết Sát】
Âm thanh máy móc trong đầu Lục Trần liên tục vang lên, sau đó liền có mấy đạo quang nguyên trong tâm hải lặng yên hiển hiện.
"Bộ kinh thư hiếm có này, không phải đến thời khắc sinh tử, không cần tùy tiện bộc lộ hỗn độn chi khí trên thân, nếu không sẽ rất phiền phức."
Lục Trần lại dặn dò.
Bây giờ Trương Bất Nhiễm dù sao cũng là lẻ loi một mình, cũng không phải thiên kiêu của thánh địa nào, nếu thực sự bại lộ sự tồn tại của «Thái Thượng Khai Thiên Kinh», không chừng sẽ bị biết bao người truy sát, lại dẫn tới biết bao gió tanh mưa máu.
Trương Bất Nhiễm gật đầu lia lịa.
"Ngươi ở lại đây lĩnh hội, ta tự mình đi Lưu Vân Các một chuyến."
Lục Trần nghĩ nghĩ lại nói.
Để thiếu niên lại lần nữa quay về nơi từng nhuốm đầy máu tươi kia, hắn thực sự không đành lòng.
Xúc cảnh sinh tình, không gì hơn thế.
"Không có việc gì đâu phu tử, vừa vặn ta cũng muốn về tông môn thăm mọi người một chút."
Thiếu niên vừa cười vừa nói, trong mắt ánh lệ lấp lánh.
. . .
Bạch Lộc Thư Viện, ngoại viện, trước mộc phòng trúc.
Trời đã tối, đệ tử cùng trưởng lão thư viện đã sớm nghỉ ngơi, chỉ có lẻ tẻ mấy vị chấp sự vẫn đang đánh chiêng gõ trống.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, đột nhiên có một thân ảnh lặng yên xuất hiện trước một tòa mộc phòng trúc đã lâu không có người ở.
Người kia thân mang một bộ y phục màu đen, kiểu dáng cực kì cổ xưa, tựa như là chế thức từ hàng ngàn năm trước.
Theo lý mà nói, người ngoài ban đêm vào thư viện, chắc chắn sẽ dẫn tới đại trận ù ù, nhưng người này đột nhiên xuất hiện ở đây, lại chưa hề gây ra bất luận dị động nào, cứ như không hề tồn tại giữa thiên địa.
"Chính là chỗ này sao?"
Người tới tự mình lẩm bẩm một câu, đẩy cửa mộc phòng trúc ra, trực tiếp đi vào.
Trong phòng bố trí cực kì đơn sơ, chỉ có một bàn một ghế, cùng mấy bức thư họa vứt bừa bộn trên mặt đất.
Người kia nhặt thư họa lên, cau mày, cũng không hiểu ý nghĩa trong bức họa.
Chỉ thấy trên bức họa có một người trong ngực ôm cá, sắc mặt tươi cười đứng trên bục giảng.
Bức họa kèm theo chữ nhỏ: "Thả câu nhất thời thư thái, cứ thả câu là cứ thư thái". (Mò cá: làm biếng)
Người tới nhìn bức họa này, trăm mối vẫn không có cách giải.
"Chẳng lẽ con cá kia là một loại cấm kỵ pháp bảo gì chăng?"
Hắn không khỏi tự mình đặt câu hỏi.
Mang theo nghi hoặc như vậy, hắn lại đem những bức thư họa còn lại lần lượt mở ra, kết quả mỗi một bức họa đều làm hắn khó có thể lý giải được ảo diệu trong đó, chỉ cảm thấy huyền diệu vô cùng.
"Không hổ là người được thiên mệnh chiếu cố, dù cho khí vận có sai lệch, một sách một họa cũng có huyền cơ đến vậy."
Người kia cảm thán một tiếng, đem tranh từng cái khép lại, phẩy tay áo một cái, đem tất cả thu vào trong Tụ Lý Càn Khôn.
"Bản tọa tới quả nhiên không sai, nếu mặc kệ hắn tiếp tục phát triển, chỉ sợ thực sự sẽ uy h·iếp tới tiểu thư."
Nghĩ đến đây, hắn lại cảm thấy mình ngàn dặm xa xôi truy tung cấm chế tới nơi này, là một lựa chọn cực kì chính xác.
Mấy tháng trước, cấm chế mà Cổ Hòe Chí Tôn năm đó gieo xuống trong cơ thể đứa bé kia biến mất làm cho người trong tộc kinh hãi, cho rằng đứa bé đã c·hết đi.
Cuối cùng là tiểu thư nhàn nhạt nói câu, "hắn không c·hết", đám người lúc này mới yên lòng.
"Ta có dự cảm, không bao lâu nữa, ta và hắn sẽ gặp lại."
Nhiều năm qua đi, thiếu nữ đã trổ mã quốc sắc thiên hương khẽ nói, ánh mắt sâu thẳm như giếng cổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận