Đầu Tư Thiên Kiêu Trăm Năm, Nữ Đế Xưng Ta Là Sư

Chương 137: Thủ đoạn ra hết

Chương 137: Thủ đoạn ra hết
Chẳng ai ngờ rằng, thần thông tuyệt thế khiến Chí Tôn cũng phải đỏ mắt như vậy sẽ xuất hiện trên thân hai vãn bối.
Uy thế to lớn đã khiến Lục Trần và Tống Ly vốn miệng phun máu tươi, thủng trăm ngàn lỗ.
Trong tình hình này, hai người không hề lưu thủ, hai bên va chạm giao thủ, tất cả đều là thiên giai võ kỹ hay tiểu thần thông thuật.
Trời đất biến sắc vì hai người, trận chiến này nhất định được ghi vào sử sách.
Kỳ Lân Ngọc bên hông Tống Ly lóe bạch quang, trong cõi thiên địa vô hình liền có một cỗ áp thắng cảm giác, đánh tới làm cho mỗi một hành động của Lục Trần đều rất giống mang lên xiềng xích, khó mà tránh thoát.
Lục Trần quát lớn một tiếng, long ngâm phượng khóc nổ vang, trong nháy mắt đem cảm giác áp thắng của Kỳ Lân Ngọc kia xua tan.
Long phượng quấn quanh thân, kim quang chói sáng, tựa như đế vương quân lâm thiên hạ.
"Đó là..."
Có người bị dị tượng này của Lục Trần làm cho giật mình, nhưng còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, Lục Trần đã nhảy vọt tới trước người Tống Ly, đột nhiên vung quyền.
Cánh tay trái Chân Long gào thét mà ra, cánh tay phải phượng hoàng đỏ đi theo, mỗi một quyền đều mang ngập trời khí tức, tựa như muốn nện thủng toàn bộ thế giới.
Thuật này chính là do Lục Trần tự mình lĩnh ngộ, long ngâm phượng gào, có quân lâm thiên hạ chi khí.
Thân ảnh Tống Ly tựa như tiên tử lạnh lùng nhảy múa, muốn tránh thoát quyền thế vô song này của Lục Trần, chỉ là quyền của Lục Trần quá nhanh, nhanh đến nỗi dù thân pháp Tống Ly phi phàm vẫn không thể tránh được.
Long phượng đi theo rơi đập, Tống Ly vỗ ra một chưởng, tựa như Hàn Nguyệt đích thân tới, oanh một tiếng, kim quang nổ vang, khiến cho thân ảnh bay ngược mà ra, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Lục Trần không dừng lại, thân ảnh như quỷ mị đuổi kịp thân ảnh Tống Ly đang bay ngược.
Trong lòng bàn tay hắn có tử quang phun trào, như ngân xà điện mang lượn lờ giữa năm ngón tay.
Lôi đạo chân ý!
Chiến cơ chỉ trong chớp mắt, Tống Ly lúc này bị thương bay ngược mà ra, Lục Trần không thể không nắm chặt cơ hội này.
Hai người chênh lệch một đại cảnh giới, Lục Trần muốn thủ thắng chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.
Nếu hai bên kéo dài, Lục Trần thua không nghi ngờ.
Lục Trần đưa tay, một đạo tử điện tráng kiện như long xà từ lòng bàn tay lướt ra, cùng lúc đó, ngàn vạn lôi đình trên chín tầng trời cùng nhau rơi xuống, hướng về Tống Ly thân hình chưa ổn định.
"Lại là Lôi đạo chân ý..."
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Chí Tôn ở đây cũng không khỏi sợ hãi than.
Vốn cho rằng khi Tống Ly sử xuất Kỳ Lân thuật, trận thiên kiêu chi chiến này đã muốn kết thúc, lại không ngờ Lục Trần cũng triển lộ ra tuyệt thế thần thông, đồng thời các huyền diệu thuật pháp xuất hiện nhiều lần, trong nháy mắt thay đổi chiến cuộc.
"Đáng tiếc, nếu là thân truyền thánh địa của ta, nhân vật lần này, bất luận thế nào đều phải bảo vệ."
Một vị Chí Tôn thở dài.
Thiên Uyên Chí Tôn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không vui.
"Mưu lợi chi thuật mà thôi, nhất định diệt vong."
Trong mắt hắn sương mù xám lấp lóe, diễn hóa vô thượng đại đạo, hắn có thể nhìn ra trong cuộc đối bính thần thông thuật pháp như vậy, khí tức của Lục Trần đã càng phát suy kiệt, không đáng kể, chỉ cần kéo dài, Lục Trần thua không nghi ngờ.
Giữa không trung, Lôi đạo chân ý đánh úp về phía Tống Ly, trong ngàn vạn lôi quang, chỉ thấy Tống Ly hai tay kết ấn, vài mặt Thủy kính liền hiện lên quanh mình, nuốt hết những lôi điện kia, sau đó Thủy kính cùng nhau quay lại, nhắm ngay Lục Trần.
Lôi điện từ trong đó tuôn ra, đột nhiên đánh về phía Lục Trần.
"Vũ đạo chân ý!"
Một vị Chí Tôn con ngươi trừng lớn, không thể tưởng tượng nổi nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Bản tọa phảng phất thấy được đế lộ cuối cùng chi chiến..."
Trong con ngươi hắn tràn đầy chấn kinh, càng phát cảm thấy người trẻ tuổi trước mắt quá kinh khủng.
Có hai người này ở đây, chỉ sợ tất cả thiên kiêu kỷ nguyên này đều ảm đạm phai mờ.
Có lẽ chỉ có những Đế tử phủ bụi vạn năm kia xuất thế mới có thể tranh phong cùng hai người này.
Ngàn vạn lôi điện lướt về phía Lục Trần, Lục Trần không tránh không né, trực tiếp xuyên qua những lôi điện này hướng về Tống Ly.
Lôi điện quanh mình Lục Trần không tạo thành bất cứ thương tổn gì, mượn lôi quang yểm hộ, Lục Trần lại lần nữa tới gần Tống Ly, chỉ thấy trong con ngươi hồng quang phun trào, như có đại thiên thế giới diễn hóa trong đó.
Thần thông thuật —— Đại Mộng Quai Ly!
Tống Ly trong nháy mắt thất thần, trong chớp mắt đó, Lục Trần đã một kiếm xuyên ngực, xuyên qua toàn bộ lồng ngực.
Máu tươi đột nhiên từ ngực tuôn ra, nhuộm hai người đỏ huyết, Tống Ly một tay bắt lấy thân kiếm, tay kia vỗ ra một chưởng, mang theo sức mạnh to lớn ngợp trời, khiến Lục Trần liên tiếp vận dụng thần thông thuật bay ngược, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ầm ầm rơi vào trên núi.
Sắc mặt Tống Ly trắng bệch, ngạnh sinh sinh rút thanh trường kiếm kia ra khỏi ngực, đột nhiên ném mạnh, giống như sao băng đánh về phía Lục Trần.
Khốn Long Tỏa trong nháy mắt bay ra, phong tỏa thanh trường kiếm mang theo vô song kiếm đạo chân ý kia.
Lục Trần từ trong phế tích đứng dậy, cùng Tống Ly giữa không trung xa xa tương vọng.
Hai người đều đã như nỏ mạnh hết đà, chỉ dựa vào một hơi.
Ngực Tống Ly bị Lục Trần dùng trường kiếm xuyên qua, mặc dù đã dùng linh khí cầm máu, nhìn qua không khác lúc trước, nhưng bên trong sớm đã thủng trăm ngàn lỗ, lưu lại kiếm khí không ngừng khuấy đảo khiến nàng mỗi thời mỗi khắc đều chịu đựng thống khổ như ở Luyện Ngục.
Một kiếm kia, nếu Lục Trần cùng cảnh giới với nàng, chỉ sợ trận thiên kiêu chi tranh này sẽ kết thúc.
Mà đổi thành một bên, tình huống của Lục Trần cũng cực kỳ đáng lo, hắn liên tiếp vận dụng thần thông thuật pháp, đại đạo chân ý, linh lực toàn thân đã gần như cạn kiệt, tại thời điểm suy yếu nhất, bị Tống Ly một chưởng mênh mông linh khí vỗ ra, ngũ tạng lục phủ chấn động không thôi, chu thiên kinh mạch ẩn ẩn có nguy hiểm đứt gãy.
Nếu không có hỗn độn chân khí và chân long khí gia thân, Lục Trần căn bản không có nội tình thi triển nhiều thần thông thuật pháp như vậy, lấy chân nhất cảnh giới làm cho Tống Ly chân ngã cảnh giới từng bước bại lui.
Tống Ly nhìn Lục Trần, không vội động thủ.
Lục Trần cũng bình tĩnh mà xem, chu thiên linh mạch chi khí lưu chuyển, giống như "Thao Thiết" nuốt linh khí trong thiên địa.
"Một năm trước ngươi bất quá là Đạo Đài cảnh giới, ta rất hiếu kì, một năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Tống Ly mở miệng hỏi, ngữ khí có chút nghi hoặc.
"Ngươi không cần biết."
Lục Trần lạnh lùng đáp lại, không muốn nói thêm.
"Ta đổi chủ ý, theo ta về Thiên Uyên, ta có thể không g·iết ngươi."
Nàng ánh mắt rơi vào trên mặt Lục Trần, thần sắc linh hoạt kỳ ảo, tựa như không vướng bận bất kỳ khói bụi nào của thế gian.
"Ngày sau ta đăng lâm đế vị, có thể đem Kỳ Lân Ngọc trả lại ngươi."
Tống Ly vẻ mặt thành thật nói, không giống đang nói đùa.
Lục Trần nghe xong lại cười lên ha hả.
"Kẻ trộm cũng mưu toan đăng lâm đế vị?"
Hắn mỉa mai nói.
"Ta đã nói rồi, ngọc này trong tay ta, hữu dụng hơn nhiều so với khi ở trong tay ngươi."
Tống Ly không vì mỉa mai của Lục Trần mà biến sắc, bình tĩnh nói.
"Trong tay ngươi, thế gian bất quá nhiều thêm một thiên kiêu bình thường, mà ở trong tay ta, Vĩnh Dạ ngoài trường thành, không biết có bao nhiêu yêu tộc bỏ mình."
Nàng nói tiếp.
"Ngươi không phải hỏi ta xem sinh mệnh thành cái gì sao?"
"Nếu ngươi đến Thiên Uyên nhìn xem, ngươi liền biết, cái gọi là sinh mệnh, là vật không quan trọng cỡ nào."
"Còn nữa, so với người ta g·iết c·hết, người ta cứu nhiều hơn nhiều."
Tống Ly thần sắc bình tĩnh, nhìn không hề giống thanh minh cho bản thân, mà giống như đang kể chuyện gì đó.
"Vậy một ngày kia, ta đem người Thiên Uyên g·iết hết, một mình ta trấn thủ Vĩnh Dạ Trường Thành, có phải hay không cũng có thể như ngươi nghĩa chính ngôn từ mà nói, ta cứu người, nhiều hơn so với g·iết người."
Lục Trần cười lạnh nói.
Tống Ly nhíu mày, trong lúc nhất thời im lặng.
"Đã như vậy, vậy hôm nay, liền chặt đứt ân oán của ngươi và ta."
Nàng gỡ Kỳ Lân Ngọc bên hông xuống, giữ trong lòng bàn tay.
Bạch quang từ lòng bàn tay phun trào, đem khí tức lại lần nữa nhảy lên tới đỉnh điểm.
Kỳ Lân Ngọc mất đi quang trạch, tựa như bạch ngọc bình thường.
"Sau khi ngươi c·hết, ta có thể đem ngươi chôn về sơn trang kia."
"Sau khi ngươi c·hết, ta cũng có thể đưa ngươi chôn về Thiên Uyên."
Lục Trần cười lạnh nói, lòng bàn tay có huyết sắc hiển hiện.
Chỉ thấy huyết sát chi khí quanh thân phun trào, trong nháy mắt đem khí tức hắn nhảy lên tới cực điểm.
Tròng mắt hắn tinh hồng, khí tức cả người trong nháy mắt chuyển biến, tựa như từ Tinh Hồng Luyện ngục mà tới.
Bí thuật —— Thiên Nghịch Huyết Sát!
Bí thuật —— Đốt Hồn!
Cái trước lấy khí huyết mà đốt, cái sau lấy thần hồn làm mồi, hai bí thuật điệp gia, khí tức Lục Trần lại lần nữa nhảy lên tới cực cảnh.
Hai người nhìn nhau, trong lòng đều biết, trận đại chiến này sắp kết thúc.
Ngươi c·hết, ta vong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận