Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa

Chương 645: Cố An luân hồi

**Chương 645: Cố An Luân Hồi**
Liệu Thiên Đình có thể chú ý tới một cỗ lực lượng quỷ dị đang bao trùm chư thiên đại thiên thế giới như thế này không?
Cố An yên lặng suy nghĩ, mặc dù không rõ Thiên Đình rốt cuộc ở đâu, nhưng theo hắn càng ngày càng tiếp xúc nhiều với tiên thần, hắn luôn cảm thấy tiên thần có mặt ở khắp mọi nơi, quyền lực của Thiên Đình càng bá đạo, bỏ qua ý nguyện của chúng sinh.
Đối với lực lượng quỷ dị thần bí, Cố An cũng không quá để ý.
Coi như lan đến gần Thiên Linh đại thế giới, cũng là một trận tu hành của chúng sinh, chỉ cần không nguy hiểm đến hắn là được.
Rất lâu sau.
Chờ đồ ăn nguội lạnh, Khương Quỳnh mới dời lực chú ý từ trận pháp quyển trục.
Nàng nhìn về phía Cố An, cảm thán nói: "Đây thật sự là trận pháp mà người có thể sáng tạo ra sao? Quá mức khổng lồ, tinh vi, theo miêu tả hiệu quả, tựa như quy tắc đáng sợ của thiên địa."
Nàng cảm giác trận pháp này nếu tiết lộ ra ngoài, tất nhiên sẽ nhấc lên gió tanh mưa máu, nếu là người khác cho nàng, nàng còn thật không dám nhận.
"Muốn luyện thành, cần rất nhiều năm, ngươi tự mình lĩnh hội trước đi." Cố An nhẹ giọng cười nói.
Hắn cung cấp không chỉ là trận pháp, trong này ẩn chứa đạo pháp đầy đủ cho Khương Quỳnh lĩnh hội trăm vạn năm.
Khương Quỳnh gật đầu, nàng đem quyển trục thu vào nhẫn trữ vật, nàng nhìn Cố An, trong mắt tràn đầy vẻ khác lạ, tình ý nồng đậm, nàng cảm khái nói: "Ngươi cho ta đồ vật, ta hiện tại càng ngày càng khó hoàn lại, nói thật, rất có áp lực."
"Vậy ngươi trả cho ta?" Cố An tức giận hỏi, hắn còn không hiểu rõ Khương Quỳnh sao?
Nữ nhân này chỉ muốn nhân cơ hội trêu chọc hắn!
Khương Quỳnh cười đùa nói: "Vậy không được, đã đưa thì thôi."
Nàng vội vàng đổi chủ đề, bắt đầu giảng giải chuyện trong Tụ Hoa Tông, làm người có bối phận cao nhất Tụ Hoa Tông, giọng điệu của nàng tự nhiên là dùng góc độ trưởng bối, khiến Cố An nghe có cảm giác như đang nói chuyện nhà.
Cố An không cảm thấy không thú vị, ngược lại, hắn nghe say sưa ngon lành, thỉnh thoảng còn hỏi han.
Sau gần nửa canh giờ.
"Đúng rồi, ngươi còn nhớ Lục Linh Quân không, trước kia từng ở Dược cốc thứ ba của ngươi, nàng là phi thăng giả, nàng sáng lập Phi Thăng Môn cũng không tệ, đã đứng vững gót chân. . . . ." Khương Quỳnh khi nhắc đến Lục Linh Quân, ngữ khí vui vẻ, đồng thời, nàng đang quan sát thần sắc của Cố An.
Nàng nhớ, trước đây rất lâu có nghe An Tâm nói, vị Lục Linh Quân kia còn muốn thu Cố An làm đạo lữ.
Từ khi thân phận chân thật của Cố An bại lộ, Lục Linh Quân dường như cắt đứt liên lạc với Cố An, không phải Cố An không gặp nàng, mà là nàng không dám gặp hắn.
Khương Quỳnh những năm này cũng có quen biết với Lục Linh Quân, nàng cảm thấy trong xương cốt Lục Linh Quân có một cỗ ngạo khí, cô gái này dường như không thể nào tiếp thu được việc Cố An là tồn tại mạnh mẽ như vậy.
Bất quá, Khương Quỳnh hoài nghi cô gái này có thể sống đến hôm nay, Phi Thăng Môn còn phát triển tốt như vậy, sau lưng có lẽ do Cố An âm thầm tương trợ.
Đợi nàng giảng giải xong tình huống của Lục Linh Quân, cũng không nhìn ra manh mối nào từ trên mặt Cố An.
Cố An dường như hoàn toàn không để ý tới Lục Linh Quân.
Cố An lộ ra nụ cười, nói: "Quả nhiên, nói chuyện phiếm với ngươi thật có ý tứ, những sự tình này ta ở chỗ Vô Thủy không thể nào thấy được."
Khương Quỳnh thấy hắn không có hứng thú với Lục Linh Quân, không khỏi hỏi: "Ngươi bình thường đều tu luyện sao? Không thấy nhàm chán à?"
Nàng vẫn không thể hiểu được vì sao Cố An muốn rời khỏi Thái Huyền Môn, nếu ghét bỏ Thái Huyền Môn, có thể đổi một giáo phái hoặc thành trì khác, hà tất phải trốn trong núi sâu không người, nàng chỉ có thể nghĩ Cố An là vì tu luyện.
"Cuộc sống của ta thú vị hơn ngươi nghĩ nhiều." Cố An đắc ý nói.
Khương Quỳnh nhíu mày, mặt không tin.
Cố An cười nói: "Mười ba vạn năm đối với ta mà nói, chậm hơn nhiều so với thời gian các ngươi trải qua, cứ lấy một trăm năm tới nói, ta từng làm thị vệ sáu mươi năm cho một vị Hoàng Đế nhân gian, trợ giúp tứ triều Hoàng Đế. . . . ."
Hắn nói là nói thật, gần đây vạn năm, hắn thích đi trải nghiệm đủ loại thân phận nhân gian, ngoại trừ lúc ngắt lấy dược thảo, hắn đều dùng bản tôn để trải nghiệm, mà lại mỗi một đời thân phận đều không sử dụng pháp lực, hắn cũng sẽ bị thương, cũng sẽ già đi.
Đây không phải luân hồi hay sao?
Khương Quỳnh không nghĩ tới Cố An còn làm chuyện như vậy, vừa nghĩ tới một vị chí cường giả có khả năng phá vỡ toàn bộ đại thế giới lại cùng phàm nhân tranh quyền đoạt lợi thế gian, nàng cảm thấy hoang đường, nhưng lại cảm thấy rất thú vị.
Hay là, nàng cũng thử xem sao?
Dù sao, hiện tại nàng cũng không cần tự mình chưởng quản Tụ Hoa Tông.
Sau đó, Cố An kể chuyện, Khương Quỳnh lắng nghe, càng nghe nhiều chuyện xưa, nàng càng cảm thấy Cố An làm như vậy không phải nhàm chán, mà là một loại tu hành.
. . .
Ánh nắng tươi sáng, trời xanh vạn dặm không mây.
Phía trên dãy núi, từng người tu sĩ ngự kiếm phi hành, nhanh như gió lốc, hội tụ lại một chỗ thanh thế mười phần hạo đại, khiến rừng núi dọc đường lay động kịch liệt.
Trong biển người, có hai thiếu niên sóng vai ngự kiếm.
Một thiếu niên mặc áo đen quay đầu nhìn đồng bạn, hưng phấn hỏi: "Long Lân, ngươi nói lần này chúng ta gặp phải loại yêu quái nào?"
Thiếu niên được gọi là Long Lân mặc áo lam, so với thiếu niên áo đen càng tuấn tú, khí độ cũng rất bất phàm.
Long Lân mắt nhìn phía trước, mặt tươi cười, nói: "Ta nghe nói là một tôn đại yêu quái sống vạn năm, nếu không, tông môn sẽ không phái ra nhiều đệ tử như vậy."
"Vạn năm đại yêu quái? Vậy đáng sợ đến mức nào?" Thiếu niên áo đen bỗng nhiên lo lắng.
Long Lân liếc nhìn hắn, cười nói: "Dương Niên, ngươi nếu sợ, bây giờ trở về còn kịp."
Thiếu niên áo đen tên Dương Niên nghe xong, lập tức trợn to mắt, nói: "Ta làm sao có thể sợ! Ta chẳng qua lo lắng cho đệ tử khác, trận chiến này, nếu Trường Dương Tông chúng ta bại, hậu quả khó mà lường được."
Long Lân đem ánh mắt nhìn về phía trước, cười không nói.
Không chỉ bọn hắn, các đệ tử Trường Dương Tông xung quanh cũng đang thảo luận về trận chiến sắp tới.
Trường Dương Tông lập tông mấy ngàn năm, trên đại lục cũng tính là chúa tể một phương, nhưng bọn hắn chưa bao giờ đối phó qua vạn năm lão yêu.
"Đúng rồi, Long Lân, nghe sư huynh nói, tộc nhân của ngươi tìm tới ngươi? Là thật sao?" Dương Niên tò mò hỏi.
Hắn và Long Lân từ nhỏ đã là cô nhi, cùng nhau được lão nhân trên núi nuôi lớn, sau này dưới cơ duyên xảo hợp bái nhập Trường Dương Tông, Long Lân được kiểm tra ra linh căn rất tốt, hắn có thể có ngày hôm nay, phần lớn nhờ Long Lân dìu dắt.
Hắn không ngờ Long Lân không phải cô nhi, còn có tộc nhân đang tìm Long Lân, hắn trong lòng vừa hâm mộ, lại mừng thay cho Long Lân.
"Ừm, bọn hắn nói cha mẹ ta không phải vứt bỏ ta, chẳng qua là lúc thi hành nhiệm vụ gặp nạn, không thể không đem ta đặt ở một nơi nào đó, ngọc bội cha mẹ để lại cho ta thật ra là một kiện pháp khí cao giai, đây cũng là nguyên nhân tộc nhân có thể tìm được ta, bọn hắn muốn ta trở về, ta còn đang suy nghĩ."
Long Lân đáp, ngữ khí rất bình tĩnh.
Dương Niên truy vấn: "Gia tộc của ngươi lợi hại sao? So với Trường Dương Tông thì thế nào?"
"Hẳn là lợi hại, bọn hắn đã thuyết phục tông môn cao tầng, cao tầng dường như thu được lợi ích rất lớn, đang hết sức thuyết phục ta trở về."
Long Lân trả lời, khiến Dương Niên càng thêm hâm mộ.
Hắn tại sao không có bối cảnh như vậy?
Trước khi tu tiên, đều là hắn bảo hộ Long Lân, nhưng từ khi tu tiên, hết thảy đảo ngược, hiện tại Long Lân chiếu cố hắn.
Dương Niên rất cảm kích Long Lân, nhưng trong lòng không thể ngăn được sinh ra ghen ghét.
Hắn cảm thấy thượng thiên chiếu cố Long Lân, luôn để Long Lân gặp chuyện tốt, mà hắn không có chỗ nương tựa, dù có Long Lân tương trợ, hầu như chỉ gặp phiền toái.
"Đã như vậy, ngươi còn đang suy nghĩ gì?" Dương Niên cố nén lòng ghen ghét, miễn cưỡng vui cười hỏi.
"Trước hết nghĩ kỹ xem làm sao chiến đấu tiếp theo đã."
Long Lân không trả lời Dương Niên, hắn đổi chủ đề.
Hắn sở dĩ do dự, bởi vì Long gia không tiếp nhận người ngoài vào tộc.
Những năm này, hắn có thể cảm nhận được biến đổi tâm thái của Dương Niên, không muốn dùng chuyện này kích thích Dương Niên.
Chẳng qua là. . . . .
Vừa nghĩ tới vị tộc nhân kia, trong mắt Long Lân không khỏi toát ra vẻ hướng tới.
Nghe nói Long gia có tiên nhân, đó là tồn tại siêu nhiên áp đảo cả Đại Thừa cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận