Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa

Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa - Chương 540: Long gia tối cường (length: 30)

Chương 540: Long gia tối
Trong nội thành Yến Kinh, có một khu tứ hợp viện cổ kính mang phong cách riêng biệt. Dù Yến Kinh đất chật người đông, giá cả tấc đất tấc vàng, nơi này vẫn như một ốc đảo giữa phồn hoa đô thị, tĩnh lặng mà thâm trầm.
Người sống ở đây không ai khác, chính là gia tộc họ Long, một trong những gia tộc hàng đầu Hoa Hạ. Long gia trải qua hàng trăm năm tích lũy, gốc rễ đã ăn sâu vào lòng đất, không một thế lực nào có thể lay chuyển.
Giữa sân tứ hợp viện rộng lớn, một lão nhân tóc trắng xóa, mặt đầy nếp nhăn đang nhắm mắt dưỡng thần. Trên người lão mặc bộ đồ vải bố đơn sơ, thoạt nhìn giống như một lão nông dân quê mùa. Thế nhưng, một cỗ uy nghiêm không thể xâm phạm, từ người lão tự nhiên mà phát ra.
Lão nhân này chính là đương gia Long gia – Long Vô Địch, một nhân vật chấn động thiên hạ, sức ảnh hưởng bao trùm Hoa Hạ.
"Ông nội."
Một thanh âm uyển chuyển, mang theo sự kính trọng, từ phía sau truyền đến.
Long Vô Địch vẫn nhắm mắt như cũ, khẽ gật đầu.
Một thiếu nữ xinh đẹp như tiên bước đến. Nàng mặc váy trắng tinh khôi, tóc dài như thác nước xõa xuống, trên mặt mang một vẻ tươi trẻ, dịu dàng. Nếu người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc thốt lên. Đây chẳng phải là nàng minh tinh nổi tiếng toàn Hoa Hạ - Long Uyển Nhi sao?
Long Uyển Nhi chính là cháu gái ruột của Long Vô Địch, một hòn ngọc quý trên tay của Long gia.
"Uyển Nhi, có chuyện gì?"
Long Vô Địch từ từ mở mắt, ánh mắt tuy đã đục ngầu nhưng vẫn chứa đựng sự sắc bén thấu xương.
Long Uyển Nhi nhẹ giọng đáp: "Ông nội, con nghe nói dạo này, rất nhiều người trẻ tuổi ở Yến Kinh đang nghị luận về một người tên là Lăng Phong, hình như hắn còn đắc tội với đám người nhà họ Lăng."
Long Vô Địch khẽ nhíu mày: "Lăng Phong? Sao, con quan tâm đến hắn à?"
Long Uyển Nhi lắc đầu, khẽ nói: "Con chỉ tò mò thôi, dù sao thì, gần đây hắn có vẻ rất nổi bật."
Long Vô Địch trầm ngâm một lúc rồi nói: "Nếu đã vậy, con hãy điều tra về người này. Một người trẻ tuổi mà có thể khiến cả Yến Kinh phải chú ý, chắc chắn không đơn giản."
"Dạ, ông nội."
Long Uyển Nhi gật đầu. Trong lòng nàng có chút phức tạp. Mặc dù nàng nói rằng chỉ tò mò, nhưng sâu thẳm trong tim nàng, có một thứ cảm xúc khó hiểu đang len lỏi. Nàng luôn cảm thấy người này hình như có chút gì đó khác biệt so với những người khác.
Long Vô Địch nhìn cháu gái, như nhìn thấu tâm tư của nàng, nói: "Uyển Nhi, con là người Long gia, nên nhớ, chuyện trọng yếu nhất của Long gia vẫn luôn là phát triển gia tộc. Đừng để những chuyện lặt vặt ảnh hưởng."
"Con hiểu rồi, ông nội."
Long Uyển Nhi cúi đầu, trả lời. Nàng biết lời ông nội nói có ý gì. Hôn sự của nàng, vốn đã không còn do nàng quyết định, đã bị trói buộc bởi lợi ích gia tộc.
"Vậy thì tốt."
Long Vô Địch khép mắt lại, lần nữa rơi vào trạng thái dưỡng thần. Trong sân nhỏ lại lần nữa trở nên yên tĩnh. Nhưng không ai biết được, những gợn sóng trong lòng mỗi người vẫn đang không ngừng lan rộng. Yến Kinh đêm nay, có vẻ như sẽ không bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận