Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa

Chương 588: Đạo Đình chỗ dựa

Long Đằng nhìn Cố An trước mắt, có một cảm giác không thật. Hắn còn nhớ rõ ngày đó sư tổ trên Bổ Thiên đài đưa tay trấn áp Kình Thiên lão tổ, cảnh tượng đến nay vẫn rõ mồn một trước mắt. Dù cho hắn đã từng gặp qua vô số đại năng cường giả, nhưng hắn thủy chung không quên được sư tổ. Mà lại ngày đó Long Thanh cuối cùng triệu hoán ra pháp tướng khiến hắn cảm thấy rất giống sư tổ, dù phụ thân hắn không nói nhiều, trong lòng hắn vẫn luôn có suy đoán như vậy.
Cố An nhìn vẻ mặt kích động của Long Đằng, cười hỏi: "Không vội về sao? Tìm chỗ ngồi một chút?" Long Đằng chỉ cần ra khỏi thành, chẳng mấy chốc sẽ phiền toái quấn thân. Long Đằng vội vàng trả lời: "Không vội không vội..." Hắn luống cuống tay chân, không biết nên đối mặt sư tổ thế nào. Nam tử áo lam thấy kinh ngạc, hắn là lần đầu thấy Long Đằng thất thố như vậy, hắn không dám khinh thị Cố An, chỉ có thể im lặng hành lễ.
Sau đó ba người hướng vào Đạo Thành, trong Đạo Thành vẫn còn nhiều nơi để bọn họ ngồi xuống trò chuyện. Cuối cùng, bọn họ tìm một khách sạn, ba người ngồi ở lầu bốn gần cửa sổ, Long Đằng gọi rượu ngon món ăn xong, mong đợi nhìn Cố An. Sư tổ xuất hiện ở Đạo Đình, chẳng lẽ không phải đến tìm hắn? Cho dù không phải, sư tổ hiện tại hiện thân, chắc chắn có chuyện tìm hắn. Hắn có tự biết mình, bản thân không giúp được sư tổ gì, hắn cảm thấy có lẽ do ngộ tính của mình thu hút sư tổ chú ý.
Cố An bắt đầu chào hỏi Long Đằng, hắn hỏi thăm những năm này Long Đằng trải qua, Long Đằng đều thành thật trả lời. Thái độ của Long Đằng làm nam tử áo lam càng tò mò về Cố An, đợi tìm cơ hội xong, hắn không nhịn được hỏi: "Tiền bối, ngài và Long Đằng có quan hệ gì?" Cố An cười nói: "Hắn là con cháu ta." Nam tử áo lam nghe xong, bừng tỉnh ngộ, trong lòng lại thấy khó hiểu, Long gia lợi hại nhất không phải là môn chủ Thái Huyền môn sao? Môn chủ Thái Huyền môn là phụ thân Long Đằng, chẳng lẽ hắn còn có tổ tiên lợi hại hơn sao?
Long Đằng trợn to mắt, cả người cực kỳ hưng phấn. Quả nhiên! Sư tổ chính là tổ tiên của hắn! Tổ tiên lại thừa nhận quan hệ của bọn họ, điều này khiến Long Đằng kích động không thôi, có cảm giác như đang ở trong mơ. Cố An nhìn nam tử áo lam, cười nói: "Hôm nay chúng ta gặp nhau cũng đừng nói ra ngoài, cũng đừng nói với bệ hạ." "Ngài quen bệ hạ sao?" Nam tử áo lam kinh ngạc hỏi. Cố An nâng chén rượu lên, nói: "Quen biết hơn hai vạn năm, ta tên Cố An, có thể ngươi chưa nghe qua."
"Cố An... Cái gì? Ngươi gọi Cố An!" Nam tử áo lam đột ngột đứng lên, hắn còn kích động hơn cả Long Đằng, vừa hỏi xong, hắn liền hối hận, vô ý thức nhìn xung quanh, hắn phát hiện tu sĩ khác trong khách sạn không ai chú ý đến họ, điều này làm hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hắn lần nữa ngồi xuống, cung kính đưa tay hành lễ với Cố An, tay đều đang run rẩy.
Cố An cười nói: "Không cần đa lễ, ta không để ý đến tục lệ nhân gian." "Kiếm Tôn, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ không nói ra đâu!" Nam tử áo lam hưng phấn nói, hắn tên Lý Dụ, là con cháu hoàng thất, tuy không thuộc mạch Lý Huyền Đạo nhưng được Lý Huyền Đạo thưởng thức, nên biết về chuyện cũ giữa Lý Huyền Đạo và Phù Đạo Kiếm Tôn. Long Đằng đi theo cam đoan, đôi mắt vẫn luôn không dám rời khỏi Cố An, sợ Cố An đột ngột tan biến.
Cố An uống cạn một chén, tiếp tục nói: "Gặp lại chính là duyên phận, ta liền chỉ bảo các ngươi một ít." Long Đằng, Lý Dụ vừa định mở miệng, Cố An đặt chén rượu xuống, một luồng đạo ý cường đại trong nháy mắt bao phủ hai người, khiến hai người rơi vào trạng thái hoảng hốt. Cố An nhìn ra ngoài cửa sổ, từ nơi này nhìn về Đạo Thành, trời cao đất rộng, tráng lệ vô biên. Không thể không nói, Đạo Đình quả thực khó lường, có thể trong hai vạn năm xây dựng nên nội tình như vậy, so với Thánh Đình năm xưa còn mạnh hơn. Trong một khoảng thời gian dài sau này, Đạo Đình sẽ đóng vai trò rất quan trọng. Mãi đến khi Lý Nhai quật khởi, trở thành người mạnh nhất thiên Linh đại thế giới, Đạo Đình mới trở thành quá khứ. Bất quá đó là chuyện của tương lai xa xôi.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Không biết qua bao lâu, Long Đằng phảng phất như làm một giấc mộng tỉnh dậy, chỉ thấy Lý Dụ vẫn ngồi một bên ngẩn người, tiểu nhị khách sạn đứng trước bàn, khẩn trương nhìn bọn họ. Long Đằng hồi phục tinh thần lại, vội vàng nói: "Chúng ta không sao, ngươi đi xuống trước đi." Tiểu nhị tuy hồ nghi nhưng thấy Long Đằng ném một túi linh thạch, hắn vội nhận lấy, hành lễ cáo lui. Long Đằng nhìn ra ngoài cửa sổ, thần thức phát ra, tìm mãi không thấy Cố An đâu. Nhưng trong đầu hắn lại có thêm một đoạn trí nhớ truyền thừa. "Thiên Long Luân Hồi Đại Pháp Tướng..." Mắt Long Đằng lấp lánh, tâm tình xúc động, tràn ngập cảm kích đối với Cố An.
Khác với Thiên Long Đại Pháp Tướng của phụ thân, Thiên Long Luân Hồi Đại Pháp Tướng triệu hoán chính là luân hồi chi thân của mình, hơn nữa không có đại giới, điều này khiến hắn tìm được hướng đi tu hành sau này. Luân hồi chi đạo! Chinh chiến trăm thế, vạn thế, ngưng kết pháp tướng tối cường! Long Đằng nghĩ đến Long Chiến pháp tướng phụ thân triệu hồi, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết. Lúc này, Lý Dụ cũng tỉnh táo lại, sau một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, hắn phấn khởi nhìn Long Đằng, nói: "Long Đằng, ta được Kiếm Tôn truyền thừa, tên là Thất Thần Kim Thân, ngươi nghe nói đến công pháp này chưa?" Long Đằng lắc đầu, nói: "Nếu là tiên tổ ban cho, chắc chắn là truyền thừa ghê gớm, ta được một loại thần thông."
"Đúng vậy a, Thất Thần Kim Thân này cực kỳ bá đạo, ta cảm thấy nếu ta luyện thành, có tư cách cùng thiên kiêu đối đầu!" Lý Dụ cố nén kinh hỉ nói, hắn cầm chén rượu lên, muốn uống rượu để bình ổn lại tâm tình. Long Đằng không nói gì thêm, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn đột nhiên tò mò, tiên tổ sao lại xuất hiện trong Đạo Đình? Chẳng lẽ Đạo Đình sau lưng là tiên tổ? Đạo Đình quật khởi nhanh chóng vẫn luôn là sự việc khiến chúng sinh trong thiên Linh đại thế giới nghi hoặc. Nếu như là tiên tổ, vậy thì hợp lý! Lý Dụ vẫn đang kể về sự mạnh mẽ của Thất Thần Kim Thân, dù Long Đằng không trả lời, hắn vẫn có thể nói không ngừng.
Một bên khác. Cố An đã gặp Tiêu Lan, hai người cùng nhau trở về động phủ. Trên đường về, Tiêu Lan kể về chuyện Đạo Đình chủ mạch tán thưởng nàng, nàng chẳng mấy chốc sẽ chuyển động phủ, nàng nói sẽ mang theo Cố An, dù nàng đi đâu cũng sẽ không tách rời Cố An. Đạo Đình cho phép thiên kiêu dẫn người vào chủ mạch, chỉ cần số lượng không nhiều là được. Cố An không có ý kiến gì với sắp xếp của Tiêu Lan, hắn nghiêm túc lắng nghe nàng bày tỏ sự hưng phấn của mình.
Vài tháng trôi qua nhanh chóng. Ngày này, Cố An và Tiêu Lan dưới sự dẫn dắt của đệ tử chủ mạch đã đến động phủ mới. Sau khi đệ tử chủ mạch rời đi, Tiêu Lan nhìn tiểu thiên địa trước mắt, vô cùng hưng phấn. Tiểu thiên địa này khá rộng lớn, rộng đến phương viên mười vạn dặm, linh khí dồi dào, tất cả đều thuộc về riêng Tiêu Lan. "Lan Nhi." Cố An đột nhiên mở miệng gọi. Tiêu Lan nghe xong, vô ý thức quay đầu, kết quả một thanh kiếm bay đến, nàng vô ý thức đón lấy, nàng nhìn xuống, phát hiện đây là Bạch Linh kiếm Cố An mang theo người.
"Thanh kiếm này xem như quà tặng ta cho nàng, chúc mừng nàng trở thành chân truyền đệ tử Đạo Đình." Cố An đứng cách đó không xa, cười dịu dàng nhìn Tiêu Lan, nói vậy. Tiêu Lan vui mừng nắm chặt Bạch Linh kiếm, nàng tò mò hỏi: "Ta vẫn muốn hỏi ngươi, Thanh Hồng kiếm và Bạch Linh kiếm có lai lịch thế nào, vì sao ngươi luôn mang theo bên mình?" Cố An trả lời: "Hai thanh kiếm này là người quan trọng nhất của ta tặng cho ta, nàng đã qua đời, hiện tại tặng cho nàng, có ý nghĩa nàng là người quan trọng nhất của ta bây giờ." Tiêu Lan nghe xong, trong lòng ngọt ngào, nàng lập tức nhào tới Cố An, ôm lấy hắn. Cố An bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu này sao lại quấn người hơn kiếp trước? Hơi một tí là muốn ôm hắn, sờ hắn.
"Thanh kiếm này ẩn chứa lực lượng phi phàm, ngươi đừng nói với ai." Cố An vuốt đầu Tiêu Lan, nhẹ nhàng dặn dò. Bạch Linh kiếm không còn là thanh kiếm nguyên bản, Cố An đã dung nhập đạo bảo mới luyện chế vào, cả hai hợp làm một, Bạch Linh kiếm đã là đạo bảo, ẩn chứa lực lượng phá vỡ Tiên đạo cửu trọng thiên, hơn nữa đại đạo chân nghĩa bên trong có thể giúp Tiêu Lan tu luyện. Tiêu Lan gật đầu trong lồng ngực Cố An, nàng trước giờ không nghi ngờ gì Cố An, nàng chôn mặt vào ngực Cố An.
Nàng cảm thấy mình thật hạnh phúc, con đường tu tiên thuận lợi, người nàng thích cũng luôn ở bên cạnh nàng. Nàng nhất định phải tu luyện thật tốt, giữ gìn tất cả những gì mình đang có. "Được rồi, nên đi quản lý tiểu thiên địa này thôi." Cố An vỗ nhẹ lưng Tiêu Lan, nhẹ giọng cười nói. Tiêu Lan lưu luyến không rời buông tay ra, nàng lôi kéo Cố An đi về phía trước, một đường kể ra ý tưởng của mình, hy vọng tiểu thiên địa này biến thành cảnh sắc như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận