Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa

Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa - Chương 548: Thiên địa tối cường (length: 31)

Chương 548: Trời đất tối sầm
Tâm tình của Bạch Tiểu Thuần vào lúc này vô cùng phức tạp, hắn nhìn trời, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực sâu sắc, khi thì nhìn Tống Quân Uyển, lại nhìn về phía những tộc nhân Khôi Tổ xung quanh đang đầy vẻ mê mang, cuối cùng, ánh mắt của hắn rơi vào trên thân đại trưởng lão.
Đại trưởng lão đang run rẩy, khuôn mặt già nua tái nhợt không còn chút máu, khóe miệng run rẩy muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng không nói được lời nào.
Cảnh tượng này, để cho tâm tình phức tạp của Bạch Tiểu Thuần lại càng nặng nề, thật ra lúc đầu, khi lão nhân đến, hắn cũng đã từng do dự, muốn giết chết lão, chỉ là, khi thấy bộ dáng điên cuồng của lão nhân kia, và nghĩ đến những lời đối phương vừa mới nói, nghĩ đến đối phương làm hết thảy cũng là vì muốn giúp hắn, Bạch Tiểu Thuần hắn không thể xuống tay.
Mà bây giờ, tất cả đều không còn cần thiết nữa.
"Tộc trưởng..." Thanh âm của Tống Quân Uyển, có chút khàn khàn, nhìn Bạch Tiểu Thuần, trên mặt của nàng, đều là vẻ lo lắng và bất an.
"Ta không sao." Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, cố gắng nở nụ cười với Tống Quân Uyển, lại liếc mắt nhìn những tộc nhân Khôi Tổ kia, cảm thấy, mặc dù những tộc nhân này là vì muốn giúp hắn, nhưng hiện tại tất cả đều thành ra như vậy, để trong lòng của hắn, có một loại cảm giác khó chịu khó tả.
Nhưng trong lòng hắn càng hiểu rõ, có lẽ việc xuất hiện tình huống như vậy, cùng với lựa chọn của lão nhân kia, cũng không có bất kỳ quan hệ trực tiếp nào.
Tất cả, đều là vì cái Huyết Tổ đó, cái tồn tại đáng sợ trong Huyết Khê Tông, có lẽ mục đích cuối cùng của nó, không phải là giúp hắn thức tỉnh, mà là vì nó cần phải tìm một cơ hội, mà những việc vừa rồi xảy ra, hoàn toàn chính là đang trợ giúp nó, hoàn thành tất cả mục đích.
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Tiểu Thuần khẽ thở dài, hắn nhìn về phía lão nhân.
Lão nhân lúc này thân thể đã gần như khô héo, trong ánh mắt kia, lộ ra vẻ tan tác và yếu ớt, thậm chí hắn ngay cả đứng cũng có chút khó khăn, không ngừng thở hổn hển, vừa muốn giơ tay, lại phát hiện ngay cả sức lực này, bản thân cũng đều đã không còn.
Nhìn Bạch Tiểu Thuần, lão nhân ho khan mấy tiếng, phun ra mấy ngụm máu đen, trong miệng còn nỉ non.
"Chủ nhân... ta... ta cuối cùng vẫn làm sai chuyện..." Lão nhân tựa hồ không cam lòng, dường như muốn gắng gượng gào lên, nhưng sau cùng, chỉ thở dài.
Thân thể của lão nhân, dần dần mất đi sức sống, khô héo càng thêm nghiêm trọng, thậm chí trên thân thể của lão nhân, còn xuất hiện một vài vết nứt.
Những vết nứt này xuất hiện, càng làm cho vẻ đau đớn trên khuôn mặt lão nhân trở nên càng nhiều.
"Lão nhân, tại sao ngươi phải như vậy?" Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, hắn cảm thấy trái tim của mình, đang không ngừng co rút lại.
Lão nhân run rẩy khóe môi, một lát sau, thanh âm run run, tràn ngập khổ sở cùng tự trách vang lên.
"Ta... ta có cảm giác, ngươi so với... chủ nhân của ta, càng cần... loại huyết mạch này..."
"Ta cũng không biết vì sao, ta... chỉ muốn làm chuyện tốt..." Lão nhân gian nan mở miệng, mỗi một chữ thốt ra đều như bị nghìn cân đè nặng, thân thể của lão nhân lại run lên, vẻ suy yếu trên người càng nhiều, đồng thời theo sự suy yếu này, dường như có một sự vặn vẹo kinh người nào đó, xuất hiện từ sâu trong cơ thể lão nhân.
Vặn vẹo này lan ra khắp toàn thân lão nhân, mang theo khí tức băng hàn cực độ, nó còn kinh người hơn so với việc khi huyết mạch ngưng tụ ra.
"Không đúng, nó là cái gì, là nó!!" Lão nhân mở to hai mắt, trong vẻ già nua run rẩy, mang theo kinh hoàng, thanh âm thê lương như tiếng khóc, trong tiếng khóc kia, lại mang theo vô hạn hối hận và đau khổ.
"Ta hiểu rồi, ta đã hiểu... Ngươi là vì muốn... thức tỉnh..." Trong lời nói của lão nhân, không cam lòng cực điểm, dường như nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện, hai mắt lộ ra tơ máu, hung hăng trừng về hướng Bạch Tiểu Thuần.
"Ngươi đang cướp đoạt!! Ngươi đang cướp đoạt tất cả của ta!!" Lão nhân gào thét, thân thể khô héo lại run lên, một lực lượng cực kỳ lớn lao dâng lên từ trong người lão, mạnh mẽ muốn ngóc đầu dậy, toàn thân khô héo đang ở trong chốc lát này, giống như cành cây héo rũ, muốn lần nữa nở ra nụ hoa.
Chỉ là... dù lão nhân có nỗ lực thế nào, dù tiếng kêu của lão thê lương ra sao, vẫn vô pháp cải biến vận mệnh, theo khí tức vặn vẹo trên người lão, lan tràn càng ngày càng kinh người, thân thể của lão nhân rốt cuộc... hoàn toàn hôi phi yên diệt.
Nguyên anh trong người của lão nhân, cũng trực tiếp bị sụp đổ, nát bấy, hôi phi yên diệt theo.
Chỉ có những giọt máu đỏ tươi, như bảo thạch, ở chỗ lão nhân hôi phi yên diệt, bỗng nhiên, một đạo ánh sáng đỏ thẫm quỷ dị, trong nháy mắt từ trong máu, xông lên tận trời.
Âm thanh răng rắc, từ chỗ giọt máu đỏ thẫm bay ra, trong tiếng răng rắc này, toàn bộ máu kia vặn vẹo, ngưng tụ vào một chỗ, trong chớp mắt, một vòng xoáy hình thành.
Vòng xoáy này, chính là màu đỏ máu, trong vòng xoáy truyền ra một loại khí tức thâm sâu, khi xuất hiện, khiến cho hư vô xung quanh đều vặn vẹo, thậm chí khiến cho toàn bộ thế giới bên ngoài, ở trong một chốc lát, liền bị che khuất.
Mây trời bị thay đổi, thiên địa mất sắc.
Một cảm giác, mang theo áp lực từ trời giáng xuống, trong khoảnh khắc bao phủ thiên địa, khiến cho toàn bộ tộc nhân Khôi Tổ xung quanh, đều đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, giống như rơi vào hầm băng.
Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy kinh hãi, một cảm giác nguy hiểm khó tả, bạo phát ở trong lòng của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận