Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa

Chương 640: Quỳ thẳng vạn năm

Chương 640: Quỳ thẳng vạn năm
Thiên Hồng Đế tâm loạn như ma, mặc dù trong mắt của hắn hết thảy không có theo trăm năm thời gian trôi qua mà biến hóa, nhưng hắn lại cảm nhận được ác ý lớn lao. Hắn không cách nào tưởng tượng cảnh mình bái sư thất bại trở lại Đạo Đình, đừng nói Đạo Đình, hắn tới đến Càn Khôn giáo lúc, bao nhiêu đệ tử Càn Khôn giáo nhìn chằm chằm hắn. Hắn càng nghĩ càng hoảng, trong lòng thậm chí sinh ra tức giận. Cơn tức giận này đến từ ai, chính hắn cũng không biết. Hận Phù Đạo kiếm tôn sao? Có thể Phù Đạo kiếm tôn không có lý do gì cũng không có tình cảm để thu nhận hắn. Thực sự muốn trách, vẫn là do thiên phú của hắn không đủ. Phù Đạo kiếm tôn có thể thu nhận Thiên Hạo, mà Thiên Hạo là đệ nhất thiên kiêu thiên hạ trước đây. Từ khi hắn xuất thế, Thiên Hạo liền biến mất không thấy, cho nên một mực có người cho rằng hắn không tính là thiên kiêu mạnh nhất từ xưa đến nay, bởi vì hắn không chiến thắng được Thiên Hạo. Sau đại kiếp của Tiên thiên Nhân tộc, thế gian mới biết Thiên Hạo chính là đồ đệ của Phù Đạo kiếm tôn, điều này càng khiến cho Thiên Hạo có tính truyền kỳ hơn. Cùng với sự biến mất của Thiên Hạo, thế nhân liền thích dùng hắn để đè ép những thiên tài đương thời. Trên thực tế, Thiên Hạo lúc còn sống, cũng đã trải qua những nghi vấn như Thiên Hồng Đế bây giờ. Nhưng mặc kệ thế nào, không hạ gục được Thiên Hạo, đối với Thiên Hồng Đế mà nói, hắn xác thực không được xem là thiên kiêu đứng đầu từ xưa đến nay.
Thiên Hồng Đế không ngừng suy nghĩ lung tung, dù cho lý trí nói cho hắn biết trăm năm không coi là cái gì, nhưng hắn vẫn không nhịn được suy nghĩ. Quỳ gối trước Tiểu Hà, nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt sông, Thiên Hồng Đế đột nhiên cảm giác được mình rất yếu đuối, xác thực không xứng với danh xưng thiên hạ đệ nhất thiên kiêu.
Đúng lúc này.
Hắn thấy từ chỗ sâu trong rừng cây phía đối diện đi tới một bóng người, khi thấy rõ mặt đối phương, vẻ mặt hắn lộ ra hoang mang. Không phải Thiên Thanh, cũng không phải Thiên Bạch. Hắn chưa từng gặp qua cô gái này.
Người đến chính là An Tâm. An Tâm mặc một bộ váy xanh, dung mạo tú mỹ, mặt mày thanh lãnh, giống như một tiên tử ẩn cư trong rừng núi, toàn thân tản ra khí chất không nhiễm phàm tục, khiến ánh mắt Thiên Hồng Đế có chút biến đổi. An Tâm nhìn thấy Thiên Hồng Đế, ánh mắt vẫn lạnh nhạt, nàng đi đến trước Tiểu Hà rồi dừng lại, ánh mắt của nàng rơi vào người Thiên Hồng Đế, không hề có bất kỳ gợn sóng nào.
"Nghe nói ngươi là đệ nhất thiên tài của Đạo Đình, cũng là người có thiên tư mạnh nhất thiên hạ hiện nay, ngươi và ta đều là Diệu Pháp Linh Tiên, không bằng luận bàn một phen?" An Tâm mở miệng hỏi, giọng điệu không cho phép cự tuyệt.
Thiên Hồng Đế nhíu mày hỏi: "Xin hỏi đạo hữu có phải là đệ tử của Vô Thủy?"
An Tâm đáp: "Ta coi như là đại đệ tử của Vô Thủy, nếu chiến thắng ta, ngươi sẽ có tư cách vào Vô Thủy."
Lời vừa nói ra, trong mắt Thiên Hồng Đế bắn ra tia hung ác. Quỳ chờ trăm năm, tâm tình hắn vốn đã nóng nảy, giờ An Tâm xông đến, đối với hắn có thể nói là cầu còn không được. Hắn muốn cho kiếm tôn thấy được thiên tư của mình!
Thiên Hồng Đế đứng dậy, bùn đất và cỏ vụn theo hai chân hắn rơi xuống, khí thế của cả người đột nhiên thay đổi, cuồng phong gào thét đến, khiến cây cối xung quanh lay động kịch liệt.
"Đi đâu luận bàn?" Thiên Hồng Đế mở miệng hỏi, ánh mắt hắn rực lửa, vẻ mặt vênh váo hung hăng, tóc dài tung bay như lửa.
Trong mắt An Tâm ánh lên tia tím, nàng dùng một giọng điệu đạm mạc đáp lời: "Không cần, ngay ở đây, sẽ kết thúc rất nhanh."
Thiên Hồng Đế cảm thấy bị sỉ nhục, áo bào của hắn bắt đầu phồng lên, một luồng khí diễm đáng sợ từ trong cơ thể hắn tuôn ra.
Cùng lúc đó.
Trong một khách sạn của Càn Khôn giáo, Cố An đang cùng bạn rượu của mình nhắm rượu, bỗng nhiên họ cảm nhận được một luồng khí thế đáng sợ truyền đến từ phương xa.
Vị bạn rượu tên là Khâu Trác kinh nghi nói: "Chẳng lẽ có người đang gây rối trong giáo?"
Hiện tại Càn Khôn giáo tuy rằng còn kém rất xa so với Đạo Đình, nhưng trong mắt các đệ tử cấp thấp, Càn Khôn giáo là chính tông thiên hạ, là đại giáo phái hùng cứ một phương địa vực, ai dám đến gây rối trong Càn Khôn giáo, hoàn toàn là muốn chết.
Cố An cười nói: "Nếu là ở trong giáo thì chúng ta có gì phải lo, cứ tiếp tục uống rượu thôi, kể tiếp chuyện Dịch Lãng đi."
Dịch Lãng, hậu duệ của giáo chủ Dịch Thanh Sơn, mặc dù thiên tư trong Dịch gia không coi là xuất chúng, nhưng lại là người phóng khoáng ngông nghênh, luôn có thể làm ra những chuyện khiến người khác bàn tán.
Khâu Trác cảm thấy lời Cố An có lý, thế là tiếp tục kể những chuyện phong hoa tuyết nguyệt của Dịch Lãng.
Cỗ khí thế đáng sợ xuất hiện đột ngột và biến mất cũng rất nhanh. Toàn bộ quá trình không đến mười nhịp thở, khiến đệ tử các thành của Càn Khôn giáo xôn xao bàn tán.
Trong rừng cây.
Thiên Hồng Đế nửa quỳ trước sông, một tay chống đầu gối, tay còn lại rũ tự nhiên, hắn chật vật ngẩng đầu, chỉ thấy trên mặt hắn tràn đầy mồ hôi lạnh, trong mắt còn giăng đầy tơ máu.
An Tâm đứng ở đối diện sông, cách hắn một trượng, tròng mắt tím dần thu lại dị sắc. So với vẻ mặt sợ hãi của Thiên Hồng Đế, An Tâm thần sắc vẫn như cũ đạm mạc.
"Sao có thể… Vừa rồi đó là thần thông gì?" Thiên Hồng Đế nghiến răng hỏi, hắn không thể nào chấp nhận được việc mình thảm bại, hơn nữa còn thua ở cùng một cảnh giới.
An Tâm lên tiếng: "Đây là thần thông sư phụ ta dạy, ngươi không cần phải buồn, ngươi và ta tuy ở cùng cảnh giới, nhưng khi ta đạt tới cảnh giới này, ngươi còn chưa sinh ra, thiên tư của ngươi vẫn cao hơn ta, nhưng muốn bái nhập Vô Thủy, không đơn giản như vậy."
Nói xong, nàng bước nhẹ lướt qua bên cạnh Thiên Hồng Đế, thoáng nhìn hắn, rồi đi về hướng Càn Khôn giáo.
Thiên Hồng Đế cúi đầu, nghiến răng hỏi: "Là Kiếm Tôn bảo ngươi đến sao?"
"Hắn không có lòng dạ như vậy, chỉ là ta cảm nhận được đạo tâm của ngươi đang dao động, mới có trăm năm, ngươi đã không kiên trì nổi, khiến cho những người đang chờ mong ngươi trong đạo trường rất thất vọng, nhưng bỏ cuộc cũng không vấn đề, trên đời này còn nhiều con đường, không nhất định phải bái nhập Vô Thủy."
An Tâm không hề dừng bước, bóng dáng ngày càng xa. Thiên Hồng Đế nghe xong, con ngươi mở to, trong lòng dâng lên vẻ xấu hổ.
Đúng vậy.
Mới có trăm năm.
Đối với tu tiên giả mà nói, trăm năm đáng là gì?
Trong đầu Thiên Hồng Đế hiện lại cảnh tượng chiến đấu lúc nãy, ánh mắt hắn trở nên hừng hực. Đệ tử Vô Thủy lợi hại như vậy, đủ để chứng minh nội tình của Vô Thủy!
Cho dù là ngàn năm, vạn năm, hắn nhất định phải bái nhập Vô Thủy!
Thiên Hồng Đế nhổm lưng, một lần nữa quỳ xuống, lần này, hắn đã không còn vẻ nóng nảy lúc trước, ánh mắt trở về kiên định như khi mới đến.
Gió nhẹ thổi qua hắn, thổi lên mái tóc mai, trong tiếng gió, hình như hắn nghe được Phù Đạo kiếm tôn đang gọi hắn. Vẫn là gọi hai chữ đồ nhi.
Thiên Hồng Đế nhếch miệng, bởi vì An Tâm mạnh mẽ, hắn càng thêm hướng về Vô Thủy.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Vạn năm chớp mắt lại trôi qua, khu rừng cây nơi Thiên Hồng Đế ở lại vẫn không hề thay đổi, phảng phất cách biệt với bên ngoài, không bị ảnh hưởng bởi quy tắc thiên địa.
Quần áo trên người Thiên Hồng Đế không có biến hóa, chỉ có mái tóc dài hơn, râu mọc chạm đất, hắn nhắm mắt lại, toàn thân tản ra một loại khí tức huyền diệu.
Trên cành cây gần đó, Cố An và An Tâm đứng cạnh nhau, quan sát Thiên Hồng Đế.
An Tâm mở miệng hỏi: "Sư phụ, nếu ngài thật không muốn thu hắn, có muốn con đuổi hắn đi không?"
Thiên Hồng Đế quỳ thẳng vạn năm, lay động không chỉ có nàng, những đệ tử đạo tràng khác cũng hiểu được quyết tâm của người này, đều vì đó cảm động. Là đệ nhất thiên kiêu thiên hạ, hắn có thể chịu tính tình quỳ ở đây, thời gian dài đến vạn năm, không ai có thể tưởng tượng được quyết tâm của hắn mạnh đến mức nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận