Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa

Chương 641: Thiên ngoại kế hoạch, Hỗn Độn Oán La

"Không cần, ta cũng không nói nhất định không thu hắn." Cố An nhìn xuống Thiên Hồng Đế, nhẹ giọng đáp lời. Sở dĩ không thu Thiên Hồng Đế, một là không có duyên, hai là Thiên Hồng Đế chính là tiên thần chuyển thế, sau lưng có Thái Nhất Tiên Quân nhân quả. Bất quá chuyển thế sẽ hình thành nhân cách mới, theo tiếng lòng của Thiên Hồng Đế mà nói, hắn đúng là rất muốn bái Cố An làm thầy. Cố An sở dĩ kéo dài, là muốn đợi mình sau khi đột phá lại thu, tiện thể rèn luyện Thiên Hồng Đế một phen. An Tâm cảm khái nói: "Nếu để Thiên Hạo tới quỳ, có thể quỳ trăm năm là tốt rồi." Bỏ qua tư chất không nói, nàng cảm thấy coi như là chính mình cũng không thể quỳ một vạn năm. Cố An ánh mắt không hề thay đổi, hắn nhìn Thiên Hồng Đế, theo dõi tương lai của hắn. Hai người đứng gần Thiên Hồng Đế, Thiên Hồng Đế vẫn không hề phát giác. Quỳ thẳng vạn năm sau, tâm của Thiên Hồng Đế đã tiến vào một loại trạng thái vong ngã, hắn đang cảm ngộ thiên địa tự nhiên, từ đó quên đi sự dày vò của thời gian. "Đúng rồi, sư phụ, Thiên Hạo bây giờ thế nào?" An Tâm quay đầu nhìn Cố An, tò mò hỏi. Nàng tin tưởng sư phụ có thể thấy tình hình của Phiếu Miểu tiên đình. Cố An cười nói: "Có phúc có họa, ngược lại không chết được." Nghe nói vậy, An Tâm hoàn toàn yên tâm, sau đó nàng lại nói chuyện phiếm về thiên hạ. Những năm này, nàng thỉnh thoảng cũng sẽ tiếp nhận Thiên Thanh, Thiên Bạch cùng Càn Khôn giáo thương lượng, dù sao cũng không thể để hai nàng vẫn bận, nàng cũng cần thời gian thư giãn. Bây giờ thiên hạ có thể nói là ngàn năm mới có một bộ dạng, anh hùng xuất hiện lớp lớp. Đạo Đình thống trị lực ngày càng yếu, chủ yếu là các thế lực quật khởi ngày càng nhiều, Đạo Đình kiên thủ đạo nghĩa chỉ có thể ngồi nhìn các thế lực khác mạnh lên. Các thế lực mạnh ngày càng nhiều, tranh giành thiên hạ tự nhiên sẽ thêm nhiều. Bất quá so với hạo kiếp từ bên ngoài tới, những tranh giành trong thiên hạ đều không đáng gì. An Tâm nhắc tới một vị thiên kiêu của Đạo Đình trỗi dậy trong vạn năm gần đây, không thể không nói, nội tình của Đạo Đình hùng hậu, Thiên Hồng Đế vừa rời đi vạn năm, lại xuất hiện một vị thiên kiêu số một thiên hạ, hiện tại thế nhân lại đem Thiên Hồng Đế ra để chèn ép vị thiên kiêu này. "Trong tình huống không chủ động khai chiến, dường như chỉ có tạo thế mới có thể khiến Đạo Đình duy trì được vị thế thống trị tuyệt đối." An Tâm trêu tức nói. Cố An không bình luận về việc này, hắn hiểu Đạo Đình còn hơn cả An Tâm, bởi vì hắn thường xuyên ở lại Đạo Đình bầu bạn với Tiêu Lan. Thiên tư của Tiêu Lan không tệ, lại thêm đạo ý của Cố An tương trợ lẫn nhau, một mực là thiên kiêu đỉnh cấp của Đạo Đình, chỉ là vì nàng không thích xuất đầu lộ diện, cho nên cái danh hiệu thiên kiêu số một này một mực không rơi trúng người nàng. Gần đây Đạo Đình chuẩn bị khởi động kế hoạch bên ngoài thiên hạ, muốn đi tìm kiếm những đại thiên thế giới khác. Không còn động cơ đi trấn áp các giáo phái trong thiên địa, bọn họ chỉ muốn đi truy tìm sức mạnh mạnh hơn cùng nhiều tài nguyên hơn, ý nghĩ này khiến phần lớn cao tầng cảm thấy kiêu ngạo, tự cho rằng bọn họ có tầm nhìn cao hơn các giáo phái trên đời, đây mới là hào khí của bậc chung chủ thiên hạ. Cố An cảm thấy ý nghĩ của Đạo Đình rất tốt, hắn chuẩn bị để Thiên Linh Thần hỗ trợ một tay. Hắn sinh ra ở đại thế giới Thiên Linh, cũng muốn thấy đại thế giới Thiên Linh có sự phát triển khác biệt so với quá khứ. Nếu như mỗi một kỷ nguyên đều sẽ đi đến hủy diệt, vậy thì việc Cố An cứu vớt thương sinh sẽ mất đi ý nghĩa. Làm như vậy, cũng không phải bỏ mặc Đạo Đình trưởng thành, mà là hắn cảm thấy tu tiên giả nên không ngừng hướng lên cao, truy đuổi đại đạo. Sự tồn tại của giới môn càng giống như là ngăn cản sự phát triển của tu tiên giả. Xét theo góc độ nào, giới môn đều không giống như là một sản phẩm tự nhiên. Giờ phút này Cố An đang nghĩ có nên thả các đệ tử trong đạo tràng ra ngoài không, hắn để các đệ tử bế quan hàng năm, là để tích lũy thực lực cho các đệ tử, chứ không phải hạn chế tự do của họ. Hắn lo lắng nhất là Trần Xuyên. Năm đó, Tiểu Xuyên vừa chuyển thế thành Trần Xuyên, đã gặp phải lực lượng nhân quả thần bí nguyền rủa, suýt chút nữa giết chết phụ mẫu, lúc Tiên Thiên Nhân Tộc làm loạn, Trần Xuyên đi ra ngoài lịch luyện, cũng không còn gặp phải nguyền rủa nữa, đây cũng là nguyên nhân Cố An cân nhắc thả hắn ra. Càng nghĩ, Cố An quyết định giao quyền lựa chọn cho Trần Xuyên. "Đi thôi, ra ngoài đi dạo đi." Cố An vừa dứt lời liền nhảy xuống, An Tâm theo sát phía sau. Hai người đi ngang qua chỗ Thiên Hồng Đế, Cố An còn nhẹ nhàng vỗ vai hắn. Thiên Hồng Đế tựa hồ cảm nhận được gì đó, mở mắt, nhưng mà không nhìn thấy gì cả, còn tưởng rằng là một cơn gió thổi qua. Có lẽ do quỳ thời gian quá lâu, bây giờ hắn lại không vội vàng tiến vào Vô Thủy, hắn cảm thấy trạng thái trước mắt giúp ích cho việc ngộ đạo. "Lực Chi Đại Đạo, kỳ lạ, đạo lớn cương mãnh thế này, sao ta lại lĩnh hội được?" Thiên Hồng Đế tự lẩm bẩm, hắn không cảm thấy là do thiên tư của mình quá mạnh, trước kia ở Đạo Đình cũng không có cảm giác này. Trong lòng hắn có chút minh ngộ. Phù Đạo Kiếm Tôn dù một mực không lộ mặt, nhưng có An Tâm ra tay thăm dò hắn, Phù Đạo Kiếm Tôn không thể nào không biết hắn. Có lẽ việc hắn hiện tại cảm ngộ là do Phù Đạo Kiếm Tôn ban ân. Thiên Hồng Đế không hề kinh hỉ, bởi vì dù không có ơn ban này, hắn cũng sẽ kiên trì nhẫn nại. Quỳ thẳng vạn năm đối với hắn mà nói, điều có ích nhất là gỡ xuống được áp lực do danh xưng thiên kiêu số một mang tới. Hư danh cuối cùng tan biến, hắn là Thiên Hồng Đế, hắn muốn tìm kiếm ý nghĩa tồn tại thật sự của mình. ... Trên biển mây vô biên, một chiếc Kim Lô lớn đang trôi nổi, mặt ngoài Kim Lô khắc các loại đồ văn Thần Thú, cảnh sơn hà hùng vĩ, còn ở trên đỉnh lò thì khảm một tòa cự nhạc, khí thế khoáng đạt. Hoàng Bào đạo nhân, người trước kia đánh cờ cùng Thái Nhất Tiên Quân, đứng bên bờ vực, nhìn xuống phía dưới thiên địa trong lò. Phóng mắt nhìn lại, trong lò tự thành một mảnh thiên địa, có núi có nước, thậm chí có hung thú đang chém giết lẫn nhau, linh khí đại đạo bàng bạc thỉnh thoảng xông tới như gió. Hoàng Bào đạo nhân cau chặt mày, không biết đang suy nghĩ gì. Đúng lúc này, bên cạnh xuất hiện một vòng sáng màu vàng, nhanh chóng kéo ra, một thân ảnh bước ra. Người đến chính là Thiên Trấn Thần. Trương Bất Khổ, Từ Hữu đầu quân dưới trướng lãnh tụ của Thiên Quân chính là Thiên Trấn Thần. Thiên Trấn Thần đưa tay hành lễ, nói: "Tiên Quân, ba ngàn đại thế giới xuất hiện dị số Hỗn Độn, đang nhanh chóng phân tán đến từng đại thiên thế giới, trong đó một dị số thậm chí còn trà trộn vào cuộc thí luyện dưới trướng ta, đây không phải là chuyện tốt." Hoàng Bào đạo nhân được gọi là Hoàng Phong Tiên Quân nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: "Dị số Hỗn Độn? Dị số nào?" Thiên Trấn Thần đáp: "Có lẽ là Oán La Hỗn Độn, ta bắt được một lượng lớn oán khí từ sâu trong linh hồn kẻ kia, nếu mặc hắn nhanh chóng khuếch tán, ắt sẽ thành đại họa." "Oán La?" Ánh mắt Hoàng Phong Tiên Quân lóe lên, chìm vào suy tư. Thiên Trấn Thần không nói thêm gì, chờ đợi lệnh của Hoàng Phong Tiên Quân. Rất lâu sau. Hoàng Phong Tiên Quân mở miệng nói: "Trước mắt không nên hành động thiếu suy nghĩ, có lẽ sau lưng Oán La còn ẩn chứa nhân quả lớn hơn." Thiên Trấn Thần nhíu mày, do dự một lát, nói: "Nếu cứ mặc kệ, sẽ có rất nhiều sinh linh chết." "Nếu không trừ tận mầm họa phía sau, sinh linh chết đi sẽ chỉ càng nhiều." Lời của Hoàng Phong Tiên Quân khiến chân mày của Thiên Trấn Thần nhíu chặt hơn, hắn nhìn sâu vào Hoàng Phong Tiên Quân một cái, không tiếp tục phản bác. Hoàng Phong Tiên Quân vẫn nhìn chằm chằm vào thiên địa bên trong Kim Lô, nói: "Đúng rồi, vì ngươi đã đến, ngươi hãy thay ta đi một chuyến, đi tìm Huyền Túc Tiên Quân, mang cái này đưa cho hắn." Nói xong, hắn nâng tay phải lên, một khối kim ngọc tử khí cuồn cuộn bên trong xuất hiện trên lòng bàn tay, nhanh chóng bay đến trước mặt Thiên Trấn Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận