Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa

Chương 575: Pháp Tướng kinh thiên

Chương 575: Pháp Tướng kinh thiên
Thanh âm đột ngột xuất hiện khiến cả thiên Linh đại thế giới rơi vào im lặng, chúng sinh chỉ vừa nghe thấy đạo thanh âm này liền thấy kinh sợ, bọn họ không thể nào tưởng tượng được rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào mà có khí thế đáng sợ như vậy.
Chúc Tinh ngước nhìn lên trời, vẻ mặt có chút hoảng hốt, hắn tự lẩm bẩm: "Sư phụ. . . . ."
Hắn hiểu rõ việc Chiến Đình vận dụng lực lượng đáng sợ như vậy, tru diệt Long Thanh tuy là mục tiêu, nhưng chủ yếu nhắm vào vẫn là bảo vệ sự tồn tại của thiên Linh đại thế giới.
Một khi nghĩ đến sư phụ phải giao đấu với vị kia có sự tồn tại kinh khủng muốn tru diệt thiên Linh Thần, lòng hắn lại phức tạp.
Hắn lại nghĩ đến nhân vật thần thoại của Chiến Đình, lần này e rằng sẽ có một trận ác chiến chưa từng có xảy ra, thiên Linh đại thế giới rất có thể vì vậy mà hóa thành tro bụi.
Hắn quay người nhìn về phía các đệ tử ở phương xa đang ngước nhìn lên trời, không khỏi thở dài.
Tại Thái Huyền môn chờ đợi nhiều năm như vậy, hắn đối với nơi này tràn đầy tình cảm, nhưng tình cảm cũng không quan trọng bằng tính mạng.
Hắn đã bỏ rơi Chiến Đình, đối mặt với cục diện như vậy, hắn chỉ có thể bỏ chạy.
Hắn thu hồi tầm mắt, hư không biến mất ngay trước lầu các.
Long Đằng, Long Nhã và những tu sĩ khác ở xung quanh đều không ngờ hắn sẽ trốn, còn tưởng rằng hắn tiến đến trợ giúp Long Thanh, cho nên đều không nghĩ nhiều.
Kình Thiên lão tổ một lần nữa chui vào trong cơ thể Diệp Thương, thanh âm của hắn vang lên trong lòng Diệp Thương:
"Bên trong Chiến Đình có rất nhiều khí tức tuyệt đối không phải ta có thể địch, đối mặt với quy mô xâm lấn thế này, thiên Linh đại thế giới không có bất kỳ phần thắng nào, Chúc Tinh đã chạy trốn rồi, ngươi cũng nên đi."
Nghe được lời này, Diệp Thương nhíu mày, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào hắc động trên trời.
Một bên khác của thiên địa.
Dãy núi chập chùng, Bạch Sinh đi ra khỏi rừng cây, đứng trên sườn núi nhìn ra xa dị tượng hùng vĩ trên trời, lông mày của hắn nhíu chặt, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.
Đây là lần thứ hai trong cuộc đời hắn bị phá vỡ nhận thức.
Tố Cẩm đi vào bên cạnh hắn, cũng kinh hãi nhìn lấy bầu trời.
Bạch Sinh quay đầu nhìn về phía nàng, hỏi: "Đây là cảnh tượng gì vậy? Cảnh giới của người vừa nói cao bao nhiêu? Long thị nhất tộc lại có lai lịch như thế nào?"
Tố Cẩm hít sâu một hơi, nói: "Ta cũng không rõ ràng, càng không thể nào phán đoán cảnh giới của hắn, đừng nhìn ta sống hơn vạn năm, có thể hô phong hoán vũ ở trong hoàng triều, trên thực tế phóng nhãn khắp thiên hạ, ta chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng chú ý, đối với hết sức nhiều đại năng đời trước mà nói, giết ta cũng dễ dàng như giết một con côn trùng thôi."
"Về phần Long thị nhất tộc, ta cũng chưa từng nghe qua, nhận thức của ta về thiên địa không nhiều như ngươi nghĩ."
Bạch Sinh không khỏi cảm khái nói: "Quả nhiên là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, nếu có một ngày, ta có thể phát ra thanh âm khiến thiên địa chúng sinh phải kinh sợ, đời này coi như không sống uổng phí một lần."
Tố Cẩm ném cho hắn một cái liếc mắt, tức giận nói: "Chỉ biết nói di ngôn, có thể nghĩ đến nỗ lực tu luyện, truy đuổi trường sinh được không?"
"Trên đời thật sự có người trường sinh bất tử sao? Cho dù là thành tiên, theo như lời ngươi nói, cũng sẽ có đại nạn mà."
"Ta không quan tâm, ngược lại ngươi nhất định phải xem đó là mục tiêu."
Bọn họ bắt đầu đấu khẩu, không có ý thức được đây là một trận kiếp nạn bao phủ toàn bộ thiên địa.
. . .
Vũ trụ cuồn cuộn vô ngần trải rộng những hắc động lớn nhỏ khác nhau, những hắc động này như là thông đạo thời không, đều có thân ảnh từ bên trong xuất hiện.
Phương Huyền đi trên con đường ánh sáng của Chiến Đình, nhìn đại chiến phía trước, vẻ mặt vẫn như thường.
Sức mạnh ngưng tụ kinh người bộc phát ra từ thiên Linh đại thế giới, những người chạy đến ngăn cản Chiến Đình ngày càng nhiều, nhưng cũng không khiến cho bước tiến của Chiến Đình chậm lại.
Phương Huyền không vội ra tay, lần này đến đây, hắn dự định cho qua chuyện, hơn nữa sự tồn tại kinh khủng chân chính còn chưa hiện thân, hắn lại không dám ra tay.
"Ta chính là hậu nhân của Long thị nhất tộc, Long Thanh, nhân quả này nên để ta gánh chịu!"
Thanh âm của Long Thanh đột nhiên truyền đến, cho dù là dùng hết toàn lực hô hét, nhưng lại trở nên mỏng manh giữa vũ trụ bao la.
Phương Huyền bắt được âm thanh của Long Thanh, chủ yếu là bốn chữ Long thị nhất tộc khiến hắn không thể xem nhẹ.
Một luồng uy áp vượt trội tất cả những người tham chiến mạnh mẽ giáng xuống, khiến sinh linh hai bên đang chiến đấu đều dừng lại.
Một vị Đạo tàng Tự Tại Tiên đến từ thiên Linh đại thế giới lộ vẻ kinh hãi, đối diện với luồng uy áp này, hắn vậy mà không thể nào động đậy.
Đồng tử của hắn bỗng nhiên phóng to, theo ánh mắt của hắn nhìn lại, phía sau con đường ánh sáng của Chiến Đình, đạo thân ảnh vĩ ngạn trong bóng tối dần dần trở nên rõ ràng.
Ánh mắt của Phương Huyền thì nhìn về hướng Long Thanh phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Long Thanh bước ra từ một trong những hắc động, tay phải của hắn nâng lên trước ngực, hai ngón tay khép lại, hắn vừa giẫm lên không trung vừa thi triển Thần Thông.
Từng đạo khí xám từ trong cơ thể hắn tuôn ra, ngưng tụ thành từng bóng người xung quanh hắn.
Không chỉ vậy, không gian vũ trụ xung quanh cũng đang vặn vẹo, những khoảng trống xuất hiện càng nhiều khí xám hơn, không ngừng ngưng tụ thành hình người.
Càng ngày càng nhiều ánh mắt đổ dồn lên người Long Thanh, nhưng không có người nào của Chiến Đình trực tiếp ra tay với hắn.
Long Thanh đang thi triển thiên Long đại pháp Tướng ngước nhìn về phía phương xa, cự ảnh dần dần trở nên rõ ràng, đó là một đạo nhân áo bào đen, đầu đội mũ Kỳ Lân, khuôn mặt lạnh lùng, hắn như một ảo ảnh nổi trôi phía sau con đường ánh sáng của Chiến Đình, nửa thân dưới như hư ảo, chỉ có nửa thân trên là rõ ràng.
Chính là sư phụ của Chúc Tinh, người đang làm chủ Chiến Đình hiện tại!
Đạo hiệu, Chúc Thiên Quân!
Chúc Thiên Quân vô cùng khổng lồ, trước mặt hắn, tất cả mọi thứ trong vũ trụ đều lộ ra nhỏ bé, mà trong mắt các tu tiên giả của thiên Linh thì, hắn giống như Sáng Thế Thần đã xây dựng vũ trụ này.
Nhìn Chúc Thiên Quân hiện thân từ trong bóng tối, ngoại trừ Long Thanh, tất cả Tu Tiên giả của thiên Linh đại thế giới đều đánh mất dũng khí cùng chiến ý.
Chúc Thiên Quân tựa như chỉ hơi nghiêng người về phía trước, hắn nhìn xuống Long Thanh, nhìn những pháp Tướng không ngừng ngưng tụ sau lưng Long Thanh, ánh mắt hắn lãnh đạm, chỉ nghe hắn lên tiếng nói: "Các hạ còn không hiện thân sao? Chẳng lẽ ngươi đã bỏ mặc Long thị nhất tộc rồi?"
Lời chất vấn này đồng dạng vang vọng cả thiên Linh đại thế giới.
Trong đạo tràng Vô Thủy, An Tâm và những người khác vội vàng quay đầu nhìn về phía Cố An.
Cố An nắm Thanh Hồng kiếm, nói: "Nhìn ta làm gì, thần thông của Thanh Nhi không hề đơn giản, có lẽ nó có thể tự mình giải quyết."
Vừa nói, hắn vừa nâng lưỡi kiếm lên, tay trái vịn lưỡi kiếm, mũi kiếm hướng vào tấm gương trên đỉnh luyện khí, tựa như đang ngắm Chúc Thiên Quân trong gương.
Nghe vậy, mọi người tuy càng thêm nghi hoặc, nhưng vẫn là quay đầu nhìn về phía hình ảnh trong gương.
Thiên địa yên tĩnh.
Chúng sinh đều đang chờ một thanh âm khác vang lên, nhưng làm sao cũng không đợi được.
Trong hư không vũ trụ, khi số lượng pháp Tướng sau lưng Long Thanh càng lúc càng nhiều, các cường giả của Chiến Đình bắt đầu có sự biến hóa trên mặt.
Không đến mười hơi thời gian, số lượng pháp Tướng xung quanh Long Thanh đã vượt quá vạn, trong đó có một tôn pháp Tướng cao tới vạn trượng, tản ra khí thế bễ nghễ hoàn vũ, khiến Tu Tiên giả của thiên Linh và các cường giả của Chiến Đình không kìm lòng được phải nhìn chăm chú hắn.
"Long Vũ. . . . ." Thanh âm của Chúc Thiên Quân vang lên, như là đang thấp giọng lẩm bẩm.
Vừa dứt lời, từng bóng người tản ra, cấp tốc bao vây Long Thanh và nhóm pháp Tướng của hắn, những thân ảnh này tất cả đều tản ra khí thế không ai sánh kịp, bọn họ dùng chính khí thế của mình phong tỏa Long Thanh.
Những Tu Tiên giả của thiên Linh bị Chúc Thiên Quân áp chế liên tục biến thành tro bụi, chỉ có Tu Tiên giả ở xa mới sống sót, những người từ lỗ đen ra trợ giúp dồn dập dừng lại, ánh mắt của bọn họ đều hướng về Long Thanh.
Các pháp Tướng được Long Thanh triệu hoán đều tản ra hào quang mạnh mẽ, hội tụ vào một chỗ, trở thành khu vực lấp lánh trong vũ trụ.
Mười mấy vị cường giả của Chiến Đình phân tán xung quanh, tựa như thi triển một loại trận pháp như ẩn như hiện, ngăn cản cường quang mà thiên Long đại pháp Tướng phát ra.
"Thật là nồng đậm Nhân Quả Chi Lực."
"Tu vi như thế lại có thể triệu hồi ra nhiều pháp Tướng mạnh mẽ như vậy, Long thị nhất tộc quả nhiên khó lường."
"Nếu chỉ có vậy thì cũng không đáng để chúng ta hợp sức."
"Có lẽ người đứng sau hắn đã sớm bỏ chạy, ra tay với thiên Thần, ai cũng gánh không nổi nhân quả của thiên đạo hắn gây ra đâu."
"Thần Thông này tựa hồ lợi dụng nhân quả của huyết mạch."
Các cường giả của Chiến Đình nghị luận, hoàn toàn không để Long Thanh vào mắt.
Chúc Thiên Quân ở phương xa cũng vậy, không biết là vì người tồn tại phía sau Long Thanh, hay là khinh miệt Long Thanh.
Nghe những âm thanh vọng tới từ khắp nơi, Long Thanh hít sâu một hơi, ánh mắt hắn run lên, da trên mặt bắt đầu nứt ra, máu tươi chảy ra.
Khí xám quanh người hắn bỗng nhiên biến thành huyết khí, một thân ảnh còn đáng sợ hơn nhanh chóng ngưng tụ mà ra, như có một người khổng lồ đứng dậy sau lưng hắn, nhanh chóng lớn lên, vượt qua pháp Tướng bị Chúc Thiên Quân gọi là Long Vũ.
Nhìn thấy thân ảnh của pháp Tướng này, ánh mắt của Chúc Thiên Quân bỗng nhiên thay đổi.
"Giết hắn."
Chúc Thiên Quân cất tiếng, tiếng nói vừa dứt, các cường giả bao vây Long Thanh Chiến Đình đồng loạt ra tay, thế như sấm sét. Cảm giác áp bức kinh khủng từ bốn phía truyền đến khiến Long Thanh có cảm giác như bị xé nát, nhưng hắn vẫn chưa c·hết. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, một bóng người màu đỏ cao trăm vạn trượng, một tay nắm lấy một thanh trường thương, đang che chắn cho hắn trước pháp lực cường đại từ bốn phương tám hướng. Bóng người màu đỏ này khoác áo giáp, không nhìn rõ hình dáng, nhưng thân bên trên tỏa ra một cỗ khí thế bá đạo có ta vô địch. Sự xuất hiện của hắn khiến Chiến Đình một bên đều trở nên khẩn trương. Trong đám người, con ngươi của Phương Huyền rung động, trong lòng nổi lên sóng gió kinh hoàng. Đám tu tiên giả ở t·h·i·ê·n Linh đại thế giới cũng trố mắt nhìn. Giờ khắc này, ngay cả chúng sinh trong t·h·i·ê·n Linh đại t·h·i·ê·n địa đều có thể thấy trên bầu trời phản chiếu ra một bóng người màu đỏ ngòm, đỉnh trời lập đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận