Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa

Chương 571: Đệ nhất kiếp, Đạo Đình

Chương 571: Đệ nhất kiếp, Đạo Đình
Cố An cùng Tố Cẩm đi cùng Bạch Sinh đến Hoàng thành, trên đường đi tiếng cười nói không ngớt, Bạch Sinh chưa từng vui vẻ đến vậy, trong thời gian này, Cố An sẽ dùng phân thân thay thế chính mình, bản tôn thì đi hái dược liệu. Tố Cẩm là đại yêu vạn năm, đã đến Niết Bàn cảnh, nhưng vẫn không nhìn thấu chân thân của Cố An, việc phân thân hoán đổi.
Chớp mắt một cái, đã qua khoảng nửa năm.
Bọn họ còn chưa đến Hoàng thành, khoa khảo còn hai năm nữa, nên Bạch Sinh cũng không vội, bản thân hắn vốn dĩ khởi hành sớm, mong muốn đi du sơn ngoạn thủy, mở mang tầm mắt.
Ngày hôm đó, mưa dầm rả rích.
Bạch Sinh và Cố An vào một cái tiểu đình trong núi nghỉ ngơi, Tố Cẩm từ trong rương sách nhảy ra, nhảy lên vai Bạch Sinh, liếm mặt hắn, tựa hồ muốn giúp hắn lau đi nước mưa trên mặt. Bạch Sinh đã quen với việc nàng thân mật, không quá để ý, hắn đang cùng Cố An trò chuyện về phong thổ vùng này, tuy lần đầu đến nhưng hắn đã đọc qua trong sách từ lâu, nên rất hưng phấn, trời mưa cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.
Cố An cầm hồ lô rượu trên tay, vừa uống rượu, vừa nghe Bạch Sinh trò chuyện, kể về những danh sĩ xuất sắc, những áng thơ hay đã được sinh ra ở đây, cả những câu chuyện xưa cảm động lòng người. Đợi Bạch Sinh nói đến khô cả họng, Cố An ném hồ lô rượu cho hắn, hắn nhận lấy hồ lô rượu, trực tiếp ngửa đầu uống.
"Nghe nói vùng này có ma quỷ xuất hiện, không biết có thật không, ta luyện võ hơn ba mươi năm, còn chưa từng thấy qua yêu ma quỷ quái." Cố An cầm thanh kiếm Thanh Hồng bên cạnh, nói với giọng mong chờ.
Tố Cẩm không nhịn được liếc mắt, cảm thấy hắn không biết tự lượng sức mình. Nàng rất muốn lên tiếng, nhưng lại sợ hù Bạch Sinh.
Bạch Sinh cười nói: "Nếu có, ta cũng muốn gặp thử."
"Ngươi tay trói gà không chặt, không sợ quỷ quái sao?"
"Người cuối cùng rồi cũng sẽ c·h·ết, so với việc an an ổn ổn cả đời, không gặp quỷ quái, không thấy yêu ma, thì dù có c·h·ết dưới nanh vuốt yêu ma quỷ quái, ta cũng không hối hận, càng không sợ sệt." Bạch Sinh cười nói thoải mái, đôi mắt đều tỏa sáng.
Cố An cảm thấy hắn trông yếu ớt vậy thôi, chứ tinh lực thì tràn trề, cái gì cũng tràn đầy hứng thú, cũng đầy đấu chí. Con người này trong xương cốt có một sự mạnh mẽ, không hổ là Thiên Linh Thần chuyển thế. Thiên Linh Thần mỗi một đời tuy có xuất thân khác biệt, nhưng ít nhiều vẫn sẽ giữ lại đặc trưng tính cách của bản tôn, đây cũng là lý do mà Tiểu Ngũ hấp dẫn được Tố Cẩm.
Cố An cười nói: "Ngươi nên luyện võ, chứ không phải đọc sách."
Bạch Sinh đứng dậy, tay cầm hồ lô rượu, vung tay múa chân, đấm đá một bộ quyền pháp lung tung, đắc ý cười nói: "Văn võ song toàn chẳng tốt hơn sao? Ngươi có muốn dạy ta một bộ kiếm pháp không, ta thấy kiếm và thơ từ càng hợp nhau."
"Được, bây giờ bắt đầu luôn."
"Thật đó hả?"
Nghe Cố An nói, Bạch Sinh kinh hỉ, lập tức kéo Cố An luyện kiếm. Bắt đầu dạy kiếm pháp, Cố An không còn cười đùa với Bạch Sinh, thỉnh thoảng dùng chuôi kiếm đánh Bạch Sinh, uốn nắn tư thế của hắn, thấy vậy Tố Cẩm nổi giận đùng đùng. Chờ Bạch Sinh chấp nhận nàng, nàng nhất định sẽ cho Cố An biết mặt.
Khi nàng nghĩ vậy thì phát hiện Cố An ngày càng ra tay mạnh, đau đến Bạch Sinh kêu oai oái, khiến nàng càng thêm tức giận.
"Nếu sợ đau thì có thể bỏ cuộc."
"Không sao, ta chịu được!"
Cố An cố ý hỏi vậy, nghe xong câu trả lời của Bạch Sinh, Tố Cẩm chỉ có thể nín nhịn.
Trong những ngày sau đó, mỗi khi nghỉ ngơi, Bạch Sinh đều sẽ đòi Cố An luyện kiếm. Theo Tố Cẩm, bộ kiếm pháp đó không có gì đặc sắc, luyện cũng như không, về sau nàng sẽ dạy Bạch Sinh tu tiên, chỉ khi bước vào con đường tiên đạo mới có thể ở bên cạnh nàng.
... Lại thêm nửa năm trôi qua.
Xuân đến. Cố An và Bạch Sinh đứng trước cửa Hoàng thành, nhìn cổng thành uy nghi đồ sộ, Bạch Sinh không kìm được giơ tay lên, hô lớn một tiếng. Tố Cẩm nằm trên vai hắn nheo mắt cáo lại, nàng cảm nhận được một luồng yêu khí rất nặng. Trong thành có yêu quái, e là sẽ có chuyện xảy ra.
"Không hổ là Hoàng thành dưới chân thiên tử, khí thế hùng vĩ, thiên mệnh sở quy, đúng là nơi phồn vinh nhất thế gian." Bạch Sinh phấn khởi nói.
Cố An cười nói: "Thế gian này đâu chỉ có một vương triều, nói thiên mệnh sở quy thì có chút võ đoán."
Bạch Sinh liếc nhìn Cố An, hỏi: "Vậy ngươi đã từng đến nơi nào chưa?"
"Chưa."
"Vậy cứ tin nơi đây là thành lớn nhất đã." Bạch Sinh xách rương sách lên, bước nhanh về phía Hoàng thành, vừa đi vừa quay đầu lại hỏi Cố An mục đích đến Hoàng thành là gì.
Cố An ấp úng, càng làm cho Tố Cẩm thêm cảnh giác.
Trước cửa thành người rất đông, bọn họ hòa vào dòng người, rất nhanh đã mất dạng.
Cùng lúc đó.
Ở một nơi khác của nhân gian.
Lý Nhai đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống thung lũng, trong thung lũng cỏ dại mọc um tùm, có thể nhìn thấy những đường nét kiến trúc cổ kính. Nơi đây là Huyền cốc, nơi ở đầu tiên khi hắn bái nhập Thái Huyền Môn. Lý Nhai nhìn thung lũng, vẻ mặt ngơ ngác.
Một bóng người từ phía sau hắn đi tới, là Long Thanh.
"Lý sư bá, hay là để người dọn dẹp lại?" Long Thanh lên tiếng hỏi, trên trán hắn lộ vẻ mệt mỏi. Sắp đến lúc Chiến Đình tấn công, hắn càng tu luyện khắc khổ hơn, nếu không phải Lý Nhai trở về, có lẽ hắn sẽ không xuất quan.
Lý Nhai vẫn mặc bộ đồ đen, trên mép lún phún râu, tóc tùy ý cột, cả người toát ra khí chất lãng tử giang hồ, không giống người tu tiên. "Không cần, ta tiện đường ghé qua xem, ngươi không cần đi theo ta, ta sẽ rời đi sớm thôi." Lý Nhai nhìn xuống Huyền cốc, nhẹ giọng đáp.
Trong mắt hắn, cỏ dại trong cốc biến mất, thay vào đó là từng mảnh dược điền, hắn thấy ba thiếu niên đang nô đùa.
Long Thanh nghe xong thì gật nhẹ đầu, sau đó quay người rời đi. Hắn nhận thấy Lý Nhai có tâm sự, nhưng hắn không có tâm trạng đi hỏi, tâm sự có lớn hơn chuyện sinh t·ử của hắn không?
Ngàn năm trôi qua, Long Thanh ngày càng bất an, luôn có cảm giác đại họa ập đến.
Sau khi Long Thanh rời đi, Lý Nhai vẫn ngẩn người tại chỗ, suy nghĩ miên man.
Thần Dị Tiên Linh xuất hiện trên vai hắn, lên tiếng: "Còn nhìn cái gì, chủ nhân đâu có c·h·ết, chẳng qua là đi rồi thôi."
Lý Nhai đáp: "Ta không lo cho hắn, ta chỉ muốn rời đi trước nhìn lại chốn cũ, sau này có thể không quay lại nữa."
Nghe vậy, Thần Dị Tiên Linh nghiêng đầu, ngạc nhiên hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn đi đâu vậy? Sao đến giờ vẫn không chịu nói? Từ khi ngươi tu luyện cái công pháp quỷ quái kia, ta không nghe được tiếng lòng của ngươi nữa, ở trong người ngươi, ta cứ như người ngoài vậy." Nói đến cuối, giọng nó oán trách.
"Ta muốn đi thiên ngoại, cụ thể đi đâu, ta cũng không rõ, ta muốn đi theo bước chân Cố An, tiện thể tìm Trương Bất Khổ, ngươi chẳng phải nói, lực lượng của Thần Dị giới chủ vẫn còn đó sao, có lẽ Trương Bất Khổ vẫn còn s·ố·n·g." Nói xong, Lý Nhai quay người, ngước đầu nhìn lên trời.
Hắn tung người lên, hóa thành một đạo kiếm quang, lao lên trời. Càng rời xa mặt đất, bầu trời xanh thẳm càng biến thành màu đen, đầy sao xuất hiện, nhanh chóng trở nên sáng chói.
Đột nhiên.
Một luồng pháp lực mạnh mẽ từ trên cao giáng xuống, mắt Lý Nhai giật mạnh, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, mũi kiếm hướng về phía trước, ép buộc cắt đứt luồng pháp lực này.
"Dừng lại!"
Một tiếng quát lớn từ trên trời giáng xuống, Lý Nhai khựng bước. Hắn nheo mắt nhìn, chỉ thấy một nam tử mặc ngân giáp cầm thương đứng phía trên hắn, cách nhau ngàn trượng.
"Không có thiên đạo lệnh, không được rời khỏi thiên Linh đại thế giới!" Nam tử ngân giáp nhìn xuống Lý Nhai, trầm giọng quát.
Lý Nhai nhếch môi hỏi: "Thiên Đạo lệnh? Thiên Linh đại thế giới từ bao giờ có quy định này?"
Trong lòng hắn đầy nghi hoặc, ba ngàn năm trước hắn đều bế quan ngộ kiếm đạo, vừa xuất quan đã quay về Thái Huyền Môn, thật sự chưa nghe qua thiên đạo lệnh. Nhưng đối phương dám nói ra giọng điệu quản chế cả thiên Linh đại thế giới, đủ để chứng minh bối cảnh của hắn không nhỏ, điều này làm hắn thấy hoang đường.
Đại thế giới vừa được tái tạo, lại sinh ra thế lực lớn mạnh đến thế sao? Lẽ nào có thế lực ngoại vực nào giáng lâm, trong thời gian ngắn đã thống trị thiên Linh đại thế giới?
Nam tử ngân giáp trả lời: "Thiên quy này đã lập từ ngàn năm trước, là do Đạo Đình đặt ra, khuyên ngươi một câu, đừng làm loạn, trên ta còn có Tự Tại Tiên trấn thủ, dù ngươi qua được ta, cũng không đi được thiên ngoại, nếu ngươi đả thương ta, sẽ bị coi là khiêu khích Đạo Đình, ngươi sẽ vĩnh viễn không siêu sinh!"
Đạo Đình?
Lý Nhai nhíu mày, hắn mới cách xa thế tục có ba ngàn năm, sao lại có Đạo Đình xuất hiện rồi?
Hắn nghĩ lại, bây giờ đại thế giới bao la vô biên, cho dù là ba ngàn năm trước, sự hiểu biết của hắn về thiên hạ cũng hết sức hạn hẹp, ít nhất hắn căn bản không rõ thiên địa rộng lớn đến mức nào, có lẽ Đạo Đình là bá chủ một phương nào đó của thiên địa.
"Vậy thiên quy này là ý gì? Muốn giam cầm chúng sinh trong thiên địa?" Lý Nhai chế nhạo hỏi.
Nam tử ngân giáp cau mày, nói: "Kiếm của ngươi không đơn giản, chắc hẳn cũng là đại năng tiếng tăm lẫy lừng, ngươi có lẽ sống từ một kỷ nguyên trước đến giờ, ta không ngại nói cho ngươi biết, một kiếp nạn đáng sợ sắp đến, đây là trận đầu kiếp nạn thời Thái Sơ ảnh hưởng đến toàn bộ đại thế giới, trong khoảng thời gian này mà đi thiên ngoại, sẽ chỉ tự tìm đường c·h·ết, Đạo Đình là vì nghĩ cho mọi người, muốn tập hợp sức mạnh của đại thế giới, cùng nhau chống lại uy h·iếp từ thiên ngoại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận