Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa

Chương 585: Thiên hạ đệ nhất

Chương 585: Thiên hạ đệ nhất
Tố chân nhân thật sự không muốn đi xem tư thái của Tiêu Lan tiểu nữ tử, nàng nhìn về phía đại giang phía trước, nhíu mày. Nàng cảm nhận được một cỗ yêu khí mờ ảo, với cảnh giới của nàng vậy mà không thể hoàn toàn nhìn thấu, tu vi của đối phương e là cao hơn nàng.
Tiêu Lan quấn lấy Cố An một hồi lâu, mới vừa lưu luyến không rời đi đến bên cạnh Tố chân nhân, nàng tò mò hỏi: "Sư phụ, từ nãy đến giờ, người vẫn cau mày, người đang nhìn cái gì vậy?"
Tố chân nhân quay đầu nhìn nàng, muốn nói "cuối cùng ngươi cũng nhớ tới vi sư à?".
"Phía trước trong giang hà hẳn là có một Đại Yêu đang ẩn mình, vi sư đang do dự có nên thay đổi hướng đi hay không." Tố chân nhân nhẹ giọng đáp lời.
Tiêu Lan nghe xong, mắt lập tức sáng lên, nói: "Là đại yêu quái như thế nào? So với Thiên Nhai Giao Long chúng ta gặp trước đây, ai mạnh hơn?"
"Yêu này e là còn mạnh hơn vi sư." Tố chân nhân lắc đầu nói, nàng cũng không ngại rụt rè trước mặt đồ đệ.
Tiêu Lan nghe xong, vô ý thức nhìn về phía Cố An, sau đó quay đầu nhìn Tố chân nhân, cau mày nói: "Vậy vẫn nên đổi tuyến đường đi."
Tố chân nhân vừa mừng vừa bất đắc dĩ. Vui mừng vì Tiêu Lan không có lỗ mãng như vậy, bất đắc dĩ là nha đầu này chuyện gì cũng dùng Cố An làm chủ để cân nhắc.
Ánh mắt Cố An nhìn về phía Đại Yêu ở phương xa kia, ở hạ du của đại giang có một mảnh hồ lớn mênh mông như đại dương, nơi đó đang có yêu quái và đại tu sĩ giao đấu pháp thuật, tranh giành chiến đình di bảo. Vị đại tu sĩ kia tinh thông phép liễm khí, không để lộ nửa điểm khí tức, khiến cho trận chiến này cũng không kinh thiên động địa.
Đại Yêu cũng sợ khí tức chí bảo tiết lộ, nỗ lực thu lại yêu khí, nhưng vẫn để lộ không ít. Nhìn bọn họ đấu pháp, Cố An cũng nảy sinh ý định. Nên luyện chế đạo bảo như thế nào cho Tiêu Lan đây?
...
Vào tiết thu, thứ ba Dược cốc dần dần mang sắc thái khô héo. Dưới một cây cổ thụ, Long Đằng đang tĩnh tọa tu luyện, áo bào hắn hơi hơi lay động, quanh thân bao quanh kình khí, giống như từng luồng long khí. Long Thanh dẫn theo một người đi về phía hắn, người này chính là Hoàng đế Lý Huyền Đạo của Thái Thương hoàng triều.
Lý Huyền Đạo thân mặc áo bào vàng, đầu đội Long quan, khí thế Đế Vương một thân không thể che giấu, khiến đệ tử Dược cốc dọc đường liên tiếp nhìn về phía hắn. Từ khi Niết Bàn, Lý Huyền Đạo đã triệt để thể hiện sự cường thế của mình, ở ngôi vị hai vạn năm, hắn đã là thiên của bách tính trong lòng Thái Thương hoàng triều.
Hắn và Long Thanh là hai người có quyền thế cường đại nhất trên Thái Thương đại lục, rất nhiều người đều lo lắng bọn họ quyết liệt, dẫn đến náo động, nhưng mà, quan hệ của hai người một mực vô cùng tốt, điều này cũng khiến cho Thái Huyền môn và Thái Thương hoàng triều chung sống hòa hợp, bất kỳ mâu thuẫn nào đều có thể ngồi xuống đàm phán.
Lý Huyền Đạo nhìn về phía Long Đằng, mắt lập tức sáng lên. Trong lòng hắn luôn có một suy đoán táo bạo, trước đó thế lực thần bí từ bên ngoài tìm kiếm Long Thanh, mà Long Chiến pháp tướng xuất hiện càng làm hắn chắc chắn suy đoán của mình. Hắn thấy Long Đằng lần đầu tiên liền cảm thấy giống Cố An. Khuôn mặt còn có nhuệ khí hơn Cố An, ngũ quan của hai người độ trùng hợp rất cao.
Hai người một đường đi đến trước mặt Long Đằng, Long Đằng mở mắt, hắn ngẩn người, bị Lý Huyền Đạo thu hút tầm mắt. Thật là một nam tử có khí phách! Đây là ấn tượng đầu tiên của Long Đằng về Lý Huyền Đạo.
"Đằng Nhi, vị này là bệ hạ của Thái Thương hoàng triều, cùng sư phụ ta là bạn cũ, còn không mau hành lễ." Long Thanh mở miệng nói.
Nghe vậy, Long Đằng lập tức đứng dậy hành lễ với Lý Huyền Đạo.
Lý Huyền Đạo lộ ra nụ cười, nói: "Thấy ngươi, khiến trẫm nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Dương Tiễn."
Dương Tiễn! Long Đằng tự nhiên nghe qua tên này, người này là truyền kỳ của Thái Huyền môn, cũng là sư huynh của phụ thân hắn, lập được công lao hiển hách cho Thái Thương hoàng triều, hiện nay vẫn là cường giả đệ nhất Thái Thương hoàng triều. Trước khi sư tổ hiện thân, hắn sùng bái nhất chính là Dương Tiễn. Tại Thái Thương đại lục, chỉ cần đủ sáu tuổi, đều đã nghe chuyện xưa về Dương Tiễn, điều này khiến Tây Du Ký lưu truyền rộng rãi, trở thành kinh điển vĩnh hằng, được hoàng triều sắc phong là kinh điển, dù cho có một bộ phận nội dung trong sách phản ý.
"Sau này đi theo trẫm, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi, trẫm sẽ để ngươi trở thành Dương Tiễn tiếp theo, thậm chí siêu việt hắn." Lý Huyền Đạo hào tình vạn trượng nói.
Long Đằng nghe xong, không trả lời ngay, mà nhìn về phía Long Thanh.
Long Thanh gật đầu, nói: "Ta không hy vọng Long gia và Thái Huyền môn quá gắn bó, ngươi đi theo bệ hạ lập một phiên công nghiệp sự nghiệp, đây cũng là một lựa chọn tốt. Chờ ngươi đứng vững gót chân, về sau Long gia sẽ dời ra ngoài."
Long Đằng sớm đã biết số mệnh của Long thị nhất tộc, nên hắn không có nghi hoặc, hắn ôm quyền hành lễ với Lý Huyền Đạo, xem như chấp nhận, điều này khiến Lý Huyền Đạo càng cao hứng hơn, kéo hắn ngồi xuống, hàn huyên chuyện cũ. Nghe Lý Huyền Đạo nhắc đến sư tổ, Long Đằng rất hứng thú. Hiện tại người hắn tò mò và hướng tới nhất chính là sư tổ Cố An, hắn muốn biết sư tổ rốt cuộc là người như thế nào.
Lý Huyền Đạo kể về lần đầu tiên quen biết Cố An, nghe sư tổ từng đóng vai tạp dịch đệ tử, khiến Long Đằng càng thêm cảm thấy hứng thú. Khi Long Đằng biết được Phong Thần Diễn Nghĩa, Tây Du Ký, Thái Huyền tiên tôn và những sách khác đều là do sư tổ viết, hắn không khỏi trợn tròn mắt, trách không được những sách này là sách nhập môn bắt buộc của đệ tử, thậm chí bị người coi là lịch sử để nghiên cứu. Bây giờ hắn đã tin. Có lẽ sư tổ thật sự đã trải qua kiếp nạn.
Long Thanh nhìn vẻ mặt Long Đằng, trên mặt tươi cười. Mặc dù hắn chuẩn bị cho Long thị nhất tộc và Thái Huyền môn cắt đứt quan hệ, nhưng hắn không muốn con cháu xa lánh Thủy Tổ. Không có Thủy Tổ, sẽ không có Long gia, chuyện này không thể quên được.
Một canh giờ trôi qua nhanh chóng. Lý Huyền Đạo hai tay chống gối, cười nói: "Trẫm chuẩn bị cho ngươi đến Đạo Đình tu luyện một thời gian, chờ ngươi tu đạo trở về, trẫm sẽ phong ngươi làm đại tướng quân, tiếp theo sẽ là thời kỳ thịnh thế chưa từng có, trẫm muốn quét ngang các hoàng triều, lập đại nhất thống hoàng triều, vì phàm nhân thiên hạ tạo công đức, trẫm cần ngươi, đây là một nhiệm vụ dài lâu và gian khổ, ngươi sẽ trải qua vô số chiến đấu."
Long Đằng nghe xong, ánh mắt lập tức trở nên hừng hực, thậm chí hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
"Đạo Đình rất lợi hại phải không?" Long Đằng tò mò hỏi.
"Trong thiên hạ hiện nay, được xem là Đạo Đình nhất lưu, dĩ nhiên, nếu sư tổ ngươi vẫn còn ở Thái Huyền môn, thì Đạo Đình cũng không xứng xách giày cho người, trẫm đã chuẩn bị tốt hết thảy, ngươi đi sau chỉ cần tu luyện, trẫm sẽ phái người đi cùng, giúp ngươi xử lý mọi chuyện."
"Đa tạ bệ hạ!" Long Đằng kích động nói, hảo cảm với Lý Huyền Đạo tăng lên nhiều.
Long Thanh là lần đầu tiên cảm nhận được nhân cách mị lực của Lý Huyền Đạo, trách không được Dương Tiễn sư huynh cam tâm tình nguyện vì hắn hiệu lực nhiều năm như vậy. Vì hoàng quyền hiệu lực cũng tốt, như vậy Long gia mạnh hơn, cũng có người ước thúc. Long Thanh nhìn Lý Huyền Đạo và Long Đằng, nghĩ thầm. Hắn bắt đầu chờ mong biểu hiện của Long Đằng rất nhiều năm sau.
...
Đã tám mươi năm kể từ khi Tiêu Lan rời khỏi Tiêu trang, Tố chân nhân cuối cùng chuẩn bị trở về Đạo Đình, trước khi trở về, Tiêu Lan muốn về Tiêu trang thăm hỏi một chuyến, Tố chân nhân cũng đồng ý. Lần này, Tố chân nhân không còn đi bộ nữa, mà trực tiếp thi triển pháp thuật, mang theo Tiêu Lan và Cố An, chỉ nửa canh giờ đã trở lại Tiêu trang.
Ba người chờ hai ngày rồi rời đi, trước khi đi, Tiêu Lan để lại rất nhiều tài nguyên tu tiên, đủ để cho Tiêu trang bay cao, trong số đó có không ít thứ đến từ Tố chân nhân. Tố chân nhân vô cùng lý giải ý nghĩ của Tiêu Lan, một người đắc đạo gà chó cũng lên tiên, quá bình thường. Nàng cũng hy vọng Tiêu Lan có thể an tâm tu luyện.
Ba người cưỡi mây đến Đạo Đình. Lúc sắp đến Đạo Đình, Tố chân nhân quay đầu nhìn Tiêu Lan, muốn nói gì đó, nhưng thấy Tiêu Lan ôm chặt cánh tay Cố An không buông, lời muốn nói cuối cùng vẫn nuốt xuống. Thôi vậy! Dù sao thì nha đầu này cũng không chậm trễ tu luyện. Chờ tình ý của nàng với Cố An phai nhạt về sau, mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Cố An cũng tràn đầy hứng thú với Đạo Đình, bởi vì có rất nhiều cố nhân bái nhập vào Đạo Đình. Trong kiếp nạn bên ngoài trước đây, Đạo Đình thể hiện khí phách và đảm đương của đệ nhất giáo trong thiên hạ, sau trận chiến đó, danh vọng lan rộng, ngày càng nhiều giáo phái tin rằng Đạo Đình có tư cách trở thành minh chủ thiên hạ, rất đáng để tín nhiệm.
Đạo Đình cũng không keo kiệt, bọn họ không cần các giáo phái trong thiên hạ thần phục, chỉ cần kết minh, đối với mỗi một đồng minh, bọn họ đều cung cấp danh ngạch tu luyện, để đệ tử các giáo đến tu luyện đạo pháp, theo từng đệ tử ngoại giáo trở về sau tu luyện, danh tiếng của Đạo Đình cũng ngày càng tăng.
Tiêu Lan cũng mong chờ Đạo Đình, nàng nói muốn Cố An ở lại động phủ của nàng. Theo như lời Tố chân nhân, với tư chất của nàng, có thể nhận được đãi ngộ cao ở Đạo Đình, linh khí trong động phủ vô cùng nồng đậm. Đối mặt với sự mong đợi của nàng, Cố An đáp ứng, điều này khiến Tố chân nhân lắc đầu, nhưng cũng không nói gì thêm.
Chẳng bao lâu sau, cảnh tượng hùng vĩ của Đạo Đình hiện ra trước mắt ba người. Đạo Đình chiếm trọn một đại lục, trên không đại lục hình thành từng tầng biển mây, trên biển mây xây dựng đạo tràng, thành trì, tu vi càng cao, ở càng cao, còn chưa bước vào đại lục, đã có thể cảm nhận được khí vận to lớn của nó, điều này là điều mà Tiên Triều và Thánh Đình ngày xưa không thể sánh được.
Cố An cảm nhận được khí tức của Thánh Tướng Thánh Đình cùng các tầng lớp cao khác, Đạo Đình có thể phát triển nhanh chóng như vậy, một phần lớn là do công sức của Thánh Đình và những bộ hạ cũ của Tiên Triều. Nói một cách chính xác, Đạo Đình là sự tụ hợp của các bá chủ thiên địa trong đại thiên thế giới trước khi được tái tạo, các phe phái trong đình phức tạp rối ren, đây cũng là lý do vì sao Đạo Đình không ép các giáo phái khác sáp nhập, mà lại lựa chọn kết minh, bởi vì bản chất của bọn họ cũng là một liên minh giáo phái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận