Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa

Chương 534: Vĩnh Hằng Bất Diệt Chi Cảnh

Phật Tiên lẩm bẩm một mình khiến Trương Bất Khổ và những người khác càng thêm căng thẳng, bởi vì bọn họ cảm nhận được sự vội vàng của Phật Tiên, mà càng như vậy, đối với bọn họ mà nói càng nguy hiểm.
Phật Tiên biến thành tượng phật lớn hơi rung động, phảng phất muốn nứt ra.
"Trốn!"
Thần Dị giới chủ lập tức ra lệnh, gần như trong nháy mắt, đại môn bị xông phá, Trương Bất Khổ cùng những người khác như tia chớp nhảy ra, chui vào trong cát vàng đầy trời.
"Các ngươi cho rằng nơi này là chỗ nào? Trốn? Các ngươi sẽ sớm phát hiện, tiêu diệt lẫn nhau còn dễ hơn chạy trốn, ta đã giải trừ quan hệ nhân quả giữa các ngươi, từ giờ trở đi, các ngươi đều là tồn tại độc lập."
Âm thanh Phật Tiên vang lên, Trương Bất Khổ và Thần Dị Quỷ Vương đều cảm nhận được sự ràng buộc trên người mình tan biến, bọn họ đã đạt được tự do mà mình khát vọng từ lâu.
Nhưng bọn họ cũng không vui vẻ, ngược lại càng thêm kinh hãi.
Có thể tùy tiện giải trừ nhân quả thần dị, tu vi của Phật Tiên đã khủng bố đến mức nào?
Trương Bất Khổ không sợ trời, không sợ đất cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Rời khỏi thiên Linh đại thiên địa mấy ngàn năm, trải qua bao gian nan hiểm trở, chẳng lẽ thật sự phải ngã xuống vào hôm nay?
Trong đầu Trương Bất Khổ hiện lên khuôn mặt Cố An và Lý Nhai, cũng không biết hai người bọn họ bây giờ sống như thế nào.
Ý nghĩ đó chợt đến rồi đi, hắn không có công phu nghĩ nhiều như vậy...
Sau khi tiêu diệt Tịch Diệt thần đế, cuộc sống của Cố An trở lại bình lặng, thiên Linh Thần cũng không có bất cứ động tĩnh gì, vẫn như cũ ngồi dưới giới môn.
Bảy thủ hạ của Tịch Diệt thần đế cũng không phát hiện ra dị thường, theo bọn họ nghĩ, Tịch Diệt thần đế không thể có chuyện gì được, hơn nữa tu vi của bọn họ thấp hơn Tịch Diệt thần đế nhiều, không thể thôi diễn nhân quả của Tịch Diệt thần đế.
Tịch Diệt thần đế đủ sức phá vỡ thiên Linh đại thiên địa đã ngã xuống, nhưng cũng không gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì đến thế gian này.
Thế gian liên tiếp đổi thay, luôn có người hô phong hoán vũ ngã xuống, rồi lại có những nhân vật mới xuất hiện, làm chủ thiên hạ.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Hai ngàn năm thoáng chốc đã qua, nhân gian đã bước sang một trang mới.
Một năm này, mùa xuân vừa qua.
Tầm Tiên đảo.
Cố An đang đi dạo trên đường phố, An Tâm, Huyết Ngục Đại Thánh theo phía sau, Hồ Tiểu kiếm đi ở phía trước nhất, khom người, không ngừng giới thiệu tình hình dọc đường cho ba người Cố An.
Hồ Tiểu kiếm hơn tám ngàn tuổi cũng đã Niết Bàn, bây giờ ở Tầm Tiên đảo địa vị rất cao, rất nhiều người thấy hắn cung kính làm người dẫn đường như vậy, không khỏi tò mò nhìn về phía Cố An.
Nhưng khi vừa nghiêng đầu, trong đầu bọn họ liền không còn nhớ khuôn mặt Cố An, khiến họ nghi hoặc, nhưng chẳng bao lâu sau, ngay cả chút nghi hoặc này cũng đã biến mất.
Cố An nhìn Tầm Tiên đảo náo nhiệt, trên mặt luôn nở nụ cười.
Sau khi rời Thái Huyền môn, Cố An vẫn duy trì quan hệ với Nhân Gian phong và Tầm Tiên đảo, hai thế lực này đều coi hắn là đại tu sĩ ẩn thế, không ai liên hệ hắn với Phù Đạo kiếm tôn. Thiên địa quá mức rộng lớn, đại tu sĩ trong thiên hạ nhiều như cá diếc sang sông, Phù Đạo kiếm tôn đã bị người trong thiên hạ quên lãng.
Hồ Tiểu kiếm vừa nói, vừa quan sát thần sắc Cố An, thấy Cố An hài lòng, trong lòng hắn hết sức cảm động.
Mặc dù hắn thường xuyên gặp Cố An, nhưng hôm nay lại khác, Tầm Tiên đảo đang tổ chức đại hội trăm năm một lần, do hắn đích thân chủ trì quản lý, các quầy hàng giao dịch đầy đường, đủ loại bảo vật tu tiên không đếm xuể, tất cả những gì thấy được đều là thành tích của hắn, hắn đương nhiên hy vọng Cố An có thể khen ngợi hắn.
Thật ra đến bây giờ, hắn không cần từ Cố An có được cái gì, nhưng hắn biết vì sao mình có thể có được tất cả những thứ này, hắn hết sức trân trọng, cũng quyết tâm cả đời ôm chặt đùi Cố An, vì hắn hiệu lực.
Hắn không sợ Cố An không sai việc cho mình, mà chỉ sợ Cố An quên mình.
"Ngươi làm rất tốt, tiếp tục phát huy." Cố An cười nói.
Tầm Tiên đảo đối với hắn mà nói cũng rất quan trọng, hạt giống dược thảo của hắn gần như đều có được từ Tầm Tiên đảo, phần thưởng hắn ban cho các đệ tử cũng là từ nơi này.
Mặc dù cảnh giới cao, nhưng hắn không muốn tiếp tục làm những chuyện lén lút nữa.
Hắn muốn tăng nhanh bước chân mạnh lên, điều này không khó, có điều hắn mong muốn là ổn định mạnh lên, nếu có thể thuận theo lương tâm thì lại càng tốt.
"Ta chắc chắn sẽ làm tốt hơn nữa!" Hồ Tiểu kiếm hưng phấn như được đánh máu gà.
Ánh mắt Cố An nhìn về phía một quầy hàng, có một lão giả ngồi dưới đất, tóc tai bù xù, bên cạnh còn có một thiếu niên đang ngồi xổm.
Vị lão giả này khiến Cố An thấy quen thuộc, trước kia hắn từng để ý người này.
【Xi Cửu Tiêu (Du Tiên cảnh tầng ba): 9737/130000/700000】
Xi Cửu Tiêu, thiên tài đến từ Tinh Hải quần giáo, từng đến đại lục Thái Thương tranh đoạt Thần Dị thành, Cố An lúc đó cứu An Hạo, còn tiện tay cứu luôn Xi Cửu Tiêu và Xi Bắc cùng An Hạo kết bạn mà đi.
Xi Cửu Tiêu này cũng rất khó lường, năm trăm tuổi đã bước vào Niết Bàn cảnh, thật khoa trương, xét về tốc độ tu luyện giai đoạn đầu, thậm chí còn nhanh hơn cả An Hạo, đương nhiên, chủ yếu là do hắn có được tài nguyên của Tinh Hải quần giáo.
Nếu như chỉ dựa vào việc ai sớm đi đến Niết Bàn cảnh mà có thể định được thiên tư, vậy thì Tiên Linh của Tiên triều sinh ra đã ở Niết Bàn cảnh, há có thể nói mỗi vị Tiên Linh đều có thiên tư mạnh hơn An Hạo sao?
Cố An có thể cảm giác được Xi Cửu Tiêu bị thương, tuy rằng cảnh giới vẫn còn, nhưng pháp lực trong cơ thể không thể ngưng tụ.
Thiếu niên bên cạnh là dòng dõi duy nhất của ông ta ở nhân gian, được ông ta mang theo bên mình.
Mấy ngàn năm trôi qua, thế cục nhân gian vẫn luôn biến đổi, Tinh Hải quần giáo cũng gặp phải biến cố, các thế gia bên trong bị thanh tẩy, Xi gia chính là một trong số đó.
Tinh Hải quần giáo đối với Cố An mà nói, không hề liên quan, hắn vốn sẽ không để ý.
Nếu không phải An Hạo, Huyền Thiên Ý, Lý Nhai, Trương Bất Khổ từng tu luyện ở Tinh Hải quần giáo, hắn thậm chí sẽ không để ý đến giáo này.
Cố An chỉ liếc nhìn qua, rồi thu hồi ánh mắt, sau đó tiếp tục tiến về phía trước.
Xi Cửu Tiêu cũng không chú ý đến ánh mắt của Cố An, trong lòng ông ta chất chứa nhiều việc, sự phồn hoa trên đường không thể làm ông ta vơi đi lo lắng.
"Sư phụ, chúng ta phải ở chỗ này đợi bao lâu?"
Thiếu niên bên cạnh mở miệng hỏi, ánh mắt của cậu ta rơi vào trên người Cố An, cảm thấy thân phận những người này không hề đơn giản, khí tràng trông hoàn toàn khác biệt so với người qua lại.
Xi Cửu Tiêu cúi đầu, khẽ nói: "Đợi Tầm Tiên đại hội kết thúc."
Thiếu niên nghe xong, thở dài một hơi, nhìn đường phố phồn hoa náo nhiệt, trong mắt cậu tràn đầy khát vọng.
Từ khi sinh ra, cậu đã cơ khổ không nơi nương tựa, năm ngoái mới bái Xi Cửu Tiêu làm sư phụ, cậu rất trân trọng cuộc sống hiện tại, nhưng cũng khát vọng con đường tu tiên tốt đẹp hơn.
Sau khi đi dạo Tầm Tiên đảo nửa ngày, Cố An mang theo An Tâm, Huyết Ngục Đại Thánh rời đi, hai người đã mua không ít thứ ở trên đảo, chuẩn bị mang về cho những người khác trong đạo trường.
Trở lại đạo tràng, Cố An đi đến trước Vạn Kiếm Sơn, lấy ra những bảo kiếm mình chọn được ở Tầm Tiên đảo, cắm lên trên núi.
Bây giờ Vạn Kiếm Sơn đã trải đầy bảo kiếm, mỗi một thanh kiếm đều chứa kiếm ý khác nhau.
Sau khi thả bảo kiếm, Cố An bắt đầu thưởng thức thành quả mình đã tạo ra.
Trong những năm này, ngoài việc lĩnh hội Đại Đạo, hắn cũng không xem nhẹ kiếm đạo.
Hắn đã có thể kết nối với Thánh Tâm kiếm Đạo do Dương Tiên tạo ra, dù sao Dương Tiên cũng là hắn, nên việc nắm giữ Thánh Tâm kiếm Đạo đối với hắn mà nói cũng không khó.
Thánh Tâm kiếm Đạo trong dòng sông kiếm đạo, vĩnh hằng bất diệt, điều này khiến Cố An nảy sinh hứng thú với dòng sông kiếm đạo.
Đại Đạo thành sông là có thể vĩnh hằng bất diệt, sự ảo diệu trong đó khiến hắn mê muội.
Hắn hy vọng Vạn Kiếm Sơn của mình cũng có thể đạt đến mức độ vĩnh hằng bất diệt.
Đang nhìn ngắm một lát, Cố An bỗng nhiên cảm nhận được điều gì đó, trong hai con ngươi phản chiếu một khung cảnh.
Có người đang đại chiến bên trên dòng sông kiếm đạo!
Tu vi của hai người này đều là Huyền Nguyên Tự Tại Tiên, kiếm đạo xuất sắc, không hề thua kém kiếm Diệt tổ sư.
Cố An nhìn họ tranh đấu kiếm đạo, nhìn thấy nhân quả phức tạp của họ.
Hai người này đến từ các đại thiên thế giới khác nhau, đều là người có tín ngưỡng với kiếm đạo, hơn nữa còn đều ngưỡng vọng Thánh Tâm kiếm Đạo.
Năm tháng dài đằng đẵng qua đi, Dương Tiên đã không còn, nhưng kiếm đạo của ông lại trở thành tồn tại vĩnh hằng bất diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận