Xuyên Thư Sau ! Chuyển Không Gia Sản Xuống Nông Thôn Đương Thanh Niên Trí Thức

Xuyên Thư Sau ! Chuyển Không Gia Sản Xuống Nông Thôn Đương Thanh Niên Trí Thức - Chương 64: Dưa đến vội vàng không kịp chuẩn bị (length: 7937)

Diệp Nam Y nhìn Tăng Bạch Linh đang lôi kéo mình điên cuồng chạy về phía trước, cả người không thể nào trở lại bình thường được.
"Này, Tăng thanh niên trí thức cô làm gì vậy? Ta không có thời gian chơi với cô."
Diệp Nam Y giật tay ra khỏi tay Tăng Bạch Linh, xoay người chuẩn bị quay về ký túc xá.
Ai ngờ, Tăng Bạch Linh lại chặn ngay trước mặt Diệp Nam Y.
Diệp Nam Y thật sự hết cách.
"Nói đi! Rốt cuộc là chuyện gì?"
Tăng Bạch Linh không biết giải thích thế nào, liền năn nỉ nói: "Diệp thanh niên trí thức, tôi cầu cô mau đi đi!"
Diệp Nam Y không ngờ đại tiểu thư tính tình như Tăng Bạch Linh mà cũng có lúc phải cầu người.
"Được rồi, chúng ta đi đâu? Cô phải nói rõ ràng."
Tăng Bạch Linh thấy Diệp Nam Y đồng ý, liền nói ngay: "Đi chỗ Liễu thanh niên trí thức kia?"
Diệp Nam Y không hiểu, tự dưng đến đó làm gì?
"Đi thôi!"
Tăng Bạch Linh sợ chậm trễ, kéo tay Diệp Nam Y tiếp tục chạy, Diệp Nam Y hết chỗ nói, có cần phải gấp gáp vậy không?
Đến khi Diệp Nam Y đến nơi, thì trực tiếp bị khung cảnh náo nhiệt ầm ĩ này làm cho ngây người.
Người vây ba vòng ngoài ba vòng, rốt cuộc là có đại sự gì xảy ra vậy.
Quá nhiều người, Diệp Nam Y chỉ nghe được tiếng ồn ào từ bên trong vọng ra.
"Liễu thanh niên trí thức, là tôi hồ đồ, tôi có lỗi với anh, tôi cầu anh mau cứu con tôi đi!"
Tăng Bạch Linh kéo Diệp Nam Y chen vào trong.
Liễu Khai Nguyên không hề phản ứng đến người phụ nữ đang quỳ khóc dưới đất, chỉ liên tục xem xét đứa bé trai đang nằm đó.
Tăng Bạch Linh vừa định ngăn cản, lại bị tiếng xì xào bàn tán xung quanh níu chân lại.
"Này! Mọi người nói xem, đứa bé này có phải là con của Liễu thanh niên trí thức không..."
"Đừng có nói bậy, cô nhìn xem nó đi, giống y hệt bố nó."
"..."
Tăng Bạch Linh vốn dĩ tính hay nói linh tinh, vừa định nổi nóng thì đã bị Diệp Nam Y bịt miệng lại.
"Cô muốn về sau lời đồn đại bay đầy trời à? Tôi sẽ buông cô ra để cô tha hồ nói cho thỏa."
Tăng Bạch Linh đặc biệt tin tưởng Diệp Nam Y, cho nên những lời đã đến miệng lại nuốt trở vào.
"Cô kéo tôi tới để xem cái này sao? Cô thật sự rảnh quá đấy!"
Tăng Bạch Linh liền vội vàng khoát tay nói: "Không phải, cô có thấy người bên cạnh không, người to cao vạm vỡ đó, tôi sợ anh ta sẽ vì mấy lời đồn về Liễu thanh niên trí thức và vợ anh ta mà đánh nhau."
"Cho nên, cô kéo tôi tới để làm bảo tiêu à?"
Diệp Nam Y thật sự bị Tăng Bạch Linh làm cho hết cả lời.
Tăng Bạch Linh không nói gì, chỉ nịnh nọt cười với Diệp Nam Y.
Diệp Nam Y có chút kỳ quái, không phải người này thích Trịnh Trường Hoa sao?
"Tăng thanh niên trí thức, cái này không đúng nha! Tôi nhớ cô vẫn luôn thích một người hoàn toàn khác mà!"
Tăng Bạch Linh buồn bực một chút nói: "Tôi không thích anh ta, chúng tôi lớn lên cùng nhau, anh ta không có khả năng thích tôi.
Có lẽ là anh ta không thèm để ý đến tôi!
Trước đây mẹ tôi có viết thư cho tôi, bảo tôi đừng có theo đuổi những người cơ bắp nữa.
Lúc đó tôi cũng đã nghĩ thông suốt rồi, sau đó tôi phát hiện Liễu thanh niên trí thức tốt vô cùng."
Diệp Nam Y không muốn phát biểu ý kiến, mà chỉ nhìn Liễu Khai Nguyên đang cứu người.
Không biết đứa bé bị làm sao, mà Liễu Khai Nguyên đã đổ đầy mồ hôi.
Người phụ nữ bên cạnh thì đang quỳ trên mặt đất khóc lóc, còn người đàn ông thì cũng lo lắng nhìn Liễu Khai Nguyên cứu người.
Đã qua một lúc lâu, Diệp Nam Y phát hiện Liễu Khai Nguyên như là bị mất sức, ngồi khoanh chân xuống đất.
Đứa bé nằm dưới đất cũng bắt đầu phát ra tiếng khóc yếu ớt.
Người phụ nữ thấy con mình tỉnh, lại định dập đầu lạy Liễu Khai Nguyên.
Liễu Khai Nguyên lại tránh đi.
"Tề Ái Thu, tôi không cần cô phải như vậy, cô phải nói cho tôi biết, chuyện lúc trước rốt cuộc là như thế nào, vì sao cô lại vu oan cho tôi?"
Giọng của Liễu Khai Nguyên run rẩy, Diệp Nam Y lúc này mới biết vì sao người phụ nữ kia lại liên tục xin lỗi, thì ra bên trong có chuyện à!
"Ái Thu, cô nói ra hết đi! Trả lại sự trong sạch cho Liễu thanh niên trí thức."
Người đàn ông ôm đứa bé vào lòng, giọng nói ôn tồn đối với Tề Ái Thu nói.
Diệp Nam Y cũng không nghĩ đến, người mà Tăng Bạch Linh nói là tráng hán lại có một mặt dịu dàng như vậy.
Tề Ái Thu từ dưới đất đứng lên, dùng tay áo lau khô nước mắt.
Sau khi thu dọn xong cảm xúc, liền hướng Liễu Khai Nguyên cúi chào. Rồi nhìn về phía đám người, hít sâu một hơi rồi bắt đầu kể lại mọi chuyện từ đầu.
"Thưa các vị thôn dân, hôm nay tôi sẽ nói ra sự thật năm đó tôi đã hiểu lầm Liễu thanh niên trí thức.
Chuyện này là do tôi sai, năm đó trong thôn có một thanh niên trí thức tên là Vương Lỗi đã đến nhà tôi, đưa 300 đồng tiền.
Bảo tôi vu oan cho Liễu thanh niên trí thức, như vậy thì việc Liễu thanh niên trí thức được về thành phố sẽ không thành.
Mọi chuyện cũng giống như hắn nghĩ, Liễu thanh niên trí thức vì lời đồn đại mà đã mất đi cơ hội trở về thành phố.
Còn Vương thanh niên trí thức thì đã có được cơ hội trở về thành phố, toàn bộ sự việc chính là như vậy."
Tề Ái Thu sau khi nói xong, liền bị một người phụ nữ tát mạnh vào mặt.
"Tao bảo mày nói bậy, xem tao có đánh chết mày không, mày đã có gia đình rồi mà còn đến đây làm cái gì?"
Tề Ái Thu không tin nổi nhìn người phụ nữ vừa đánh mình, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.
"Mẹ vợ, mẹ làm cái gì vậy, dù sao Ái Thu cũng là con gái của mẹ."
Không ngờ người phụ nữ đó lại không để ý tới hắn, mà hung hăng trừng mắt nhìn Tề Ái Thu.
"Từ nay về sau, không, là vĩnh viễn không được phép quay về."
Tề Ái Thu nhìn dáng vẻ của mẹ mình, nhắm chặt hai mắt, mặc kệ bà ta mắng.
Chỉ lát sau, thì một người đàn ông tới, Diệp Nam Y nhìn thì thấy người đó có dáng vẻ đặc biệt giống Tề Ái Thu, chắc cũng là người trong nhà.
"Em gái, em nói xem em về thì cứ về, nhưng mà chuyện này em nói ra làm gì."
Tề Ái Thu vốn đang định bỏ đi, thì mấy câu nói của anh trai mình làm cho cô ấy mất hết lý trí.
"Tề Thành Long, anh có lương tâm không, vì sao danh tiếng của tôi tan nát, người ngoài không biết, nhưng các anh không lẽ không biết sao?"
Mấy lời của Tề Ái Tú nói, khiến Tề Thành Long luống cuống, tay chân không biết phải đặt vào đâu.
"Diệp thanh niên trí thức, cô thấy chuyện này có phải còn ẩn tình gì khác không? Cái ông Tề Thành Long này không ổn nha!"
Diệp Nam Y không nghĩ tới Tăng Bạch Linh lại có con mắt tinh tường vậy.
"Cô nhìn ra được, chắc người xung quanh cũng nhìn ra, nhưng trong số đó chắc chắn có người biết chuyện."
Lời của Tề Ái Thu đã đụng chạm tới người mẹ nên bà ta trực tiếp mắng lên.
"Con nhỏ chết tiệt kia, mày làm cái gì đó? Tao nuôi mày lớn như vậy, là để mày uy hiếp anh trai mày hả? Mày cút cho tao, về sau không bao giờ được về."
Tề Ái Thu lau khô nước mắt, nhìn thoáng qua Tề Thành Long, thấy trên mặt đối phương toàn là đắc ý.
Lại nhìn người mẹ của mình, thấy mình chẳng khác gì kẻ thù.
Cô ấy sớm nên biết không phải sao? Vậy mà còn ảo tưởng cái gì nữa.
"Tôi uy hiếp cái tên chỉ biết ăn no rồi lười biếng, nếu không phải do các người ham 300 đồng tiền đó, thì tôi có cần phải đi vu oan cho Liễu thanh niên trí thức không?
Các người gả tôi đi xa như vậy, không phải là phòng ngừa tôi về nói ra chuyện này sao?
Có một điểm này tôi phải cảm ơn bà, bà đã chọn cho tôi một người chồng tốt.
Chuyến này nếu không quay về, thì có lẽ tôi vẫn cứ mãi sống trong ảo tưởng của mình.
Bà nói đúng, con gái đã gả đi thì khác gì bát nước đổ đi, về sau chúng ta đoạn tuyệt quan hệ."
Tề Thành Long cũng không ngờ em gái của mình lại nói ra hết, anh ta vụng trộm nhìn đám người đang vây xem.
Chỉ cần có ai đó nói chuyện thôi thì anh ta đã nghĩ là người ta đang bàn tán về mình, trong chốc lát mặt đã đỏ bừng lên.
"Trời ơi! Tề Thành Long không ngờ người nhà anh lại như vậy, hôn sự của chúng ta hủy bỏ đi."
Diệp Nam Y thấy một cô gái bước ra từ đám đông.
Tề Thành Long vừa nhìn thấy liền khẩn trương bước lên giải thích...
Bạn cần đăng nhập để bình luận