Xuyên Thư Sau ! Chuyển Không Gia Sản Xuống Nông Thôn Đương Thanh Niên Trí Thức

Xuyên Thư Sau ! Chuyển Không Gia Sản Xuống Nông Thôn Đương Thanh Niên Trí Thức - Chương 16: Mới cũ thanh niên trí thức (length: 7778)

"Này cô thanh niên trí thức họ Diệp, cô có nhà không? Ta dẫn người đến để mở cửa sau cho cô đây."
Diệp Nam Y nghe thấy giọng của đội trưởng thì nhanh chóng đi ra ngoài.
"Chú à, làm phiền mọi người rồi, lát nữa mỗi người tự lấy hai viên kẹo sữa nhé."
Mấy người đến giúp việc vẫn còn ngại ngùng vì sự thân thiện bất ngờ của Diệp Nam Y, họ liền nhận hai viên kẹo trước.
Diệp Nam Y thì mặc kệ, cô luôn quan niệm có quà nhiều thì người ta sẽ không trách móc.
"Này cô thanh niên trí thức họ Diệp, cô xem ta đã vạch đường sẵn đây rồi, ta tính sẽ mở cho cô một cái cửa ở chỗ này, cửa ta cũng mang đến rồi."
Diệp Nam Y liếc nhìn qua, tuy rằng cô không hiểu lắm, nhưng vẫn xem được đại khái vị trí.
"Chú ơi, được đấy ạ, chú cứ làm đi!"
Nhận được sự đồng ý của Diệp Nam Y, mấy người đến làm bắt đầu công việc ngay.
"Cô thanh niên trí thức họ Diệp, đây là đồ ăn của các cô, các cô đến không đúng lúc, chỉ có mấy thứ ngũ cốc thô này thôi, may là sắp đến vụ thu hoạch rồi, lúc đó các cô có thể mua ít ở trong đội."
Diệp Nam Y lúc đầu còn thắc mắc, đội trưởng đẩy xe lớn như vậy đến làm gì! Hóa ra ngoài việc để đồ dùng cá nhân của cô ra, còn có đồ ăn của năm người bọn họ nữa.
"Vâng, để con bảo họ tự ra lấy."
Diệp Nam Y xoay người đi gõ cửa phòng mấy người.
"Này anh thanh niên trí thức họ Tăng, đội trưởng mang đồ ăn của chúng ta đến rồi, anh ra lấy chút đi!"
Tăng Bạch Linh gật gật đầu nói: "Được, tôi tôi ra ngay đây, anh thanh niên trí thức họ Trịnh tôi đi gọi cho."
Diệp Nam Y nghe nói thế cũng thấy vui, đỡ cô đi một chuyến.
Còn Tề Thắng Quốc đội trưởng thì thấy Diệp Nam Y biết điều, dù sao chuyện liên quan đến lương thực thì tự tay mình lấy vẫn là tốt nhất.
Khi cả năm người đều đến đông đủ, đội trưởng bảo mỗi người tự lấy phần của mình.
Diệp Nam Y đã biết trước là ngũ cốc thô rồi, cho nên cũng không có ý kiến gì, trực tiếp xách về bỏ vào thùng gạo mà cô đã lén mang ra từ không gian.
"Đội trưởng, sao toàn là ngũ cốc thô thế này, con muốn ăn cơm, cái này khó nuốt quá đi!"
Giọng của Tăng Bạch Linh không lớn mà cũng không nhỏ, vừa hay mấy cô thanh niên trí thức đang tan làm về nghe thấy hết.
Bất quá mọi người sau một ngày làm việc mệt nhọc cũng chẳng có tâm trạng gì để nói, dù sao thì buổi tối bọn họ còn phải chiêu đãi các thanh niên trí thức mới đến, rồi nói sau!
Mặt đội trưởng đen lại, ồn ào cái gì chứ?
"Anh thanh niên trí thức họ Tăng, trong đội chỉ có ngũ cốc thô thôi, muốn ăn gạo thì chờ đến vụ thu hoạch đi! Cứ chịu khó làm nhiều chút việc, có đủ công điểm thì mỗi ngày anh đều được ăn gạo."
Đội trưởng nói xong rồi cũng chào hỏi Diệp Nam Y xong, đẩy xe đi về luôn.
Tăng Bạch Linh dù có hơi ngốc nghếch, nhưng cô cũng biết mình vừa đắc tội người ta rồi.
"Vương Phương, có phải tôi lại đắc tội người rồi không?"
Vương Phương cảm thấy chữ "lại" này dùng đúng là chuẩn xác.
"Bạch Linh, cậu cứ mang đồ về phòng đã rồi tính! Đội trưởng sẽ không giận đâu."
Diệp Nam Y cảm thấy Vương Phương này rất là thông minh, đội trưởng thật sự sẽ không giận quá đâu, bao nhiêu năm có nhiều thanh niên trí thức đến rồi, nếu giận thì đã sớm tức ch.ết rồi ấy chứ!
"Cô thanh niên trí thức họ Diệp, cửa cô bọn tôi đã dựng khung xong xuôi cả rồi, bọn tôi về trước, ngày mai sẽ đến làm nốt phần còn lại."
Diệp Nam Y nhìn một lượt, quả nhiên xong rồi, tay nghề rất tốt mà lại nhanh nữa.
"Cảm ơn các chú nhiều lắm ạ, con nấu chút nước, các chú uống rồi hẵng về nhé!"
Mọi người vừa tan ca liền đến nên cũng đích thực là khát nước, uống nước cũng được.
Vừa uống xong ngụm đầu tiên, ai nấy đều đã cảm nhận ra được hương vị khác lạ, nhưng đều ngầm hiểu ý nhau không ai nói ra.
Trong lòng ai nấy đều ngấm ngầm quyết tâm, nhất định ngày mai sẽ làm xong phần còn lại.
Mọi người đã đi hết, Trịnh Trường Hoa lại tìm đến Diệp Nam Y.
Diệp Nam Y nhìn Trịnh Trường Hoa, rồi liếc mắt nhìn ba người đằng sau anh ta, hảo gia, đây là đẩy người phát ngôn ra à!
"Anh thanh niên trí thức họ Trịnh, anh lại có gì muốn hỏi sao?"
Diệp Nam Y cố ý nói với giọng mỉa mai.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Trịnh Trường Hoa lắp bắp.
"Thì, ta... ta muốn biết, cô cái này, cô mở cửa sau để làm gì, còn nữa cái đằng sau mà cô đóng ván gỗ lên tường kia nữa để làm gì."
Trịnh Trường Hoa sợ mình lắp bắp nói không nên lời, dồn hết một hơi hỏi luôn một tràng.
Diệp Nam Y cũng không làm khó anh ta.
"Mở cửa sau để đi lại cho tiện thôi, bởi vì đằng sau tôi định rào một mảnh đất trồng rau, còn cái chòi kia là để củi đốt, ở đây mùa đông rất lạnh."
Trịnh Trường Hoa còn chưa kịp lên tiếng thì Lưu Thắng đã lên tiếng trước rồi.
"Cô thanh niên trí thức họ Diệp nói đúng đấy, mấy cậu cũng nên chuẩn bị thêm củi đi, còn phải nấu cơm thường xuyên nữa, mùa đông lạnh còn phải đốt lò sưởi nữa chứ."
"Các vị, buổi tối mấy thanh niên trí thức cũ chúng tôi có chuẩn bị tiệc nghênh đón các thanh niên trí thức mới, tôi đến mời các cậu cùng tham gia."
Diệp Nam Y cùng bốn người còn lại đều đồng ý.
Tuy rằng Diệp Nam Y không định giao lưu tình cảm với ai, nhưng cứ lủi thủi một mình mãi cũng không tốt, tiện thể xem xem những thanh niên trí thức cũ thế nào luôn.
"Anh thanh niên trí thức họ Lưu, anh chờ một chút, tôi đi lấy chút đồ, coi như góp thêm đồ ăn nhé."
Diệp Nam Y đi vào phòng, từ trong không gian lấy ra một nửa miếng thịt khô mà cô đã lén lấy từ trong nhà, ừm! Vừa hay.
"Anh thanh niên trí thức họ Lưu, anh cầm lấy."
Lưu Thắng cũng không khách sáo, nhận lấy thịt khô Diệp Nam Y đưa.
Bốn người còn lại cũng đều mang đồ đến, có điều không đáng chú ý bằng miếng thịt khô đó thôi.
Đến tối, Diệp Nam Y và những người khác đến đúng giờ phòng bếp của các thanh niên trí thức.
Trên bàn đã bày đầy đồ ăn, có miếng thịt khô mà Diệp Nam Y mang tới là nổi bật nhất.
"Được rồi, chúng ta ăn cơm trước rồi tự giới thiệu bản thân nhé! Ta là Lưu Thắng, năm nay 25 tuổi, xuống nông thôn được 6 năm rồi."
Tiếp theo các thanh niên trí thức cũ đều dựa theo thứ tự lần lượt giới thiệu.
"Vương Quốc Quân, năm nay 22 tuổi, xuống nông thôn được ba năm rồi."
"Tôi là Lý Kiến Quốc, năm nay 24, xuống nông thôn được 5 năm rồi."
"Vương Siêu, 21 tuổi, xuống nông thôn được nửa năm."
"Tôi là Tào Vĩ, 22 tuổi, xuống nông thôn được 1 năm rồi."
Sau khi các thanh niên trí thức nam giới thiệu xong, thì các thanh niên trí thức nữ bắt đầu giới thiệu.
"Tôi là Lưu Lệ Lệ, 23 tuổi, xuống nông thôn được 3 năm rồi."
"Tôi là Lý Dao, 18 tuổi, xuống nông thôn được nửa năm."
"Tôi là Lý Ngọc Lan, 19 tuổi, xuống nông thôn được 1 năm rồi."
"Tôi là Vương San San, 20 tuổi, xuống nông thôn được 1 năm."
"Tôi là Vu Xuân Hương, 19 tuổi, xuống nông thôn được nửa năm."
Diệp Nam Y vừa nghe thấy tên này, cả người cứng đờ, nhưng không lâu sau, bị Vương Phương khều nhẹ một cái.
"Cô thanh niên trí thức họ Diệp đến lượt cô rồi đấy."
Diệp Nam Y mới phản ứng lại.
"Tôi là Diệp Nam Y, năm nay 16 tuổi."
Sau khi tất cả mọi người giới thiệu xong, Lưu Thắng liền bảo mọi người bắt đầu ăn cơm.
Ai cũng ăn rất ngon miệng, chỉ có Diệp Nam Y trong lòng là đang mang một nỗi bận tâm.
Sau khi cùng nhau rửa bát xong, Diệp Nam Y lấy cớ không thoải mái, muốn về ký túc xá nghỉ ngơi.
Mọi người cũng không miễn cưỡng, có Diệp Nam Y mở đầu, mọi người cũng đều về ký túc xá nghỉ ngơi.
Diệp Nam Y không vào không gian, nằm trên giường nghĩ về cái tên cô vừa nghe được, Vu Xuân Hương.
Cái tên này cũng có trong ký ức của cô, cũng là một nhân vật bi kịch.
Diệp Nam Y chỉnh lại mốc thời gian, có vẻ như đúng là vào vụ thu hoạch năm nay thì phải.
Vu Xuân Hương không biết chuyện gì đã xảy ra, tự nhiên nhảy xuống sông.
Bị Tề Đại Oa, một tên lưu manh trong thôn cứu.
Mẹ của Tề Đại Oa là Vương Tú Liên, vừa thấy tình hình liền bắt đầu dựng chuyện.
Nói Vu Xuân Hương đã bị con bà ta ôm rồi, sau này còn ai muốn nàng nữa!
Vu Xuân Hương hết mực giải thích, nhưng Vương Tú Liên cứ nói vớ nói vẩn không ai tin nàng cả.
Cứ như vậy các loại lời đồn nhảm cứ tràn lan khắp cái thôn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận