Xuyên Thư Sau ! Chuyển Không Gia Sản Xuống Nông Thôn Đương Thanh Niên Trí Thức

Xuyên Thư Sau ! Chuyển Không Gia Sản Xuống Nông Thôn Đương Thanh Niên Trí Thức - Chương 11: Tìm tới (length: 8179)

Người này tích cực như vậy tìm nàng, không biết Từ Ngọc Lan đã hứa hẹn lợi ích gì cho hắn.
Diệp Nam Y nhìn gã đàn ông đang cuống cuồng tìm mình, không khỏi cười nhạo một tiếng, xem ra sau này ngày tháng sẽ rất thú vị đây!
"Anh Vương ơi, em ở đây, sao anh cũng xuống nông thôn vậy?"
Diệp Nam Y cố tình làm ra vẻ nghi hoặc, cất tiếng gọi Vương Hướng Đông.
Vương Hướng Đông nghe thấy tiếng, đảo mắt tìm xung quanh, phát hiện người đang đeo khẩu trang chính là Diệp Nam Y mà hắn đang tìm.
"Nam Y em gái, sao em lại đeo khẩu trang thế kia? Có phải mặt vẫn chưa khỏi hẳn không?"
Lời vừa thốt ra, lập tức khiến Tăng Bạch Linh trố mắt nhìn với vẻ tò mò.
Diệp Nam Y hận không thể bóp c·h·ế·t tên c·ặn bã vừa l·i·ế·m gót này.
"Anh Vương, anh nói gì vậy? Em chỉ bị cảm chút thôi, không thì cũng đâu có đeo khẩu trang làm gì."
Vương Hướng Đông nghe giọng Diệp Nam Y không vui, vừa định cãi lại, chợt nhớ đến lời Từ Ngọc Lan đã dặn.
"Hướng Đông, lần này anh cùng cô ta xuống nông thôn, nhất định phải hủy hoại cô ta, tốt nhất là tìm cho cô ta một gã chồng du thủ du thực, để cô ta cả đời không quay về thành phố được."
Vương Hướng Đông tuy rằng không hiểu vì sao Từ Ngọc Lan lại muốn làm thế, nhưng là một kẻ ba hoa luôn khoe khoang rằng mình yêu cô ta nhất, sao có thể không đồng ý chuyện cỏn con này chứ?
Xuống nông thôn mà thôi, làm xong chuyện này, liền có thể trở về thành phố cưới được nữ thần rồi.
Diệp Nam Y thấy Vương Hướng Đông không có động tĩnh gì, còn tưởng rằng hắn đang suy tính ý đồ xấu xa nào đó.
Quay đầu lại nhìn, vừa vặn thấy vẻ mặt nhơn nhơn chưa kịp thu lại của Vương Hướng Đông, quả thật là một bộ dạng gớm ghiếc.
Không chỉ Diệp Nam Y mà Tăng Bạch Linh cũng chú ý thấy biểu cảm khó tả của Vương Hướng Đông, suýt chút nữa là ghê tởm muốn ói.
Vốn dĩ cô còn chuẩn bị hỏi thăm tình hình Diệp Nam Y từ người này, xem ra tốt nhất là nên tránh xa những gã đàn ông có vấn đề về đầu óc thì hơn.
Diệp Nam Y thấy vẻ mặt chán ghét của Tăng Bạch Linh thì suýt bật cười thành tiếng.
"Anh Vương, anh đang nghĩ gì vậy? Em hỏi anh mà? Sao anh lại xuống nông thôn?"
Diệp Nam Y lại hỏi về việc hắn xuống nông thôn.
Không biết có phải Vương Hướng Đông quá tự tin hay không mà đến cả lý do cũng không hề chuẩn bị.
Phải biết rằng, chị gái hắn ba năm trước đã xuống nông thôn, theo quy định thì hắn căn bản không cần phải xuống nông thôn.
"Cái này, cái kia, tôi..."
Vương Hướng Đông ấp úng không nói nên lời.
Bộ dạng này khiến mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào hắn.
Trong phút chốc, Vương Hướng Đông như đứng đống lửa, như ngồi đống than, vô cùng nực cười.
"Là thế này, dù sao chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, em xuống nông thôn tôi không yên lòng, cho nên..."
Lời nói ái muội, nói được nửa câu lại bỏ lửng nửa câu.
Vương Hướng Đông cứ tưởng rằng hắn nói như thế, dựa vào tính nhút nhát của Diệp Nam Y thì nhất định sẽ không mở miệng phản bác.
Tiếc rằng, Diệp Nam Y bây giờ không phải là người để hắn muốn làm gì thì làm.
"Đồng chí Vương Hướng Đông, anh bị sao thế, ăn nói ái muội làm gì, tôi biết anh thích chị gái tôi, vậy cũng không cần lôi tôi ra làm lá chắn chứ!
Anh đừng nói với tôi là chị tôi bảo anh xuống đây chăm sóc tôi, tôi một chữ cũng không tin, lần này tôi xuống nông thôn là để thay thế chị gái tôi đi."
Vương Hướng Đông bị Diệp Nam Y liên tiếp vặn hỏi làm cho rối loạn, nhanh chóng giải thích.
"Nam Y, em hiểu lầm rồi..."
Vương Hướng Đông chưa dứt lời, Diệp Nam Y lập tức cắt ngang: "Tôi không hiểu lầm, nếu như anh không thích chị gái tôi thì tôi xuống xe liền gửi điện báo cho chị ấy, nói anh không thích chị ấy."
Lời vừa nói ra, Vương Hướng Đông liền sốt sắng.
"Không cần, tôi, tôi thừa nhận là thích chị gái em, nhưng mà xuống chăm sóc em cũng là thật mà!"
Một bà cô vẫn đang hóng chuyện nãy giờ cũng lên tiếng: "Cậu trai, cậu giỏi thật, bắt cá hai tay à! Không sợ người ta nói cậu lăng nhăng trong chuyện nam nữ rồi bị lôi ra đường làm trò cười hả?"
Diệp Nam Y thật muốn vỗ tay khen bà cô, lời này tuyệt quá, trong thời đại này, việc lăng nhăng có thể ảnh hưởng đến tính mạng đó.
"Bà cô, bà đừng nói bậy, tôi chỉ thích chị gái cô ấy thôi..."
Vương Hướng Đông vừa thấy chiếc mũ lăng nhăng trong chuyện nam nữ sắp chụp lên đầu thì lập tức hoảng sợ.
Hắn cố gắng đánh trống lảng, đến mức trán đổ cả mồ hôi.
Sau đó, liếc mắt thấy Diệp Nam Y đang đeo khẩu trang, không cần nghĩ ngợi, liền vung tay giật khẩu trang xuống.
Diệp Nam Y không hề phòng bị, chiếc khẩu trang cứ như vậy mà bị Vương Hướng Đông kéo xuống.
Vương Hướng Đông nhìn chiếc khẩu trang trong tay, trong lòng đắc ý, mọi người mà nhìn thấy khuôn mặt s·ưng đỏ của Diệp Nam Y thì nhất định sẽ không còn truy hỏi mình nữa, mà chắc chắn sẽ cười nhạo cô thôi.
"Nam Y em gái, tôi không... không cố ý..."
Vương Hướng Đông thấy xung quanh không có tiếng động gì, quay đầu nhìn mặt Diệp Nam Y, trong khoảnh khắc ngẩn ngơ.
Hắn cũng nghi ngờ không biết có phải mình đã nhận lầm người hay không.
"Trả khẩu trang cho tôi."
Diệp Nam Y giật lại khẩu trang, chán ghét nhét vào túi, giả bộ lấy từ một cái túi khác ra một chiếc khẩu trang mới đeo lên.
Lúc này, bà cô đúng là từng trải, một chút liền hưng phấn.
"Cậu trai, sao vậy, phát hiện em gái xinh hơn chị gái rồi, muốn đổi ý à."
Diệp Nam Y cảnh cáo nhìn bà cô, bà cô bĩu môi không nói gì nữa.
Giờ phút này, Vương Hướng Đông thật sự là tâm loạn như ma, làm sao hắn lại không phát hiện ra Diệp Nam Y này đẹp hơn Từ Ngọc Lan nhiều như vậy chứ?
Không đúng, sao mình lại nghĩ như vậy chứ? Người mình thích là Ngọc Lan.
Từ Ngọc Lan cố chấp muốn để Diệp Nam Y ở lại nông thôn, có phải cũng vì khuôn mặt này không?
Phải nói, Vương Hướng Đông cũng đã đoán trúng tâm tư của Từ Ngọc Lan.
Từ khi Từ Ngọc Lan phát hiện Diệp Nam Y càng lớn càng xinh đẹp, liền tìm đủ cách bắt nạt, khiến tính tình cô trở nên nhút nhát, cố ý bỏ đói không cho ăn, vì muốn Diệp Nam Y cả ngày bệnh tật u sầu nên không ai phát hiện ra Diệp Nam Y thật ra rất xinh đẹp.
Diệp Nam Y cũng thấy tình hình không đúng, Vương Hướng Đông này không lẽ muốn đổi ý rồi ư? Vậy thì không ổn rồi.
"Tôi hơi mệt, ngủ một lát, đừng gọi tôi."
Diệp Nam Y quyết định suốt chặng đường còn lại sẽ không để ý tới Vương Hướng Đông nữa, để hắn suy nghĩ thật kỹ về nhiệm vụ mà Từ Ngọc Lan đã giao.
Mọi người nhìn nhau, thấy Diệp Nam Y nghỉ ngơi nên đơn giản cũng đều bắt đầu ngủ bù.
Trong phút chốc, chỉ còn tiếng ầm ầm của tàu hỏa.
Diệp Nam Y nói đang ngủ, lúc này ý thức của nàng đang ở trong không gian.
Nhìn những hàng cây ăn trái trong không gian, cô có chút lo lắng, một mình hái thì biết đến khi nào cho xong đây!
Sau khi không gian hợp nhất thì thời gian trái chín cũng ngắn hơn, xem ra sau khi đến nơi phải tìm chỗ tiêu thụ những trái cây này.
May là mùa này cũng có những loại trái cây này, có điều chất lượng trái cây trong không gian của cô thì tốt hơn nhiều.
Nghĩ thông suốt, Diệp Nam Y không nghĩ ngợi nữa mà tiếp tục sắp xếp hàng hóa tích trữ ở hiện đại.
Nhìn thấy những hàng hóa lặt vặt kia, Diệp Nam Y liền thỏa mãn, cái này bán được bao nhiêu tiền đây!
Chờ khi bán hết mấy thứ này, cô kiểu gì cũng phải mua mấy chục căn hộ, sau này cho thuê, hưởng thụ cuộc đời phú bà.
Rất nhanh, tàu hỏa càng chạy về phía Bắc, buổi tối rõ ràng có sự khác biệt về nhiệt độ so với ban ngày.
Diệp Nam Y nhanh chóng tìm quần áo dày hơn mặc vào, tuy rằng thân thể cô bây giờ đã được tắm linh tuyền, rất khỏe mạnh, nhưng không thể nào khác người được, cứ tùy cơ ứng biến là tốt nhất.
Đúng lúc Diệp Nam Y sắp đến nơi thì Từ Kiệt và Từ Ngọc Lan ở Hải Thị nhận được thông báo xuống thôn làm thanh niên trí thức.
Điều quá đáng hơn là tiền trợ cấp của bọn họ cũng đã bị người ta lấy mất rồi.
Hai anh em nhìn nhau, đồng thanh lên tiếng: "Con nhỏ c·h·ế·t tiệt kia lại giở trò quỷ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận