Xuyên Thư Sau ! Chuyển Không Gia Sản Xuống Nông Thôn Đương Thanh Niên Trí Thức

Xuyên Thư Sau ! Chuyển Không Gia Sản Xuống Nông Thôn Đương Thanh Niên Trí Thức - Chương 02: Ngoài ý muốn (length: 7520)

Diệp Nam Y nhìn trên mạng viết đủ loại công lược, đầu đều muốn nổ tung.
Dù sao cũng không ai xuyên qua thật, chỉ là mọi người YY ý nghĩ mà thôi.
Bất quá, thời gian không phụ người có lòng, Diệp Nam Y nhìn thấy một tin tức về việc mua đồ những năm 70 đều cần phiếu, nhất thời nhớ ra phải mua những gì.
Cứ như vậy gõ một chút xóa xóa, Diệp Nam Y lập một đống danh sách.
Chờ làm xong hết thảy, trời cũng sắp sáng, nhưng thời gian đâu có chờ ai, Diệp Nam Y nhanh chóng cưỡi xe đạp điện của mình đi chợ bán sỉ.
Tại sao lại là chợ bán sỉ? Bởi vì nó tiện, hết cách rồi, tiền chỉ có bấy nhiêu thôi.
Đến chợ bán sỉ, Diệp Nam Y nhìn danh sách tìm được cửa hàng bán vải vóc.
Ông chủ vừa thấy có người đến, rất nhiệt tình tiến lên giới thiệu.
"Cô nương, chỗ ta đây là cửa hàng trăm năm tuổi, chất lượng cô có thể yên tâm, chủng loại cũng đầy đủ, cô muốn gì cũng có."
Diệp Nam Y cũng không dài dòng.
"Ông chủ, tôi muốn một ít vải kiểu cũ, số lượng lớn, ông có không?"
Ông chủ bị lời Diệp Nam Y nói làm ngớ người, ông ta là lần đầu tiên thấy có người dùng số lượng lớn để nói, nhìn cũng không giống là nhân viên thu mua các thứ lặt vặt.
Diệp Nam Y thấy ông chủ không đáp lời, còn tưởng rằng không có, vừa định quay người rời đi.
Ông chủ lập tức hoàn hồn nói: "Đừng đi a! Không nói dối cô, kho hàng của tôi có chất đống, cô theo tôi đi xem đi! Tôi lấy nửa giá cho cô."
Diệp Nam Y không có nhiều thời gian, đi theo ông chủ đến kho hàng.
Kho hàng rất lớn, Diệp Nam Y đi theo ông chủ vào một góc, phát hiện có chỗ bị che lại.
"Khụ khụ, khụ khụ."
Theo ông chủ vén tấm vải lên, bụi bay mù mịt, Diệp Nam Y bị sặc đến khó chịu.
"Thật xin lỗi nha! Để lâu có chút bụi, nhưng cô yên tâm, vải vẫn còn tốt."
Ông chủ vừa ho vừa không quên giải thích.
Diệp Nam Y không để ý bụi nhiều hay không, nàng chỉ sợ vải không phải thứ mình cần.
May mà ông chủ không nói dối, Diệp Nam Y kiểm tra một lượt, quả nhiên không khác những gì nàng tìm hiểu được, vì để đã lâu, ngược lại rất hợp với kiểu dáng thập niên 70.
"Ông chủ, tôi muốn lấy hết." Diệp Nam Y nhất thời quyết định.
Lần này đến lượt ông chủ vui mừng không ngờ còn có thể bán hết.
"Cô nương, ban đầu lô hàng này của tôi định giá là 2 vạn tệ, giờ tôi lấy cô 1 vạn tệ thôi."
Ông chủ vừa dứt lời, Diệp Nam Y không nói gì, trực tiếp giơ ngón cái và ngón trỏ.
"8000 tệ, được giá, tôi giao hàng tận nơi."
Ông chủ sảng khoái nhượng Diệp Nam Y hoài nghi nhân sinh, thôi xong, đáng lẽ nên nói thấp hơn chút nữa, vẫn là chưa đủ kinh nghiệm a!
"Tôi đưa trước 2000 tiền đặt cọc, địa chỉ kho hàng tối tôi gửi cho ông."
Làm xong những việc này, Diệp Nam Y lại theo cách đó mua dầu, bột, gạo, gia vị, đồ dùng hàng ngày, cơ bản đều giải quyết xong.
Nhìn những món đồ trên danh sách đều bị đánh dấu ✓, Diệp Nam Y mới thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Lúc này môi giới gọi điện thoại đến nói, căn nhà đã có người muốn mua với giá 40 vạn.
Diệp Nam Y không nói gì, trực tiếp đồng ý.
Chỉ yêu cầu một tháng sau chuyển đi, bên mua đồng ý.
Chuyện nhà cửa xong xuôi, Diệp Nam Y lại nghĩ đến việc tích trữ chút thịt các loại.
Đã định xong mọi thứ, Diệp Nam Y gọi điện cho Tiểu Kiều.
"Tiểu Kiều, tớ nhớ nhà cậu có một cái kho ở bến tàu, có thể cho tớ thuê dùng một chút không?"
Đầu dây bên kia Tiểu Kiều rất sảng khoái, cũng không hỏi muốn làm gì, liền bảo Diệp Nam Y đến lấy chìa khóa.
Diệp Nam Y lấy được chìa khóa, đem địa chỉ gửi cho từng ông chủ chợ bán sỉ.
Bảo bọn họ chiều nay giao hàng tới.
Tại sao lại là chiều nay? Một là thời gian có hơi gấp, thứ hai là sáng sớm mai mới có thể có tiền nhà, nếu không tiền cũng không đủ để thanh toán.
Đi trên đường Diệp Nam Y nhìn sạp bánh bao trước mắt mà suy tư.
Nghĩ một lát, Diệp Nam Y đến trước mặt ông chủ sạp bánh bao nói.
"Ông chủ, tôi muốn đặt trước một ít bánh bao, ông có thời gian làm không?"
Ông chủ vừa thấy, tưởng là không nhiều, liền đồng ý ngay.
"Cô muốn bao nhiêu, khi nào muốn lấy a!"
Diệp Nam Y buột miệng: "500 cái bánh bao thịt, 500 cái bánh bao không nhân, 500 cái bánh bao nhân đậu đỏ, 500 cái bánh bao thịt bò, 500 cái bánh bao ngô, 500 cái bánh bao đường đỏ, 1000 cái bánh bao rau."
Ông chủ nghe Diệp Nam Y nói số lượng, tưởng mình nghe lầm.
"Cô không đùa chứ? Hay là đang trêu tôi vậy?"
Diệp Nam Y lắc đầu nói: "Không có, tôi có thể trả trước một nửa tiền."
Ông chủ dừng động tác trên tay, lấy máy tính ra một hồi thao tác.
"Tính cô 6000 tệ, cho tôi 3000 tiền đặt cọc, tối mai 8 giờ đến lấy."
Đối với điều này, Diệp Nam Y không có ý kiến, trực tiếp thanh toán 3000 tệ, sau đó đến chỗ Tiểu Kiều lấy chìa khóa.
Vừa lấy chìa khóa xong, Diệp Nam Y liền đến kho hàng, kiểm tra một lượt.
Phát hiện bên trong lại không có camera, chuyện này làm Diệp Nam Y mừng rỡ.
Nếu không còn phải tìm cớ tắt camera.
Làm xong hết thảy, Diệp Nam Y cuối cùng cũng không chịu nổi, lấy từ không gian ra giường đơn và chăn bắt đầu ngủ say.
Buổi tối đó, nàng không mơ thấy cô bé kia nữa, một giấc tới sáng.
Sau khi trời sáng, lập tức đến địa điểm đã hẹn với môi giới, bắt đầu giao dịch.
Xong việc thì đã 10 giờ trưa, Diệp Nam Y nhanh chóng không ngừng chân bắt đầu mua sắm đồ lặt vặt.
Đến chiều, Diệp Nam Y liền canh ở kho hàng.
Thu đồ, thanh toán nốt tiền, đến khoảng 7 giờ tối thì rốt cuộc xong xuôi tất cả.
Sau khi kết thúc, lại không ngừng chân chạy đến sạp bánh bao.
Phát hiện trong sạp bánh bao đứng một đám người, còn đang khí thế hừng hực mua đồ.
"Tới lấy bánh bao phải không! Đây là mẻ cuối cùng, đều đóng gói xong rồi, có cần giao hàng không?"
Diệp Nam Y nhìn chiếc xe tải thuê ở bên ngoài, lắc đầu nói: "Không cần, ông chủ giúp tôi đưa lên xe là được."
Ông chủ không ý kiến, giúp đem đồ vật đều chuyển lên xe, Diệp Nam đem tiền thanh toán xong, lái xe rời đi.
Nhân viên sạp bánh bao nhìn theo Diệp Nam Y sau khi rời đi, nghi ngờ nói: "Ông chủ, nhiều bánh bao như vậy, ăn được bao lâu a!"
Ông chủ cũng không biết, khách muốn thì làm, còn lại không quản.
Đồ đã chuẩn bị gần xong, Diệp Nam Y tâm trạng rất tốt, đang nghĩ buổi tối ăn gì, liếc mắt một cái thấy tiệm lẩu cay.
Vừa nghĩ đến lẩu cay, Diệp Nam Y liền thèm nhỏ dãi.
Lấy điện thoại di động ra xem, rất tốt, vẫn còn 5000 tệ, mặc kệ, để lại 500 tệ là đủ rồi.
3 tiếng sau, chiếc xe tải của Diệp Nam Y lại chất đầy lẩu cay rời đi.
Không có chỗ dùng xe, Diệp Nam Y muốn trả chìa khóa cho Tiểu Kiều.
"Tiểu Kiều, cậu ở đâu? Tớ trả chìa khóa cho cậu."
Diệp Nam Y nghe giọng trong điện thoại, được rồi, không cần hỏi nữa, người này lại đi bar.
Diệp Nam Y biết nàng thường đi bar, vừa mới vào bar, một cái chai nhỏ từ trên trời rơi xuống.
"Ầm" một tiếng, đập vào đầu Diệp Nam Y làm nàng máu chảy.
Người xung quanh lập tức sợ hãi la lớn.
"Nhanh, có người bị đập trúng rồi!"
"Mau gọi xe cấp cứu..."
Tiểu Kiều cũng nghe thấy tiếng động, chạy tới vừa thấy là Diệp Nam Y, liền lập tức hoảng hồn.
"Nam Y, cậu không sao chứ!"
Diệp Nam Y cảm thấy thật không ổn, lấy chìa khóa từ trong túi tiền ra đưa cho Tiểu Kiều, liền ngất đi.
Trước khi ngất, còn tiếc 500 đồng còn lại trong thẻ, sớm biết thế đã tiêu hết.
Chờ nàng tỉnh lại lần nữa, lại là một nơi khác...
Bạn cần đăng nhập để bình luận