Xuyên Thư Sau ! Chuyển Không Gia Sản Xuống Nông Thôn Đương Thanh Niên Trí Thức

Xuyên Thư Sau ! Chuyển Không Gia Sản Xuống Nông Thôn Đương Thanh Niên Trí Thức - Chương 107: Thật là thiên đại oan uổng (length: 7814)

Hiện tại đệ đệ thích người, hỏi tình huống của hắn, nàng là tỷ tỷ khẳng định phải trả lời thật tốt.
"Ngươi nói Tam đệ à! Hắn thường xuyên như vậy, phỏng chừng đi làm nhiệm vụ, bằng không khẳng định sẽ viết thư về."
Lúc này Diệp Nam Y mới nhớ tới, đúng nga! Hắn cần làm nhiệm vụ nên cũng không nhắc đến nữa.
Tề Ái Tú có chút nóng nảy, sao lại không nhắc đến nữa?
"Đúng rồi, gia gia ngươi ở lại điểm thanh niên trí thức cũng không ổn, tìm phòng ở mà ở đi! Nghe cha ta nói, lập tức sẽ có một nhóm thanh niên trí thức mới đến."
Diệp Nam Y vừa nghe phải có thanh niên trí thức mới đến, cũng hiểu ý của Tề Ái Tú.
Quan Sơ Nghiêu không phải người trong thôn, cũng không phải thanh niên trí thức.
Đến lúc đó, thanh niên trí thức có năng lực khẳng định muốn ở riêng.
Nàng là ký hợp đồng, được Tăng Bạch Linh đồng ý.
Tăng Bạch Linh đã kết hôn rồi, cũng không ở đây, nếu thanh niên trí thức mới muốn ở, đại đội trưởng chắc chắn sẽ khó xử.
Diệp Nam Y nghĩ tới nghĩ lui, quyết định tự mình làm cái phòng ở, đến lúc đó càng tự do một chút.
"Ái Tú tỷ, ngày mai ta đi tìm đại đội trưởng một lát, khi nào thì hắn ở nhà?"
Tề Ái Tú còn chưa kịp phản ứng, đề tài này sao lại chuyển nhanh như vậy.
"Ăn cơm xong hẳn là ở nhà, hiện tại cũng không tính là rất bận."
Diệp Nam Y gật đầu, không nói gì thêm, chuẩn bị đến nhà đại đội trưởng nói cụ thể.
"Gia gia, ăn cơm."
Quan Sơ Nghiêu cảm thấy khỏe hơn nhiều, tự mình đi đến bàn ăn.
"Ăn cơm thôi! Nha đầu à! Có phải ngươi có tâm sự gì?"
Diệp Nam Y đem chuyện muốn ra ngoài ở nói với Quan Sơ Nghiêu.
"Gia gia, ta nghĩ thế này, chúng ta ở đây không tiện, ta chuẩn bị đi tìm đại đội trưởng xin miếng đất, đến lúc đó hai người chúng ta chuyển ra ngoài ở."
Quan Sơ Nghiêu không thiếu tiền, nghe vậy rất tán thành.
Mọi người ở chung trong một sân lớn, sao thoải mái bằng tự ở một mình.
"Được, đến lúc đó gia gia vẽ cho cháu cái bản vẽ, đảm bảo đẹp mắt."
Việc này khiến Diệp Nam Y vô cùng kinh ngạc.
"Gia gia, chúng ta vẫn là không nên làm đặc biệt, đến lúc đó bị tố cáo thì không tốt."
Quan Sơ Nghiêu nghĩ một chút rồi nói: "Bên ngoài giống mọi người, bên trong bày trí tốt một chút là được rồi."
Diệp Nam Y cũng muốn ở thoải mái, liền đồng ý.
"Ta đi làm việc, buổi chiều Liễu thanh niên trí thức sẽ đến giúp xem vết thương, chúng ta không khách sáo."
Diệp Nam Y dặn dò một tiếng, tiếp tục ra đồng làm việc.
"Diệp thanh niên trí thức, cô làm chậm một chút đi! Cô làm nhanh vậy, làm tôi thấy mình vô dụng."
Giọng của Tăng Bạch Linh rất ủy khuất.
Diệp Nam Y nghe mà suýt chút nữa bật cười, nàng vẫn chưa quen với sự thay đổi của Tăng Bạch Linh trong khoảng thời gian ngắn này.
"Ừm, Tăng thanh niên trí thức đúng là đã kết hôn, cách nói chuyện cũng thay đổi."
Mặt Tăng Bạch Linh đỏ bừng.
Diệp Nam Y có chút khó hiểu, tự nhiên đỏ mặt làm gì.
"Diệp thanh niên trí thức, cô còn trẻ quá, nói cái gì vậy?"
Lúc này Diệp Nam Y mới phản ứng kịp, người này là xấu hổ.
Ủa mà, lời nàng nói rất bình thường mà! Ngại ngùng cái gì chứ!
"Được rồi, ta không nói nữa, Liễu thanh niên trí thức nhà cô chắc sắp đến rồi đấy."
Tăng Bạch Linh biết chuyện này, sáng nay Liễu Khai Nguyên đi thôn bên cạnh, chiều lại đi kiểm tra vết thương cho Quan Sơ Nghiêu rồi sẽ đến làm việc cùng Tăng Bạch Linh.
Người này thật là không chịu được nhắc đến, Liễu Khai Nguyên đã đến bên cạnh Tăng Bạch Linh.
"Bạch Linh, em nghỉ một lát đi, để anh làm."
Tăng Bạch Linh không đồng ý, Diệp Nam Y làm quá nhanh, nàng sợ Liễu Khai Nguyên đến sẽ bị tổn thương lòng tự trọng.
"Em làm cùng anh."
Liễu Khai Nguyên cũng không ép Tăng Bạch Linh nghỉ ngơi, chỉ bảo nàng làm chậm lại thôi.
Mặt trời còn chưa lặn, Diệp Nam Y đã làm xong việc đồng áng, vừa chuẩn bị về, Du Kiệt đã tìm đến.
"Du cảnh sát, sao anh lại tới đây."
Diệp Nam Y vừa đi tìm người chấm công, chuẩn bị về ký túc xá.
"Diệp thanh niên trí thức, Cổ Linh nài nỉ tôi đến tìm cô."
Nghe đến Cổ Linh, Diệp Nam Y nhanh chóng đi về hướng điểm thanh niên trí thức.
Hai người vừa rời đi, mọi người bắt đầu bát quái.
"Ai! Đó là Du cảnh sát phải không! Anh ấy tìm Diệp thanh niên trí thức làm gì?"
"Còn vì cái gì nữa, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng."
"Đúng vậy đó! Các cô xem, trai tài gái sắc tôi thấy rất xứng."
Tăng Bạch Linh và Vu Xuân Hương đều nghe thấy những lời này, có chút lo lắng.
Tin đồn này nói ra sẽ càng ngày càng quá đáng.
"Khai Nguyên, em lát nữa đi tìm Diệp thanh niên trí thức xem sao."
Liễu Khai Nguyên không ý kiến.
"Được, vậy anh về nhà nấu cơm trước."
Vừa nghe đến nấu cơm, Tăng Bạch Linh lại có chút ngượng ngùng.
Kết hôn lâu như vậy, nàng vẫn chưa học được nấu cơm.
Cũng chỉ biết nấu cơm thôi, mà còn phải tùy vào tình huống.
"Diệp tỷ tỷ, cuối cùng chị cũng về."
Cổ Linh tính tình trẻ con ôm lấy Diệp Nam Y.
"Cô nhóc này, người chị dơ bẩn, chị đi thu dọn đã."
Cổ Linh buông Diệp Nam Y ra.
Diệp Nam Y vào ký túc xá thu dọn một chút, mang mấy cái ghế ra ngoài.
"Ngồi đi! Cổ Linh, dạo này em làm gì?"
Vừa nhắc tới cái này, mặt Cổ Linh rạng rỡ hẳn lên.
"Diệp tỷ tỷ, em đi học đóng kịch, sau này em muốn đi đóng phim. Chị thấy sao?"
Diệp Nam Y ngược lại không ngờ, Cổ Linh lại chọn nghề này.
"Em thích là tốt; nhưng sẽ rất vất vả em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Cổ Linh chẳng hề để ý, nàng không sợ khổ, nàng thích diễn kịch.
"Nam Y, nhà cô có khách à!"
Tề Ái Tú đầu tiên là nhìn thấy Cổ Linh và Du Kiệt.
"Ái Tú tỷ, đây là Cổ Linh, vị này là Du cảnh sát."
Tề Ái Tú chào hỏi hai người, trong lòng không ngừng lẩm bẩm.
Có phải Du cảnh sát đang theo đuổi Nam Y không, vậy phải làm sao bây giờ!
Chính Tề Ái Tú đang não bổ một đống, đồ ăn trong tay thái nát bét.
"Ái Tú tỷ, cô nghĩ gì thế?"
Tề Ái Tú cúi đầu nhìn, đồ ăn trong tay đã thành bọt rồi.
"Ờ, Nam Y, hay là làm sủi cảo ăn đi!"
Diệp Nam Y có chút xấu hổ.
"Ái Tú tỷ, làm sủi cảo có phiền phức quá không."
Trong ý nghĩ của Diệp Nam Y, nàng toàn mua vỏ sủi cảo làm sẵn, giờ không có làm sẵn a! Tự cán bột da, hơi phiền phức.
"Không phiền, nhanh thôi."
Diệp Nam Y không hiểu, nàng có biết làm da bánh đâu.
"Ái Tú tỷ, vậy tôi băm thịt nhé!"
Tề Ái Tú biết Diệp Nam Y khỏe, việc này không tốn sức.
"Diệp thanh niên trí thức, để tôi làm đi! Cô nói chuyện phiếm với Cổ Linh đi!"
Không đợi Diệp Nam Y phản ứng, Du Kiệt đã đoạt lấy dao.
"Vậy cũng được!"
Diệp Nam Y đành đi lấy bát đũa trong tủ ra rửa một lượt.
Tề Ái Tú thấy Diệp Nam Y ra ngoài, không nhịn được nữa.
"Du cảnh sát, anh thích Diệp thanh niên trí thức à!"
Mặt Du Kiệt đỏ lên, nàng biểu hiện rõ ràng vậy sao?
"Ừm."
Chỉ một tiếng ừ này thôi, Tề Ái Tú lại não bổ ra một đống lớn, còn tưởng rằng đệ đệ mình không có cơ hội, trong lòng không ngừng thở dài.
Diệp Nam Y đang trò chuyện với Cổ Linh bên ngoài hoàn toàn không biết gì.
Mã Thúy Phân làm việc trên đồng cũng thấy Du Kiệt tìm đến Diệp Nam Y.
Trong lòng liền cho rằng người yêu của Diệp Nam Y chính là Du Kiệt.
Nếu Diệp Nam Y biết, chắc phải kêu oan, nàng còn oan hơn cả Đậu Nga ấy chứ!
Họ nhìn ra kiểu gì vậy, hay là do não bổ, hai người họ là người yêu à!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận