Xuyên Thư Sau ! Chuyển Không Gia Sản Xuống Nông Thôn Đương Thanh Niên Trí Thức

Xuyên Thư Sau ! Chuyển Không Gia Sản Xuống Nông Thôn Đương Thanh Niên Trí Thức - Chương 05: Phát hiện (length: 7643)

Lúc lấy đồ xuống, lòng hiếu kỳ của Diệp Nam Y hoàn toàn bị khơi dậy.
Nàng mở hộp ra, phát hiện bên trong lại có một tờ sổ tiết kiệm, mở ra xem có hơn 5000 đồng.
Diệp Nam Y vừa thấy tên trên đó, chao ôi, đây chẳng phải là chính nàng sao?
Đây là chuyện gì, chẳng lẽ Diệp Chấn Hoa ngoài lưu lại mấy thứ kia, còn lưu lại cái này sao? Là để phòng Lý Lệ Quyên sao?
Không nghĩ ra mấu chốt bên trong, Diệp Nam Y lại phát hiện bên trong có mấy tờ giấy.
Tùy tiện cầm một tờ, mở ra xem, trên mặt lại là chữ của Lý Lệ Quyên.
Trên đó viết, nàng và Từ Đại Trụ bị ép chia cắt, gả cho Diệp Chấn Hoa, nàng không muốn nhưng nàng không thể lay chuyển được mẹ mình.
Đành phải ở nơi Diệp Chấn Hoa đi qua, giả vờ rơi xuống nước, từ đó ăn vạ hắn.
Không được mấy năm, Diệp Chấn Hoa hy sinh, nàng liền không chờ được cùng Từ Đại Trụ.
Diệp Nam Y không còn gì để nói, nhanh chóng cầm tiếp tờ khác, sau khi xem xong, thật sự là lạnh cả sống lưng!
Thì ra, vợ cả của Từ Đại Trụ không phải cái gọi là bỏ trốn theo người khác, mà là bị Từ Đại Trụ đánh chết, còn có Lý Lệ Quyên cùng hắn cùng nhau chôn xác.
Lý Lệ Quyên lại đem tất cả trải qua viết ra.
Lúc này Diệp Nam Y chỉ muốn ngửa mặt lên trời thét dài, thật đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công sức.
Vốn còn muốn dựa vào biện pháp gì đưa hai người này đi cải tạo lao động, cái này hay rồi, chứng cứ trực tiếp có được.
Diệp Nam Y nhìn chứng cứ trong tay, lại cảm thán, Lý Lệ Quyên này cũng là kỳ tài, lại có thể viết rõ mọi chuyện như vậy, còn giấu ở chỗ này, đây là sợ không ai phát hiện à!
Lúc này tâm trạng Diệp Nam Y rất tốt, nhìn ngôi nhà như cá diếc sang sông, trong lòng liền không nhịn được vui mừng.
Hôm nay đã vui vẻ một ngày, buổi tối Diệp Nam Y lại vào không gian, muốn nếm thử nước suối.
Lại nếm nước suối, Diệp Nam Y vẫn cảm giác được một trận sảng khoái.
Lần này nàng xác định nước suối này có tác dụng chữa lành cơ thể.
Nghĩ đến đây, lập tức xắn tay áo lên, nhìn xem vết thương trên cánh tay so với hôm qua đã tốt hơn rất nhiều, lập tức có chút nóng nảy.
Việc này không ổn, ngày mai còn có một màn kịch, nếu những vết sẹo này đều biến mất còn diễn kiểu gì!
Diệp Nam Y lại không dám đánh mình nữa, một phần vì nàng không thể ra tay, còn một phần vì sẽ bị phát hiện, dù sao người đã đi mấy ngày rồi.
Vết thương mới và vết thương cũ vẫn khác nhau, nếu bị phát hiện thì cũng không hay lắm.
May mà thân thể này có nhiều vết thương cũ, diễn kịch vẫn đủ dùng.
Hiện tại chỉ cần chờ người ngày mai trong đêm trở về là được rồi.
Nghĩ thông suốt, Diệp Nam Y ăn lưng lửng bụng rồi ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Nam Y cầm sổ tiết kiệm có tên mình, đi lấy hết tiền ra.
Mọi việc đều đã xong, ờ, hình như lại quên một chuyện, gây ra cái chết của cô bé còn có một kẻ cầm đầu.
Ai! Thật sự là quá bận, lại quên mất tên khốn này.
Nói đến người này vẫn là chó liếm của Từ Ngọc Lan, lúc cô bé xuống nông thôn, hỏi han ân cần.
Cô bé còn tưởng đây là người tốt, trong tình trạng cực kỳ thiếu tình thương, đối với tên khốn này cực kỳ tin tưởng.
Dẫn đến lúc sự kiện kia xảy ra, tên khốn kia ra nói vài câu, tất cả mọi người không tin lời cô bé, cuối cùng đưa đến bi kịch.
Chờ chút đi! Tên khốn này chắc chắn sẽ đi theo cô bé xuống nông thôn, đợi tới khi có xe lửa sẽ tính, có rất nhiều biện pháp trị hắn.
Rất nhanh đến buổi tối, Diệp Nam Y canh thời gian gây ra tiếng động, còn dùng hai loại giọng khác nhau hét lớn.
Không ai biết, Diệp Nam Y biết thuật khẩu kỹ, đây là người gác cổng cô nhi viện Lý gia gia dạy.
Chẳng qua, nàng luôn nghe lời Lý gia gia, chưa từng dám khoe khoang ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Diệp Nam Y lại bắt đầu nhớ đến Lý gia gia đã mất tích lâu rồi.
Nhưng cũng không có buồn bã bao lâu, thật sự là thời gian không cho phép.
"Lão đại, ở đây có người chết kìa!"
"Ngươi gào quỷ gì, đi nhanh..."
Nói xong hai câu này, Diệp Nam Y cầm loa ra, bắt chước tiếng bước chân hỗn loạn.
Quả nhiên, không bao lâu đèn từng nhà đều sáng lên.
Diệp Nam Y cũng nghiêm túc, tìm một bộ quần áo rách nát mặc vào, để lộ vết thương ở trán.
Chuẩn bị tốt mọi thứ, một đám người liền vây ở cửa, líu ríu bắt đầu bàn tán.
"Chẳng phải, đây không phải nhà Từ Đại Trụ sao? Sao nhà cửa sạch sẽ vậy a!"
Lời vừa thốt ra, mọi người nghĩ tới tiếng động vừa nghe thấy.
"Chẳng lẽ bị trộm rồi! Vừa nãy ta nghe có người kêu có người chết."
Lúc này bà hàng xóm Vương chen vào nói: "Làm sao có thể, chẳng phải đều đi qua thân thích sao? Hình như là tối nay trở về."
Lời này vừa nói, có người cảm thấy không bình thường.
"Không đúng a! Cái Lý Lệ Quyên kia ghét con bé Nam Y vậy, sao có thể mang nó đi."
Mọi người nhất thời ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lúc này mới hoàn hồn, có thể người chết, chính là con bé Nam Y.
Bà Vương lập tức chạy vào phòng, xem xét khắp nơi, cảm thán tên trộm này sạch sẽ thật a! Cái gì cũng không có.
Ơ, không đúng; lạc đề, xoay người nhìn lại, Diệp Nam Y nằm ở phòng chứa đồ.
"Đứa trẻ ở đây này? Không ổn rồi, trán này máu chảy đã đông lại. Mau đưa đến bệnh viện."
Lời của bà Vương vừa nói ra, lập tức dẫn đến rối loạn, tất cả đều chạy vào trong phòng nhìn một chút.
Đúng lúc mọi người không biết làm sao thì có người hô lớn: "Tránh đường, người của đồn công an tới."
Mọi người vừa nghe, tự động nhường ra một lối đi.
"Trưởng đồn, đứa trẻ này cứ đưa đến bệnh viện trước đi! Xem ra trong nhà cũng không có ai." Lúc này bà Vương lên tiếng.
Trưởng đồn nhìn thoáng qua Diệp Nam Y, trong lòng giật mình, vội nói: "Mau, mau đưa ngay đến bệnh viện, trong nhà không có ai, đồn công an sẽ tạm ứng trước."
Mọi người nghe vậy, lúc này mới luống cuống tay chân đỡ người lên.
Bà Vương vừa chạm vào cánh tay Diệp Nam Y, liên tục thở dài, thật là đứa nhỏ tội nghiệp gầy trơ xương a!
"Tất cả mọi người im lặng một chút, xin hỏi một chút chuyện đi!"
Thấy có người hỏi, mọi người bắt đầu mỗi người một lời nói, dù sao đại khái ý nghĩa cũng giống nhau.
Đều là nghe tiếng hét, sau đó rời giường, tới nhìn thì thấy nhà đã bị dọn trống trơn.
"Trưởng đồn, tình hình này giờ làm sao đây a!" Tiểu Lưu cầm sổ ghi chép hỏi.
Không đợi Cố trưởng đồn nói chuyện, liền nghe một giọng nói the thé truyền đến.
"Các người là ai, vì sao lại ở nhà ta, đồ đạc của nhà ta đâu? Các ngươi lũ cướp này, còn có cái con nhóc chết tiệt Diệp Nam Y đâu? Để ta đánh chết nó."
Mọi người nhìn cả nhà người một tay xách nách mang đồ đạc lớn nhỏ trở về, có người thì đồng tình, có người khinh bỉ, còn có người thì cười trên nỗi đau của người khác.
"Bình tĩnh chút đi, ngươi nói người thì chúng tôi đã đưa đến bệnh viện, về phần nhà ngươi, dựa theo tình hình thu thập được thì thấy đã bị trộm rồi." Tiểu Lưu rất có trách nhiệm thông báo cho Lý Lệ Quyên.
Lý Lệ Quyên mặc kệ lời Tiểu Lưu nói, nhanh chóng chạy vào trong phòng khách một góc xem xét, lập tức hoảng hốt.
Lại nhanh chóng chạy đến phòng bếp, tóm lại cái nào cũng kiểm tra.
Sau một hồi lục soát như thế, lòng lo lắng của Lý Lệ Quyên cuối cùng đã chết.
Lập tức ngã vật ra đất, miệng lẩm bẩm: "Không có, đều không có."
Từ Đại Trụ, Từ Ngọc Lan và Từ Kiệt cũng sững sờ tại chỗ, vì ngôi nhà trống trơn trước mắt mà không kịp phản ứng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận