Xuyên Thư Sau ! Chuyển Không Gia Sản Xuống Nông Thôn Đương Thanh Niên Trí Thức

Xuyên Thư Sau ! Chuyển Không Gia Sản Xuống Nông Thôn Đương Thanh Niên Trí Thức - Chương 163: Tiếp cận (length: 8078)

Mã Thúy Phân từ xa đã thấy, Tề Thắng Quốc vẻ mặt có tâm sự đi vào trong nhà.
"Sao ngươi lúc này đã về đến đội rồi, không sao chứ!"
Tề Thắng Quốc không nhanh không chậm đi về nhà.
"Thúy Phân à! Ái Lệ gọi điện thoại tới, nói là có hai thanh niên trí thức đến thôn mình, không cần để ý đến thanh niên trí thức nam.
Chính là cái nữ thanh niên trí thức kia, nhát gan, ở nhà không chịu được nữa, nên mới xuống nông thôn này.
Nhờ ta hỗ trợ chiếu cố một chút, tốt nhất đừng để cô ấy ở cùng một chỗ với đám thanh niên trí thức."
Mã Thúy Phân nghe xong ngây người, không ở thanh niên trí thức điểm thì ở đâu? Ở nhà dân, vậy chắc chắn không được rồi.
Trong thôn chỉ có Trịnh thanh niên trí thức và Diệp thanh niên trí thức cất nhà riêng, người ta chắc chắn cũng sẽ không đồng ý cho người lạ ở cùng.
"Ái Quốc à! Chẳng phải khu thanh niên trí thức có ký túc xá riêng sao? Ở đó không được à? Trước kia Diệp thanh niên trí thức ở phòng kia cũng không tệ."
Tề Thắng Quốc lúc này mới nhớ ra, đúng rồi! Sao hắn lại quên mất, không cần phải chen vào khu đại thông, chẳng phải mình cũng có thể ở sao.
"Vậy được, lát nữa ngươi lấy chìa khóa đi thu dọn một chút bên trong, cô bé đó đến thì cứ ở thẳng đó."
Mã Thúy Phân có chút kinh ngạc, tiểu cô nương này là lai lịch gì mà nơi ở còn phải dọn dẹp trước thế.
Xung quanh đây từ trước tới giờ chưa có thanh niên trí thức nào khi tới, lại được người ta dọn sẵn nhà cửa.
"Ừm, phòng của Diệp thanh niên trí thức vẫn sạch sẽ, cũng chưa chuyển đi bao lâu, mọi thứ đều đầy đủ cả, không có gì khó khăn đâu."
Tề Thắng Quốc giải quyết xong chuyện này, liền quay về đội.
Mã Thúy Phân cầm chìa khóa đi về phía khu thanh niên trí thức, đến nơi vừa hay gặp Diệp Nam Y.
"Nam Y, sao cháu lại ở đây?"
Diệp Nam Y thấy Mã Thúy Phân thì hơi nghi hoặc hỏi: "Thím, thím đây là?"
Mã Thúy Phân cầm chìa khóa mở cửa ký túc xá, giải thích: "Thằng thúc của cháu nói có thanh niên trí thức muốn tới, bảo thím tới quét dọn trước cái ký túc xá mà cháu ở đó."
Lúc này Diệp Nam Y và Mã Thúy Phân cùng có chung nghi hoặc, đây là ai vậy? Trước khi đến ký túc xá còn phải dọn dẹp trước.
"Thím, cháu vào cùng với thím! Ký túc xá này cháu đã dọn hết đồ đi rồi, chỉ cần lau qua tủ là được."
Mã Thúy Phân cũng không từ chối, một mình làm có chút chán.
Hai người cùng làm thì nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã xong việc.
"Nam Y, cháu đi xem phòng cưới đi! Lão gia tử vẽ phác thảo, quy hoạch cũng được lắm đấy."
Diệp Nam Y còn có việc, Hình Quân gửi tin, bảo nàng lại chuyển hàng đến chỗ cũ.
"Thím, cháu không đi trước, cháu có chút chuyện muốn lên trên trấn."
Mã Thúy Phân thấy Diệp Nam Y có chuyện phải làm, cũng không ép, dù sao còn có thời gian mà.
Vài ngày sau, trong sự tò mò của mọi người, Thẩm Dật và Hình Cầm đã đến thôn Hạnh Phúc một cách an toàn.
Diệp Nam Y liếc mắt liền thấy Hình Cầm, lớn ngoan ngoãn đáng yêu, toàn thân có một cỗ nhu nhược hơi thở, cho người cảm giác nhút nhát.
Diệp Nam Y lại nhìn về phía Thẩm Dật, Thẩm Dật cũng nhìn về phía Diệp Nam Y.
Hai người đối diện, đều có một cảm giác, sao đối phương lại có cảm giác quen thuộc đến thế!
Biết nữ thanh niên trí thức đã đến, Mã Thúy Phân cũng chạy tới.
"Nam Y, cháu và cái người thanh niên trí thức mới tới này, trông giống nhau quá đấy!"
Nghe Mã Thúy Phân nói, Diệp Nam Y mới biết cảm giác quen thuộc này là từ đâu tới.
Vu Xuân Hương nhỏ giọng trêu chọc: "Diệp thanh niên trí thức, có khi nào anh ta là anh trai hay em trai thất lạc lâu năm của cháu không?"
"Không có đâu, cha ta chỉ có một mình ta là con thôi, trên đời này có những thứ giống nhau, người trông tương tự nhau cũng là chuyện bình thường mà."
Diệp Nam Y ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại có chút nghi ngờ.
Lần trước Thẩm Ngự đã thốt ra tiếng "Nãi nãi", bây giờ lại đến một người có dung mạo tương tự Thẩm Dật, thật có ý tứ.
Đội trưởng đại đội bận xong việc, lúc này mới vội vàng chạy tới khu thanh niên trí thức.
"Kia, Hình thanh niên trí thức, cô cứ ở phòng này, Thẩm thanh niên trí thức, cậu thì ở căn phòng bên cạnh phòng của Hình thanh niên trí thức kia.
Tiền thuê phòng, đã trả rồi, mọi người cứ an tâm ở thôi."
Hình Cầm nhỏ giọng cảm ơn: "Tôi biết rồi, cảm ơn đại đội trưởng."
Tề Thắng Quốc nghe Hình Cầm nói lời cảm ơn, suýt nữa thì tưởng mình bị điếc, thực sự là giọng cô ấy nhỏ quá.
Thẩm Dật thì ngược lại nhìn ra, vì có nhiều người quá nên Hình Cầm càng rụt rè, sợ sệt.
"Đội trưởng, hôm nay bọn tôi vừa mới đến, để bọn tôi vào phòng thu dọn đã."
Diệp Nam Y chú ý thấy Hình Cầm nghe Thẩm Dật nói xong những lời này thì lặng lẽ thở phào một hơi, còn vụng trộm ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Đội trưởng đại đội lập tức hiểu được ý của Thẩm Dật, nói: "Được, hai người cứ nghỉ ngơi chỉnh đốn hai ngày rồi hãy cùng với các thanh niên trí thức khác cùng đi làm việc nhé!"
Hai người đồng thời gật đầu, sau đó ai nấy về phòng ở ký túc xá.
Người xem náo nhiệt đã tản đi, mọi người cũng không đứng đó hóng hớt nữa.
Hình Cầm sau khi vào ký túc xá, để đồ đạc xuống rồi mới thở phào một hơi.
Diệp Nam Y nhìn bóng lưng Thẩm Dật đi vào cửa, trong lòng có ngàn vạn suy nghĩ.
"Diệp thanh niên trí thức, cháu khoan hãy đi đã!"
Vu Xuân Hương thấy Diệp Nam Y muốn đi, nhanh chóng gọi với theo.
"Sao vậy?"
Vu Xuân Hương có chút ngượng ngùng nói: "Ngày mai chúng ta cùng nhau lên núi đi! Vào trong núi ấy.
Không dám giấu gì chị, em và Dao Dao muốn lên núi tìm ít đồ, đổi lấy ít tiền."
Diệp Nam Y không từ chối, ngày mai dù sao cũng không có chuyện gì.
"Được, ngày mai các em qua nhà gọi chị một tiếng."
Diệp Nam Y sau khi đi, Lý Dao bước ra dò hỏi: "Cô ấy đồng ý à?"
Vu Xuân Hương gật đầu nói: "Đồng ý, nhưng Dao Dao, nếu như thực sự không được, chúng ta sẽ mượn của Diệp thanh niên trí thức một chút vậy!"
Lý Dao mặt mày kiên định từ chối nói: "Không cần, không phải em lo Diệp thanh niên trí thức không cho mượn, mà là em không muốn để bọn họ cứ luôn phán xét em như vậy."
Vu Xuân Hương biết mình khuyên Lý Dao không được, chỉ còn cách cùng cô ấy đối mặt với khó khăn.
"Xuân Hương, nếu như có ai đó đến và muốn mang chị rời khỏi nơi này, em đừng ngăn cản nhé, lỡ như bọn họ nóng nảy lên, không để ý gì cả thì lại càng khó xử.
Em sẽ không thể ở lại đây, cho nên hãy hứa với chị, đừng làm mấy chuyện như t·hiêu thân lao đầu vào lửa."
Lý Dao vừa nói xong vừa lẳng lặng nhìn Vu Xuân Hương, mãi cho đến khi Vu Xuân Hương gật đầu thì cô ấy mới lộ ra nụ cười.
"Chúng ta về thôi! Đứng ở đây trông quái lạ."
Diệp Nam Y về đến nhà, thấy Quan Sơ Nghiêu không ở nhà thì trực tiếp vào không gian.
Vào không gian, Diệp Nam Y sẽ tìm cái khóa bạc ra xem trước, nhìn mấy hoa văn được khắc trên đó, trong lòng có vài suy đoán.
Diệp Nam Y ra khỏi không gian, lập tức viết thư gửi cho Tần Nguyệt, hi vọng Tần Nguyệt có thể biết một vài manh mối.
Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, Vu Xuân Hương và Lý Dao đã đến trước cửa nhà Diệp Nam Y.
"Diệp thanh niên trí thức, chúng em tới rồi."
Diệp Nam Y vừa hay ăn xong bữa sáng, cầm sọt rồi cùng hai người lên núi.
Thẩm Dật ở khu thanh niên trí thức đi trước, gõ cửa ký túc xá của Hình Cầm.
"Hình Cầm, tôi đi ra ngoài một lát, cô đừng chạy lung tung biết chưa?"
Hình Cầm rất nghe lời gật đầu.
Nhìn bóng lưng Thẩm Dật rời đi, ánh mắt cô ấy có chút phức tạp, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Nam Y ba người vừa mới đến chân núi thì Thẩm Dật đã đuổi theo.
"Diệp thanh niên trí thức, Vu thanh niên tri thức, Lý thanh niên trí thức, tôi có thể cùng mọi người lên núi được không?"
Vu Xuân Hương và Lý Dao đưa mắt nhìn về phía Diệp Nam Y.
Diệp Nam Y khẽ cười nói: "Thẩm thanh niên trí thức, núi này ai cũng có thể lên được mà, nhưng anh là đàn ông con trai mà đi cùng bọn tôi thì không được thích hợp cho lắm, lỡ như có tin đồn nhảm, tôi cũng không biết phải ăn nói với người yêu tôi thế nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận