Xuyên Thư Sau ! Chuyển Không Gia Sản Xuống Nông Thôn Đương Thanh Niên Trí Thức

Xuyên Thư Sau ! Chuyển Không Gia Sản Xuống Nông Thôn Đương Thanh Niên Trí Thức - Chương 112: Kỳ ba mẹ con (length: 7808)

Cố Linh Linh thích Tề Thành Tích, cho nên trước mặt Tề Thành Tích cũng có chút thu liễm, thế nhưng không nhiều.
"Thành Tích ca, con nhỏ nhà quê này có thể cho anh cái gì, em mới là lương xứng của anh."
Diệp Nam Y nhìn cô nàng từ nhỏ được gia đình cưng chiều thành vô pháp vô thiên này, trong lòng lại có chút hâm mộ.
"Cố Linh Linh, em có thể đừng nói những lời kinh thế hãi tục đó được không?"
Cố Nam Châu cảm giác mặt hắn thật sự muốn bị muội muội của mình làm mất hết rồi.
"Nam Châu, lôi muội muội của cậu đi đi."
Tề Thành Tích sau khi nói xong câu đó, liếc mắt cũng không nhìn Cố Linh Linh nữa.
Cố Nam Châu kéo lấy Cố Linh Linh, giúp nàng cởi dây thừng, rồi kéo người đi ra ngoài.
"Nam Y, em tin anh, anh thật sự không quen cô ta."
Tề Thành Tích thật khẩn trương, sợ Diệp Nam Y hiểu lầm, không chớp mắt nhìn chằm chằm biểu tình của Diệp Nam Y.
Diệp Nam Y ngược lại không hề nghi ngờ Tề Thành Tích, chỉ với tính tình của Cố Linh Linh, nếu Tề Thành Tích cho cô ta một chút cơ hội nào.
Chỉ sợ đã nháo với nhà đòi cưới rồi.
"Được rồi, em không không tin anh, hiện tại quan trọng nhất là chân của anh."
Nói đến đây, trong lòng Tề Thành Tích chắc chắn, Diệp Nam Y khẳng định đã cho hắn ăn thứ gì đó.
Bất quá, nàng không nói, hắn cũng không hỏi, một ngày nào đó, nàng sẽ nói cho chính mình.
"Đùi của anh không sao, bụng có chuyện, anh đói rồi."
Diệp Nam Y vội vàng đưa cháo cùng bánh bao đã mua cho Tề Thành Tích.
Hai người vừa cười vừa nói, cả phòng bệnh đều nồng nặc mùi yêu đương.
Cố Nam Châu lôi Cố Linh Linh mặt mày xám xịt đi ra ngoài.
Hỏi tại sao Cố Linh Linh không phản kháng, là vì mặt nàng thật sự có chút đau.
Lúc ra khỏi bệnh viện, Cố Linh Linh vừa lúc va phải Tề Thắng Quốc.
Tề Thắng Quốc vội vàng xin lỗi.
"Thật xin lỗi a! Tiểu đồng chí."
Cố Linh Linh nhìn Tề Thắng Quốc mặc quần áo có miếng vá, tính tình xem thường người của tiểu thư lại nổi lên.
"Ông già quê mùa nhà quê, đi đứng cẩn thận một chút, làm hỏng quần áo của tôi ông đền không nổi đâu."
Lời này khiến Tề Thắng Quốc có chút không biết làm sao.
Tề Thắng Quốc dù sao cũng là đội trưởng đại đội có chút không hiểu nói ra: "Cô bé này thật kỳ lạ, rõ ràng là chính cô không đi đường cẩn thận."
Cố Linh Linh vừa định nói tiếp, bị Cố Nam Châu bịt miệng lại.
"Đại gia, ngại quá, muội muội của cháu được chiều hư, cháu mang nó xin lỗi."
Tề Thắng Quốc sốt ruột nhìn con trai, xua tay tỏ vẻ không có việc gì, nhấc chân đi vào bệnh viện.
"Cố Nam Châu, anh gan thật đấy! Dám che miệng của tôi, vừa rồi lão già kia nhìn quê mùa giống trong phòng bệnh của Thành Tích ca, nên cút hết về thôn quê đi."
Giọng Cố Linh Linh không nhỏ, Tề Thắng Quốc vừa đúng lúc nghe được đoạn đó.
Vừa nghe thấy tên con trai mình, còn tưởng rằng có chuyện gì, nhanh chóng chạy tới phòng bệnh.
Vào phòng bệnh, liền thấy con trai mình và Diệp thanh niên trí thức đang vừa nói vừa cười.
"Cha, cha đến rồi à, cha ăn điểm tâm chưa, cha nhanh ngồi xuống đi."
Tề Thắng Quốc ở nhà khách đã ăn điểm tâm rồi.
"Ta ăn rồi, con tỉnh là tốt rồi; đúng rồi, buổi sáng hai đứa có gặp phải chuyện phiền phức gì không?"
Diệp Nam Y cùng Tề Thành Tích cố ý giấu chuyện về Cố Linh Linh kỳ quái đó.
"Thưa chú, làm sao vậy, có chuyện gì sao ạ?"
Tề Thắng Quốc kể lại chuyện vừa mới gặp Cố Linh Linh một lượt.
Diệp Nam Y nhịn không được, bật cười.
"Thành Tích ca, nếu Cố Linh Linh mà biết người cô ta mắng là chú, anh nói cô ta có bị đánh đến phải nhận tội không?"
Diệp Nam Y càng nghĩ càng thấy buồn cười.
Tề Thắng Quốc nghe xong thì ngơ ngác.
"Thành Tích à! Cha đi gọi điện thoại cho mẹ con, để mẹ con khỏi lo lắng ngủ không được."
Tề Thành Tích gật gật đầu nói: "Vâng, chúng con vài ngày nữa sẽ về nhà thôi! Vết thương này của con chỉ cần tĩnh dưỡng là được."
Tề Thắng Quốc muốn hỏi chân có tình hình gì, lại sợ hỏi làm con trai đau lòng.
"Cha, chân con sẽ không sao đâu, cha cứ yên tâm nói với mẹ."
Tề Thành Tích là con trai, sao lại không hiểu cha mình đang lo lắng điều gì chứ?
Tề Thắng Quốc lúc này mới vui vẻ rời khỏi phòng bệnh.
Cứ như vậy, ban ngày Diệp Nam Y nghỉ ngơi, buổi tối vào viện chăm sóc.
Không phải là Tề Thắng Quốc không muốn chăm sóc mà là Diệp Nam Y kiên quyết muốn chăm sóc vào buổi tối.
Đùa gì vậy, nếu nàng không ở bên thì làm sao mà lén bỏ linh tuyền vào nước cho được.
Ban đêm, nhà họ Cố lại ầm ĩ, Cố Linh Linh khóc nháo suốt.
"Nam Châu à! Con có thể nhường nhịn muội muội con một chút không, làm anh trai không ra thể thống gì cả."
Cố mẫu không hỏi đúng sai, trước mắng con trai một trận.
Cố Nam Châu không muốn nhịn nữa, trực tiếp nói móc.
"Con là anh của nó, không phải ba mẹ nó, cũng không phải người hầu của nó.
Từ nhỏ đến lớn, tại sao hễ nó khóc là lại trách con, mẹ hỏi xem nó đi, suốt ngày gây chuyện thị phi.
Toàn dựa vào người nhà giải quyết hậu quả cho nó, có bao giờ hiểu chuyện đâu."
Cố mẫu không nghĩ đến đứa con trai lớn luôn săn sóc của mình lại nói chuyện với bà như vậy.
"Đồ bất hiếu này, ta không có đứa con trai như mày, mày cút đi cho ta."
Cố Nam Châu đã sớm muốn thoát khỏi cái nhà này rồi.
"Con đi thì đi, con đã sớm chịu đủ rồi, ông bố thì không lên tiếng, bà mẹ thì bất công, muội muội thì suốt ngày gây chuyện thị phi."
Cố Nam Châu nói xong liền rời khỏi nhà.
Cố Linh Linh không quan tâm Cố Nam Châu có đi hay không, tiếp tục nhõng nhẽo.
"Mẹ à, mẹ đuổi con nhỏ nhà quê kia đi có được không, nó không xứng với Thành Tích ca."
Cố mẫu xưa nay đối với Cố Linh Linh có cầu tất ứng, lập tức đồng ý.
Cố Linh Linh lúc này mới hài lòng vui vẻ đi ngủ.
Vẫn luôn im lặng Cố phụ rất là không đồng ý.
"Bà thật sự muốn đi tìm người ta hả? Bà đã chọc tức Nam Châu bỏ đi rồi, còn định vì con gái làm ra chuyện gì nữa đây."
Cố mẫu không trả lời vấn đề của Cố phụ, nếu không phải năm đó mối tình đầu của bà gia đạo sa sút, thì bà sao có thể gả cho người đàn ông này.
Cố phụ nhìn Cố mẫu không để ý đến mình, khóe miệng hiện lên một vòng cười khổ.
"Đã nhiều năm như vậy, vẫn y như cũ, xem ra là nên..."
Cố mẫu hành động rất nhanh, ngày thứ hai đã chặn Diệp Nam Y ở cửa phòng bệnh của Tề Thành Tích.
"Cô nương, ta muốn nói chuyện với cô."
Diệp Nam Y vừa nhìn thấy Cố mẫu đã biết người này là mẹ của Cố Linh Linh.
Không có lý do gì khác, hai mẹ con ít nhất giống nhau 7 phần.
"Được thôi."
Diệp Nam Y đồng ý, nàng muốn xem mẹ con Cố Linh Linh có thể giở trò gì.
Cố mẫu có chút bất ngờ, không nghĩ Diệp Nam Y lại nhanh chóng đồng ý như vậy.
Sau đó thì lại não bổ một đống, nhất định là nhìn thấy bà có tiền, mới như vậy.
Nếu Diệp Nam Y biết ý nghĩ của bà ta, nhất định sẽ nói một câu, có bệnh thì nên đi chữa.
Hai người đi đến một chỗ hoang vu của bệnh viện thì dừng lại.
"Cô nương, cô muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời xa thằng Tích nhà ta."
Diệp Nam Y thật sự hoài nghi mình nghe nhầm.
Trả tiền kiểu kịch bản này không phải nên là mẹ của phía nam cho, hoặc là do Cố Linh Linh đến nói sao?
"Cô nương, ta cho cô 1000, cô rời đi, cô có số tiền này rồi, cô có thể..."
Cố mẫu còn chưa dứt lời, Diệp Nam Y đã không muốn nghe nữa, nhấc chân muốn đi.
Nàng cuối cùng đã biết vì sao Cố Linh Linh lại có tính tình như vậy, mẹ của nó cũng không được bình thường, con gái có thể bình thường mới là lạ.
Cũng không biết làm thế nào sinh ra Cố Nam Châu là người bình thường nữa.
"Cô đừng đi mà! 1000 không đủ thì, lại thêm 1000."
Cố mẫu còn tưởng Diệp Nam Y chê ít, lập tức cho thêm gấp đôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận