Xuyên Thư Sau ! Chuyển Không Gia Sản Xuống Nông Thôn Đương Thanh Niên Trí Thức

Xuyên Thư Sau ! Chuyển Không Gia Sản Xuống Nông Thôn Đương Thanh Niên Trí Thức - Chương 165: Nháo sự (length: 7521)

Diệp Nam Y nãy giờ không nói gì, Thẩm Dật có chút nóng nảy.
Một kích động, trực tiếp đứng lên.
"Tê" Thẩm Dật đứng lên quá nhanh trực tiếp làm bọt nước trên chân vỡ ra.
"Ngươi làm gì vậy? Ngươi đừng kích động, ngươi để ta cân nhắc lại, dù sao ngươi đã là thanh niên trí thức xuống nông thôn, tạm thời cũng không đi được."
Thẩm Dật nghe lời Diệp Nam Y nói, cũng có chút tự ti.
Hắn vốn là đã thề son sắt nói sẽ đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
"Trời không còn sớm, cùng nhau xuống núi thôi! Chân ngươi tối về nhớ bôi thuốc sau khi đã làm vỡ hết bọt nước, nếu không đi đường sẽ đau đấy."
Thẩm Dật đau đến nhe răng trợn mắt mà vẫn đang thì thầm không đau.
"Các thanh niên trí thức Vu ơi, mọi người hái xong chưa, trời không còn sớm rồi."
Vu Xuân Hương liếc mắt nhìn hai cái sọt mang theo, đã hái đầy.
"Xong rồi, chúng ta xuống núi thôi!"
Diệp Nam Y nhìn xuống mặt đất còn một đống, liền cúi người nhặt hết táo bỏ vào gùi.
"Đi thôi! Xuống núi muộn sẽ nguy hiểm."
Vu Xuân Hương và Lý Dao không hề nói gì, các nàng biết Diệp Nam Y muốn giúp đỡ, hôm nay lên núi, Diệp Nam Y chẳng mang gì về.
May mà Diệp Nam Y không biết suy nghĩ trong lòng hai người nếu không cũng hơi chột dạ, nàng được thu hoạch quá lớn.
Thẩm Dật liếc nhìn ba nữ hài tử đang cõng sọt, lập tức có chút xấu hổ, hắn lên một chuyến mà không giúp được gì, còn làm ra vẻ chật vật như vậy.
Bốn người rốt cuộc trước lúc trời tối đã về tới điểm thanh niên trí thức.
"Thanh niên trí thức Vu này, mấy thứ này của cô định mang đi đâu để đổi?"
Vu Xuân Hương nghe lời Diệp Nam Y nói mà mắt sáng lên.
"Thanh niên trí thức Diệp, sao cô biết tôi định đổi tiền?"
Diệp Nam Y nhìn ba sọt táo nói: "Tôi không ngốc, mấy người rủ tôi lên núi, còn muốn đi vào sâu hơn, không phải để tìm đồ sao?"
Vu Xuân Hương có chút ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thanh niên trí thức Diệp, thật sự cái gì cũng không gạt được cô, cô có biết ai mua không! Giúp tôi một chút thôi!"
Diệp Nam Y im lặng thở dài, hai người này e là gặp phải chuyện khó khăn gì rồi.
"Được thôi, đồ thì các cô phải tự mình cõng lên trấn, đừng để ai thấy, nếu không có người tố các cô đầu cơ trục lợi, đến lúc đó tiền chẳng kiếm được mà còn tự làm hại mình thì không hay."
Vu Xuân Hương cũng đã quen với cuộc sống của dân quê, một sọt táo này cô vẫn cõng được, chỉ là Lý Dao...
"Dao Dao, em cứ ở nhà đi, ngày mai tôi đi đưa một chuyến lên trấn trước."
Lý Dao lắc đầu nói: "Tôi không đồng ý, tôi biết mình cõng không được bao nhiêu, bớt chút cũng được mà, nếu không để một mình chị gánh, phải đi tận 3 lượt."
Diệp Nam Y nhìn hai người không ai chịu nhường ai, rốt cuộc không nhịn được.
"Thôi được rồi, cứ nghe thanh niên trí thức Lý đi! Thanh niên trí thức Vu, cô không thể cứ sợ thanh niên trí thức Lý bị thương tổn như thế, bảo vệ cô ấy như vậy, cái cô ấy cần chính là cùng cô kề vai chiến đấu."
Vu Xuân Hương cúi đầu suy nghĩ lời Diệp Nam Y nói.
"Ừ, Dao Dao, là do tôi không tốt, sau này chúng ta cùng nhau cố gắng."
Lúc này Lý Dao mới lộ ra vẻ tươi cười.
"Thanh niên trí thức Vu, ở đằng sau cung tiêu xã, đến chỗ đó tìm người tên là Hổ Tử, hoặc là Cương Tử là được."
Vu Xuân Hương gật đầu biểu thị mình biết rồi.
Diệp Nam Y thấy trời đã hoàn toàn tối, sợ Quan Sơ Nghiêu lo lắng, vội chạy nhanh về nhà.
"Nam Y ơi! Hôm nay con lên núi về sao muộn thế?"
Quan Sơ Nghiêu thấy Diệp Nam Y không bị thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ông ơi, con về muộn vì ở chỗ thanh niên trí thức Vu."
Quan Sơ Nghiêu nghĩ đến phòng cưới đã làm xong hết rồi, định bụng bảo Diệp Nam Y đi xem thử.
"Nam Y này, trong phòng đã làm xong hết rồi, con muốn đi xem thử không?"
Diệp Nam Y vừa nghe, nhanh vậy rồi!
"Dạ được! Mai con sẽ đi, ông ơi, ngày mai mình cùng đi nha!"
Quan Sơ Nghiêu trong lòng vui không kể xiết, người già cả rồi, cần được con cháu tán thành.
Ngày hôm sau, Diệp Nam Y và Quan Sơ Nghiêu đi đến nhà Tề Thành Tích.
"Thím ơi, con và ông đến xem phòng chuẩn bị xong như thế nào rồi."
Mã Thúy Phân cầm chìa khóa mở cửa phòng, để Diệp Nam Y đi vào.
Diệp Nam Y hơi tò mò, sao lại phải khóa cửa lại.
"Thím ơi, sao thím lại khóa cửa lại thế?"
Mã Thúy Phân biết người trẻ tuổi không biết, giải thích: "Nam Y à, có nhiều người đâu? Tri nhân tri diện bất tri tâm, đây là phòng cưới của con và Thành Tích, thím chắc chắn sẽ không để người tùy tiện vào."
Diệp Nam Y hiểu lơ mơ gật đầu, nàng đúng là không biết quy củ phòng cưới không được để người tùy tiện vào.
Quan Sơ Nghiêu rất tán thành chuyện này, ai biết có nhiều người có ý gì.
Diệp Nam Y vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ, hình như là mùi gỗ, rất dễ chịu.
"Tủ này làm bằng gỗ gì vậy! Thơm quá!"
Quan Sơ Nghiêu biết Diệp Nam Y sẽ thích, không uổng công ông dùng giá rất cao.
Nhắc đến chuyện này, Mã Thúy Phân cũng có chút chậc lưỡi, lão già này cũng không biết lấy đâu ra mà làm được nhiều gỗ tử đàn thế.
"Con thích là được rồi, không cần hỏi là cái gì."
Diệp Nam Y cũng không truy đến cùng, dù sao giá cả chắc chắn rất cao.
Diệp Nam Y có chút bất ngờ, lại không phải giường lò, mà là một chiếc giường.
Nhìn chiếc giường này, Diệp Nam Y nhớ tới trong không gian của nàng có rất nhiều bộ đồ dùng kiếp trước tích trữ, đủ bốn bộ, vừa đủ dùng.
Đến lúc có ai hỏi thì nói là bạn bè ở Hồng Kông mang đến, dù sao cũng sẽ không ai đi xác minh.
"Thím ơi, con và ông về nhà trước nha."
Mã Thúy Phân sau khi khóa cửa lại lần nữa, liền chuẩn bị đến điểm thanh niên trí thức một chuyến.
"Mình cùng đi thôi! Tôi đi xem mấy thanh niên trí thức mới đến thế nào."
Nghe đến đây, Diệp Nam Y hơi tò mò thanh niên trí thức mới đến này lai lịch lớn thế sao?
"Thím, con cùng thím đi! Thanh niên trí thức mới đến nhìn bộ dạng cũng nhát gan quá, sao cha mẹ nỡ lòng nào."
Nói thật, Mã Thúy Phân cũng không biết tình hình cụ thể.
"Là con Ái Lệ gọi điện thoại giao phó, hình như con bé đó ở nhà không chờ được nữa nên mới cùng cái anh thanh niên trí thức Thẩm kia xuống."
Chuyện này Diệp Nam Y biết, không phải tất cả cha mẹ đều thương con.
Ngày hôm đó nhìn bộ dạng Hình Cầm, nàng liền nghĩ đến nguyên chủ, nguyên chủ cũng cả ngày hết sức cẩn thận.
"Nếu là chị Ái Lệ gọi điện về thì chắc là bạn bè rồi!"
Mã Thúy Phân cười nói: "Bạn bè gì chứ, con bé mới đến Kinh Thị có mấy ngày thôi mà! Đoán chừng là thằng nhóc Hình Quân kia dặn dò."
Mã Thúy Phân nói đến đây liền không nói nữa, trực tiếp cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Bất quá cũng không nghĩ ngợi được bao lâu, vừa đến cửa điểm thanh niên trí thức đã nghe thấy bên trong cãi nhau có tiếng khóc, có tiếng khuyên giải, đủ các loại âm thanh hỗn tạp.
Diệp Nam Y đi vào liền thấy Thẩm Dật đang đứng chắn trước mặt Hình Cầm.
Vu Xuân Hương chắn trước mặt Lý Dao.
Một người phụ nữ giống Lý Dao y như đúc, Diệp Nam Y đoán hẳn là mẹ của Lý Dao.
"Đồ con gái chết tiệt kia, mày nhất định phải gả cho tao, sớm biết mày đáng giá ngàn tệ, thì tao cần gì cho mày xuống nông thôn."
Vừa nói vừa giơ tay lên, chuẩn bị đánh người...
Bạn cần đăng nhập để bình luận