Xuyên Thư Sau ! Chuyển Không Gia Sản Xuống Nông Thôn Đương Thanh Niên Trí Thức

Xuyên Thư Sau ! Chuyển Không Gia Sản Xuống Nông Thôn Đương Thanh Niên Trí Thức - Chương 183: Thẩm Dật nghĩ hảo biện pháp (length: 7708)

Thẩm Dật còn tưởng rằng mình nghe nhầm, xoay người nhìn thấy ba người đang ngồi ở ghế bên cạnh.
Đến sập trời cũng không nghĩ ra ba người này làm sao lại tới đây.
"Đại bá, Thẩm Ngự, Thẩm Dương, sao các ngươi lại tới đây!"
Thẩm Dật có chút không biết làm sao, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp hỏi.
Thẩm Chấn Văn ban đầu nghe Thẩm Ngự, Thẩm Dương hai người nói chuyện, chỉ là nổi lên tâm tư hóng hớt.
Không ngờ vừa đến nơi này, Thẩm Dật đã trực tiếp khai luôn, hắn còn muốn tự mình vụng trộm quan sát cơ đấy chứ?
Ôi! Mất cả hứng.
Thẩm Dật không biết ý nghĩ của Thẩm Chấn Văn, nếu biết chắc đã phải q·uỳ xuống cầu xin ông.
"Chúng ta không đến, ngươi định là chuẩn bị giấu giếm luôn à! Tiểu tử, ngươi được đấy nhỉ! Nếu để mẹ ngươi biết thì xem có lột da ngươi ra không."
Thẩm Dương không vui nói.
Thẩm Dật cực kỳ hiểu tính tình của Lưu Hi Tú, cho nên mấy ngày nay mới t·r·ố·n tránh Hình Cầm, đang nghĩ biện p·h·áp.
"Ngươi nói đi! Chuyện này nên làm thế nào bây giờ? Ngươi đừng hòng vụng t·r·ộ·m đăng ký kết hôn, chuyện này nhất định phải trưng cầu ý kiến của ba mẹ."
Thẩm Dương mở miệng nhắc nhở Thẩm Dật, hắn không đồng ý việc vụng t·r·ộ·m đăng ký kết hôn.
Thẩm Dương vừa nói xong, Thẩm Chấn Văn cùng Thẩm Ngự cùng nhau nhẹ gật đầu.
Thẩm Dật đưa mắt nhìn về phía Diệp Nam Y, muốn Diệp Nam Y giúp đỡ nói chuyện.
Diệp Nam Y liếc Thẩm Dật một cái, nói: "Ta kiên quyết phản đối hai người tự ý đăng ký kết hôn, bây giờ hai người đang yêu nên chỉ cần uống nước lã cũng no bụng, có phải không nghĩ đến tương lai hay không.
Hình Cầm thì không nói làm gì, kết hôn xong chắc chắn sẽ ở cùng ngươi, nhưng còn ngươi thì sao? Ngươi có thể đảm bảo ngươi lúc nào cũng có thể cân bằng tốt mối quan hệ giữa nàng và Nhị bá mẫu sao?"
Thẩm Dật vừa mới chuẩn bị kiên định nói rằng có thể.
Nhưng bị Diệp Nam Y trực tiếp đ·á·n·h gãy lời.
"Đừng nói là ngươi có thể, ngươi chắc cũng biết mâu thuẫn giữa mẹ ngươi và mẹ Hình Cầm.
Đó là mâu thuẫn ngay trong khuê phòng, chỉ cần nút thắt này không được giải khai, dù ngươi có vụng t·r·ộ·m đăng ký kết hôn thì ngươi cảm thấy Nhị bá mẫu sẽ vui vẻ chấp nh·ậ·n Hình Cầm sao?"
Diệp Nam Y nói một tràng, cũng cảm thấy mình khát nước quá, nhanh c·h·óng rót cho mình một ly nước.
Một tràng lời này khiến mấy người ở đây ngẩn ngơ.
Thẩm Chấn Văn vụng t·r·ộ·m k·é·o tay áo Thẩm Ngự, nhỏ giọng nói: "Con trai, vụ này hay đấy, con bé con gái Tứ thúc nhà con ghê thật, có phong thái của người lớn tuổi, thích dạy đời người khác."
Thẩm Chấn Văn tự cho là mình nói nhỏ hết sức khi thổ tào với con trai về Diệp Nam Y.
Nhưng không ngờ Diệp Nam Y nghe được toàn bộ không sót một chữ.
"Đại bá, lời này của bác cháu phải về kể với ông nội đấy."
Thẩm Chấn Văn trừng lớn mắt nhìn Diệp Nam Y, nhanh c·h·óng nói: "Đừng, Đại bá cho cháu cái này coi như là bịt miệng, nhất định không được nói ra đấy nhé!"
Diệp Nam Y kỳ thực chỉ là trêu Thẩm Chấn Văn, chứ làm sao cô có thể vì chút chuyện này mà đi nói lung tung được.
Thẩm Dật có chút tê cả lưỡi rồi, nhưng vẫn muốn nói ra phương p·h·áp mà hắn đã suy nghĩ kỹ.
"Hình Cầm, anh nghĩ kỹ rồi, chúng ta cứ an cư lạc nghiệp ở đây đi! Dù sao hai ta cũng là thanh niên trí thức, không thể quay về được, các cô ấy dù có biết thì cũng chỉ đến nói vài câu thôi, đâu có đ·á·n·h c·h·ế·t chúng ta được."
Diệp Nam Y thật sự hết lời để nói rồi, bao nhiêu lời hay ý đẹp cô đã nói, người này một chút cũng không nghe lọt tai.
Hình Cầm thì lại càng không cần nói, nàng ở nhà nghe ba mẹ, bây giờ nghe Thẩm Dật, căn bản không có bất kỳ chủ kiến nào.
"Được, em nghe anh."
Được thôi, lời của Hình Cầm, khiến tất cả mọi người ở đây câm nín.
"Thôi được rồi, việc này để sau nói, Nam Y à! Cháu chuẩn bị mấy ngày nữa cùng Đại bá về Kinh Thị nhé! Bác phải gọi điện thoại cho nãi nãi của cháu, để bà yên tâm."
Diệp Nam Y tính toán một chút, ít nhất phải sau 5 ngày nữa.
"Đại bá, sau 5 ngày nữa đi ạ! Cháu còn chút việc, xong xuôi chúng ta liền đi."
Thẩm Chấn Long tính toán, chuẩn bị lúc nào rảnh sẽ đi mua vé xe lửa sớm.
"Thẩm Dật, Hình Cầm, hai đứa hôm nay cứ ở lại đây ăn cơm đi! Đừng về."
Thẩm Dật đương nhiên nguyện ý, mấy ngày nay hắn t·r·ố·n tránh Hình Cầm nghĩ biện p·h·áp, ngại không dám ăn chực, mỗi ngày ăn lương khô, muốn ói cả ra.
"Diệp thanh niên trí thức, ta cùng ngươi đi!"
Diệp Nam Y không từ chối, mang th·e·o Hình Cầm đi vào phòng bếp, Diệp Nam Y t·r·ộ·m đạo lấy t·h·ị·t từ trong không gian ra.
Diệp Nam Y nhìn động tác thuần thục của Hình Cầm kia, trong lòng có tính toán.
"Hình Cầm, có phải trù nghệ của cậu rất tốt không?"
Hình Cầm không quá hiểu ý của Diệp Nam Y, dò hỏi: "Nam Y, chắc là được, hôm nay để tớ vào bếp, cậu nếm thử xem."
Diệp Nam Y vừa nghe xong liền đi t·h·iêu p·h·át lử‌a ngay.
Đồ ăn rất nhanh đã xong, Quan Sơ Nghiêu cũng từ tr·ê·n trấn trở về .
"Nam Y, ta về rồi đây, còn chưa nấu cơm à?"
Quan Sơ Nghiêu vào nhà, nhìn thấy trong nhà có mấy người đang ngồi, còn tưởng mình đi nhầm nhà.
"Gia gia, mau vào ăn cơm thôi! Hôm nay là Hình Cầm nấu, ông có lộc ăn đấy, nghe thôi đã thấy thơm rồi."
Quan Sơ Nghiêu quan s·á·t một lượt dáng vẻ mấy người, trong lòng đại khái đoán được là người thân của nha đầu tìm đến.
"Lão gia t·ử, ông khỏe; tôi là Thẩm Chấn Văn, Đại bá của Nam Y."
Thẩm Chấn Văn đứng lên chào hỏi Quan Sơ Nghiêu.
"Anh khỏe, đi đường xa vất vả rồi, mau ngồi xuống."
Một đám người ở tr·ê·n bàn cơm nói nói cười cười, rất nhanh trời đã tối.
Ăn uống no nê xong, Thẩm Dương trêu chọc: "Thẩm Dật, trông cậu có vẻ không hề gầy đi chút nào, ngược lại còn béo hơn, tớ còn lo lắng cậu xuống n·ô·ng thôn sẽ khổ sở, hóa ra Hình Cầm nấu ăn ngon như vậy."
Mấy người đều không ngờ rằng, trù nghệ của Hình Cầm lại tốt đến thế; phải biết điều kiện gia đình của Hình x·u·y·ê·n là có thuê người giúp việc mà.
Hình Cầm này trù nghệ tốt như vậy; nếu không phải mình có t·h·í·c·h, thì chính là luôn ở nhà làm đầu bếp nữ .
"Anh à, anh cũng biết đấy, em nhiều nhất chỉ biết nấu cháo thôi, nếu không có Hình Cầm, em đã c·h·ế·t đói rồi."
Lời này thuần túy là Thẩm Dật nói đùa thôi, dù thế nào đi nữa, có tiền thì cũng không đến nỗi không có cơm ăn.
"Được rồi, Thẩm Dương, chú mày là ngủ cùng Thẩm Dật, hay là chen chúc một chút ở phòng kh·á·c·h nhà ta?"
Thẩm Dương còn có lời muốn nói với Thẩm Dật, quyết định đến điểm thanh niên trí thức mà ở.
"Nam Y, tớ đi cùng Thẩm Dật, bây giờ trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi trước đây."
Hình Cầm cũng th·e·o hai anh em Thẩm Dật cùng nhau trở về điểm thanh niên trí thức.
Đến điểm thanh niên trí thức, Thẩm Dương đưa cho Thẩm Dật chiếc hộp mà Lý Chi Ý đưa cho.
"Đây là phần thưởng mà nãi nãi cho cậu, cậu cầm lấy đi!"
Thẩm Dật mở ra xem, bên trong có một chiếc vòng tay vàng, còn có tiền đại đoàn kết.
"Nãi nãi cho nhiều thế cơ à!"
Thẩm Dương có chút bất ngờ, khi vừa rời khỏi nhà Diệp Nam Y, Thẩm Ngự đã bảo hắn lấy ra.
"Anh à, anh nói xem có phải em nên tổ chức hôn lễ trước không?"
Thẩm Dương lập tức cho Thẩm Dật một cái vào ót.
"Cậu có thể nghĩ đến lời Nam Y nói không hả, cậu thật sự muốn cả đời ở trong này à?
Cậu ở Kinh Thị làm đại t·h·iếu gia bao nhiêu năm như vậy, thật sự có thể chịu được à?
Số tiền này tuy nhìn thì nhiều, nhưng sau này kết hôn sinh con còn phải dùng nhiều hơn nữa.
Đến lúc t·h·iếu tiền, bắt đầu hối h·ậ·n thì chắc chắn cậu sẽ oán Hình Cầm ."
Thẩm Dật bây giờ đang lên cơn si tình, làm sao có thể nghe lọt tai lời khuyên của người khác.
"Anh à, em chỉ nhờ anh trước tiên nói với ba, sau đó làm c·ô·ng tác tư tưởng cho mẹ thôi, còn về phần nhà Hình x·u·y·ê·n, ý kiến của bọn họ không quan trọng, bọn họ đều muốn bán Hình Cầm đi nên chắc chắn cũng không quan tâm đến nàng."
Thẩm Dương một lời khó nói hết nhìn đệ đệ nhà mình, sao trước kia hắn không p·h·át hiện ra Thẩm Dật lại đần độn như thế, nói thế nào cũng không nghe...
Bạn cần đăng nhập để bình luận