Xuyên Thành Ngoại Thất Sau Ta Không Muốn Phấn Đấu

Xuyên Thành Ngoại Thất Sau Ta Không Muốn Phấn Đấu - Chương 81: Cấp quan phủ làm việc (length: 7686)

Ngay cả nuôi một con chó con, Dư Chi cũng biết chó con rất thông minh.
Có đôi khi nàng vô ý nói ra vài lời, chính nàng cũng quên mất, chó con lại có thể nhớ kỹ. Nàng đọc cho hắn nghe "Tam tự kinh", vài ngày sau hắn liền có thể đọc lại cho nàng nghe.
Hiện tại hắn —— đã lom khom tự đọc sách được. Có lúc gặp chữ không biết liền hỏi nàng, Dư Chi —— Nàng có thể nói nàng cũng không biết sao?
Vì thế, hai mẹ con cùng nhau tra sách, kết quả chó con tra còn nhanh hơn nàng. Cũng may chó con bây giờ còn nhỏ, dễ lừa gạt, chờ nó lớn thêm chút nữa, Dư Chi còn giữ được mặt mũi người mẹ ở đâu?
Dư Chi không biết cha của chó con hồi nhỏ có phải vậy không, nhưng nàng hồi nhỏ tuyệt đối không thông minh đến mức này.
Trường Giang sóng sau xô sóng trước, đây là nàng bị đứa con mình đẻ ra vỗ vào bờ cát?
Dư Chi vừa rơm rớm nước mắt vì mình, vừa thập phần mừng rỡ. Chó con thông minh như vậy, lớn lên chắc chắn sẽ có tiền đồ, chẳng phải nàng - người mẹ này có thể sớm hưởng thụ cuộc sống nghỉ hưu an dưỡng tuổi già?
Chỉ cần nghĩ vậy, Dư Chi liền cảm thấy cuộc sống có hy vọng.
Sáng hôm sau sau khi ăn điểm tâm, hai mẹ con lại vĩ cần câu đi câu cá, gần nhà họ có một con sông, gần như bao quanh nửa xóm Thạch Lựu.
Dư Chi không biết sông sâu hay không, nhưng trong sông chắc chắn có cá, mấy năm nay cá nhà nàng ăn đều bắt từ đây. Ban đầu chỉ có Dư Chi một mình đi câu, sau này thêm cả chó con.
Dư Chi câu là cá sao? Không, nàng là rèn luyện tính kiên nhẫn cho chó con.
Mới vừa thả câu, đã có người đến tìm nàng, "Dư tiên sinh, đại nhân mời ngài đến nha môn một chuyến."
Người đến là bộ đầu của nha môn, họ Vương.
Nhà họ Vương là đại tộc bản địa ở An Thành, Vương bộ đầu xuất thân từ chi thứ của Vương gia.
Ở bất kỳ triều đại nào, tạo mối quan hệ với quan phủ là rất cần thiết. Hơn nữa, làm việc cho quan phủ, dù không có lương bổng, phúc lợi ngầm vẫn không ít, nên Dư Chi luôn rất tích cực.
"Được, đi thôi." Dư Chi rất sảng khoái, ném cần câu lên bờ sông, liền dẫn chó con lên xe ngựa. Dù sao mọi người đều biết là cần câu của nàng, không ai lấy đi.
Tri phủ đại nhân của An Thành họ Viên, tên Văn Duệ, ngoài ba mươi tuổi. Ở tuổi này mà làm được tri phủ, tài cán của Viên Văn Duệ là không thể nghi ngờ, tiếp đó là nhờ hào quang gia tộc. Hắn xuất thân từ Viên gia ở kinh thành, tuy không phải dòng chính, nhưng cũng là chi thứ có huyết mạch gần. Bản thân hắn xuất sắc, gia tộc tự nhiên sẵn lòng bồi dưỡng.
Thêm nữa là, An Thành nằm ở phương Bắc, xa xôi hẻo lánh, dân cư thưa thớt, không phải châu phủ phồn hoa giàu có, chẳng ai muốn đến, Viên Văn Duệ bèn nhặt được món hời.
"Gặp qua đại nhân."
Vừa vào nha môn, Viên Văn Duệ đã chờ sẵn trong phòng khách nhỏ. Thấy Dư Chi hành lễ, hắn vội vàng đứng dậy nói: "Dư tiên sinh đừng khách sáo, mời ngồi, là Viên mỗ có việc muốn nhờ tiên sinh."
Cho dù là cách xưng hô, hay nghi lễ tiếp đón, chỗ nào cũng toát ra sự tôn kính.
"Gặp qua đại nhân!" Một giọng nói trẻ con đột nhiên vang lên.
Dư Chi ngượng ngùng muốn đưa tay lên trán, Viên Văn Duệ ngẩn ra, rồi lập tức cười. Hắn nhìn chó con đang nghiêm mặt trịnh trọng hành lễ với mình, giọng nói cũng dịu dàng hơn, "Hóa ra là Chu Chu, gọi đại nhân gì chứ, gọi bá bá là được. Minh Khôn ca ca hôm nay không đến trường, con đến chơi với nó được không?"
Minh Khôn là con trai duy nhất của Viên Văn Duệ, hơn chó con hai tuổi, năm nay sáu tuổi, đã vào trường vỡ lòng.
Chó con nhìn về phía Dư Chi, Dư Chi gật đầu, khích lệ nó, "Đi đi, lúc về nương sẽ đón con."
"Vâng ạ." Chó con mặt không cảm xúc gật đầu, còn biết nói làm phiền với nha dịch dẫn nó đi tìm Minh Khôn.
Viên Văn Duệ cũng không nhịn được khen ngợi, "Thật thông minh!"
"Đại nhân quá khen, chỉ là một đứa trẻ bình thường." Dư Chi khiêm tốn, nàng cũng thấy mộng, nàng cũng đâu có dạy nó, chó con trước mặt người ngoài lại như vậy —— chắc là bẩm sinh.
"Dư tiên sinh, là thế này. Phía Bắc thành xảy ra một vụ án mạng, bà lão hàng xóm bán thức ăn nói mấy hôm trước có thấy một người lạ mặt lảng vảng ngoài tường nhà bà, dựa theo lời bà lão miêu tả, nha phủ đã vẽ vài bức họa. Bà lão xem xong, nói có hơi giống, nhưng không hoàn toàn. Viên mỗ thật sự không còn cách nào, đành phải mời tiên sinh ra tay, giúp đỡ chỉ điểm một hai."
Vừa nói, Viên Văn Duệ vừa đứng dậy hành lễ với Dư Chi.
Dư Chi vội vàng tránh đi, "Đại nhân nói quá lời, đại nhân trăm công nghìn việc, che chở bình an cho bách tính một phương, có thể chia bớt lo lắng cho đại nhân, đóng góp chút sức mọn, là vinh hạnh của ta."
Hai năm trước, Dư Chi vẽ một bức phác họa chân dung cho chó con, được Viên Văn Duệ nhìn thấy, rất kinh ngạc tán thưởng, nói y như thật, nếu lệnh truy nã tội phạm đều rõ ràng như vậy, việc truy bắt tội phạm của nha môn sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Ai mà không biết cảnh sát là đơn vị bận rộn nhất? Nhất là đội điều tra hình sự, gặp phải vụ án lớn mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng là chuyện thường.
Dư Chi không muốn nhận công việc này, nàng không muốn tăng ca, không muốn hao tâm tổn trí.
Vậy thì dạy đồ đệ đi, thật ra cũng không hẳn là nhận đồ đệ. Cả nha môn, dù là bộ khoái hay ngục tốt, chỉ cần muốn học, đều có thể đến học vẽ phác họa. Bắt đầu từ —— vẽ đĩa.
Mấy người trong nha môn này, phần lớn đều là người thô kệch, bảo họ cầm đao thì được, cầm bút? Còn nặng hơn cả gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không.
Cuối cùng có thể kiên trì học, cũng chỉ có bốn năm người, đều là làm việc văn thư, bản thân cũng có chút cơ bản.
Dư Chi chỉ cần bảy ngày đến dạy một buổi là được, dạy như thế hơn một năm, họ cũng chỉ vẽ được na ná, Dư Chi mới ngừng dạy.
"Dư tiên sinh!" Những người khác đã đợi sẵn.
Dư Chi gật đầu với mọi người, "Vậy bắt đầu thôi."
Nàng đứng trước giá vẽ, ra hiệu cho bà lão bắt đầu miêu tả. Dựa theo lời bà, Dư Chi cầm bút than đặc chế vẽ trên giấy đặc chế.
Theo lời bà lão, trên giấy nhanh chóng xuất hiện ngũ quan của một người.
Bà lão nhìn nhìn, nói: "Giống bảy tám phần rồi, ánh mắt, ánh mắt dữ dằn hơn chút nữa. Còn có lông mày, lông mày của người đó ngắn hơn một chút."
Dư Chi dựa theo lời bà điều chỉnh lại mắt và lông mày, bà lão liền kinh ngạc đến ngây người, "Giống lắm, chẳng lẽ Dư tiên sinh cũng từng gặp người đó?"
Trương Hình Thư vô cùng bội phục, "Dư tiên sinh không phải đã gặp người thật, mà là Dư tiên sinh có tài năng xuất thần. " Hắn cầm bức tranh lên ngắm nghía, "Thật hổ thẹn, chúng ta còn kém tiên sinh xa lắm."
Những người khác cũng vây quanh xem, tuy không phải lần đầu tiên được chứng kiến, nhưng họ vẫn bị kỹ thuật vẽ như soi gương này làm chấn động,纷纷 tán thưởng: "Dư tiên sinh tài cao!" Cũng khiêm tốn thỉnh giáo nàng.
Dù Dư Chi mặt dày, nàng cũng thấy ngại.
Chỉ là vẽ phác họa thôi, thật sự không có gì ghê gớm.
Thời đỉnh cao của nàng, một lớp năm mươi người, bốn mươi hai người từng học vẽ phác họa, lại còn trên năm năm.
"Không có gì, xem nhiều, luyện nhiều, tìm thêm cảm giác." Dư Chi mặt không cảm xúc nói.
Không được, phải đi nhanh thôi, ở lại nữa, nàng chịu không nổi!
Quá xấu hổ!
- Lại là một ngày không có Tiểu Văn đại nhân xuất hiện!
Xin phiếu phiếu nào!
( Hết chương )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận