Xuyên Thành Ngoại Thất Sau Ta Không Muốn Phấn Đấu

Xuyên Thành Ngoại Thất Sau Ta Không Muốn Phấn Đấu - Chương 37: Tam gia, ngài ghét bỏ ta sao? (length: 8590)

Cái gì? Kim chủ đại nhân muốn cấp nàng thỉnh thầy? Nàng không nghe nhầm chứ?
Dư Chi mặt mày tươi cười cứng đờ, cả người như biến thành pho tượng.
Đây là kinh hỉ sao? Không, đây là kinh hãi!
Vị lãnh đạo này là chê nàng trình độ văn hóa thấp, hay là ngại nàng trình độ nghiệp vụ thấp, cho nên muốn mời người tới bồi dưỡng nàng?
Nam nữ khác biệt, thầy chắc chắn không thể là nam. Nàng lại không cần đi thi cử, nội dung bồi dưỡng sẽ không phải tứ thư ngũ kinh, vậy thì chỉ có thể là "Nữ giới", "Nữ tắc" cùng "Hiếu kinh" các loại, Dư Chi một chút cũng không muốn bị đầu độc.
Dư Chi nghĩ vậy, cũng hỏi như vậy, "Tam gia là chê ta ít đọc sách sao?" Còn làm ra vẻ mặt ủy khuất.
Văn Cửu Tiêu -—— Hắn căn bản không có ý nghĩ này được không? Hắn chỉ là cảm thấy ngày ngày xem mấy quyển truyện tình yêu sến súa kia, chán chết, còn không bằng học chút thứ đứng đắn.
"Tam gia chê ta chỉ thích xem truyện, tầm thường, không ra gì sao?"
Văn Cửu Tiêu càng thấy oan ức, hắn không có xem thường truyện, có vài quyển truyện viết rất hay, không phải là không thể xem, mà là phải có chọn lọc.
"Tam gia là đang chê ta sao?"
Dư Chi liên tiếp ba câu hỏi, Văn Cửu Tiêu không biết trả lời thế nào.
Là hắn không biểu đạt rõ ràng ý sao? Sao nàng lại cảm thấy hắn ghét bỏ nàng chứ?
Đôi mắt trong veo trước mặt, rõ ràng phản chiếu khuôn mặt hắn, Văn Cửu Tiêu nghĩ nghĩ, nói: "Không phải ghét bỏ ngươi, nếu ngươi không muốn, vậy thì không mời."
"Tam gia không chê ta là tốt rồi." Dư Chi thở phào nhẹ nhõm, "Cám ơn tam gia, ý tốt của ngài tôi xin nhận. Ngài đã chiếu cố tôi, tôi trong lòng đã vô cùng cảm kích, không thể làm phiền ngài thêm nữa."
Văn Cửu Tiêu muốn nói không phiền, liền nghe Dư Chi lại nói: "-—— Việc thỉnh thầy thôi bỏ đi, nếu ngài cảm thấy tôi xem truyện không tốt, vậy sau này tôi sẽ mua nhiều sách nghiên cứu học vấn đứng đắn mà xem -—— "
Cái trước thì được, cái sau -—— hắn không có ý đó được không?
Văn Cửu Tiêu mặt không cảm xúc, "Tùy ngươi."
Vậy là thông qua rồi! Dư Chi đối với năng lực ứng phó của mình rất hài lòng, "Tam gia, tài vẽ của tôi cũng không tệ, hay là tôi vẽ cho tam gia một bức tranh nhé?"
Là người làm công, phải thể hiện một chút tài lẻ khác trước mặt lãnh đạo, làm lãnh đạo thấy rằng kỳ thật mình cũng không phải bất tài vô dụng, điểm ấn tượng sẽ tăng lên.
Vẽ tranh? Vẽ mấy bức tranh bát quái sao?
Văn Cửu Tiêu lập tức không chịu nổi, cự tuyệt, "Không cần, ta còn có việc ở nha môn, đi trước."
Thực ra Dư Chi vừa nói xong đã hối hận, người này là người của Đại Lý Tự, mắt nhìn tinh lắm, nếu bị hắn nhìn ra sơ hở thì tiêu đời. Lãnh đạo không xem thì càng tốt!
Đã nói trước mặt lãnh đạo rồi thì nhất định phải làm.
Dư Chi dẫn Anh Đào đến hiệu sách mua một đống sách, từ "Tam Tự Kinh" đến "Tứ thư ngũ kinh", còn có đủ loại văn bát cổ thi cử.
Ông chủ hiệu sách cứ tưởng nhà nàng có mấy người đọc sách, nhiệt tình sai tiểu nhị giúp đỡ mang sách về.
Nếu hiệu sách không giúp mang, Dư Chi cùng Anh Đào hai người thật sự không mang nổi, quá nhiều. Đương nhiên tiền cũng tiêu một khoản kha khá.
Những quyển sách cao siêu này chiếm cứ nửa tủ sách, làm cho nửa còn lại mấy quyển truyện trở nên tầm thường vô cùng.
Vất vả thế này, có phải trông ta rất có học thức không? Dư Chi nhìn rất hài lòng, lấy từ trên giá sách xuống mấy quyển, bày ba quyển trên bàn sách, để hai quyển trên giường.
Kệ ta có xem hay không, ta có là được! Cứ như là ta đã xem qua rồi vậy.
Còn việc có xem hay không, thì truyện vẫn là hay nhất.
Xét thấy kim chủ đại nhân không thích truyện tài tử giai nhân, Dư Chi chuyển sang xem truyện thần tiên ma quái. Vừa xem vừa chê, cái kiểu miêu tả này, quá nhạt nhẽo, tiên giới mà chỉ có vậy thôi sao? Chẳng làm cho người ta thấy hấp dẫn gì cả!
Không được, giới viết truyện này quá kém!
Dư Chi không có ý định tự mình viết, chỉ là truyện thôi mà, đọc cho vui là được rồi, phí cái tế bào não làm gì?
Nhị thiếu phu nhân Tô thị từ sân của bà bà ra, mặt mày lạnh tanh, nô tài trên đường thỉnh an nàng cũng không thèm liếc mắt.
Đợi đến khi vào trong sân của mình, "Mắt để đâu?" Nàng vung tay tát vào mặt ả nha hoàn đang tưới nước quét sân bên đường.
Dọa cho tiểu nha hoàn quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, "Nhị thiếu phu nhân tha mạng, nhị thiếu phu nhân tha mạng."
Tô thị chân cũng không dừng lại, có bà vú chạy nhanh đến bịt miệng tiểu nha hoàn, "Làm chướng mắt nhị thiếu phu nhân, bà đây kéo nó xuống."
Liền lôi kéo người đi, bà vú này khá tốt bụng, thấy tiểu nha hoàn sợ đến đứng không vững, an ủi nàng, "Cũng là ngươi không may, đụng trúng lúc này, ta đổi việc khác cho ngươi, ngươi tránh nhị thiếu phu nhân một chút, qua một thời gian là không sao."
Tiểu nha hoàn như được đại xá, không ngừng dập đầu tạ ơn, làm bà vú cũng thấy lo lắng trong lòng.
Chủ tử tâm tình không tốt, làm nô tài không phải càng phải cẩn thận sao? Không nói đến chuyện phạm lỗi, dù không phạm lỗi cũng sợ vạ lây, sơ ý một chút là mất mạng.
Than ôi!
Tô thị tức giận, nghiến răng mắng: "Cái lão già kia!"
Dọa Hồ mụ mụ nhanh chóng đuổi hết nha hoàn hầu hạ trong phòng ra ngoài, khi ra ngoài còn không quên dặn dò.
"Lão nô của tôi ơi, tai vách mạch rừng, xin người dù có tức giận cũng nhịn một chút. Coi như thương xót nhũ mẫu này." Hồ mụ mụ lau nước mắt.
Nếu lời này truyền ra ngoài, hầu phu nhân quy củ nghiêm khắc, nhị thiếu phu nhân bị phạt cũng không sao, nàng làm nhũ mẫu, chắc chắn bị đánh chết.
Tô thị đối với nhũ mẫu vẫn còn có tình cảm, lầm bầm, "Ta chỉ là tức không chịu được, bà ta rõ ràng không bệnh, chỉ là muốn hành hạ ta. Cùng là con dâu, tại sao đại tẩu không cần hầu hạ? Bà ta chính là nhằm vào ta."
Hồ mụ mụ vội vàng khuyên, "Tổ tông ơi, không thể nói như vậy, thế tử phu nhân còn phải chăm sóc thế tử gia, hơn nữa nàng còn phải sao chép kinh Phật cầu phúc cho hầu phu nhân."
Tô thị vẫn hậm hực, "Còn có lão tam, cũng là đồ keo kiệt. Tức chết ta, tức chết ta mất!"
Nàng chỉ hỏi hắn xin chút vải thôi mà? Không cho thì thôi, còn đến trước mặt hầu phu nhân cáo trạng nàng. Một thằng đàn ông, so đo với một người phụ nữ, còn là đàn ông nữa chứ? Hắn căn bản không coi nàng là tẩu tử!
"Cho ta tìm người theo dõi lão tam, theo dõi Thanh Phong bên cạnh hắn, nô tài trong sân của hắn, từng người một, đều phải theo dõi cho ta, ta không tin không bắt được bím tóc của hắn?"
Mẹ Tô thị cũng có chút thủ đoạn, quản lý mấy ả di nương cùng con thứ trong hậu viện ngoan như cún. Tô thị dĩ nhiên cũng học được vài chiêu của mẹ nàng, làm người thì phải có điểm yếu, nàng không tin lão tam toàn thân sạch sẽ không chút tì vết?
"Vâng, vâng, vâng, lão nô lập tức phân phó." Hồ mụ mụ chiều theo ý nàng.
"Nhũ mẫu, ngươi nói bệnh của bà ta khi nào mới khỏi hẳn?" Nghĩ đến Tô thị liền nghiến răng nghiến lợi, lại vô cùng u sầu, cứ thế này ngày qua ngày, sớm muộn gì cũng làm nàng phát điên.
Hồ mụ mụ nào biết được? Chỉ có thể tiếp tục khuyên nàng, "Người là con dâu, con dâu hầu hạ mẹ chồng, nói ra ai cũng cho là đúng. Cô nương nhịn thêm đi. Không phải vẫn còn mấy vị di nương sao? Có các nàng chắn trước, cô nương ít ra cũng thoải mái hơn chút."
"Cũng đúng!" Việc hầu hạ hầu hết là do mấy vị di nương làm, nhất là Đinh di nương, là người bị hầu phu nhân gọi đến nhiều nhất. Nàng là con dâu, hầu phu nhân cũng không sai bảo nàng nhiều.
So sánh như vậy, nàng cũng không phải người thảm nhất, tâm trạng Tô thị lập tức tốt lên.
Đến chiều, nhị gia Văn Thừa Tông từ sân của Đinh di nương trở về liền trách vợ, trách nàng không biết chăm sóc di nương.
Khiến Tô thị cãi nhau một trận to với hắn.
Chuyện bên nhị phòng tự nhiên truyền đến viện chính, khóe miệng hầu phu nhân khẽ nhếch lên, không nói gì.
- Cám ơn tiêu tương liệt vô hạ và WeiXin8c35cf9c 41 vị tiểu tiên nữ tặng hoa, cảm tạ lạt điều vị tiểu tiên nữ tặng kim cương, liệt vô hạ lâu rồi không gặp, cám ơn!
(Hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận