Xuyên Thành Ngoại Thất Sau Ta Không Muốn Phấn Đấu

Xuyên Thành Ngoại Thất Sau Ta Không Muốn Phấn Đấu - Chương 429: Kinh bên trong tới người (length: 8638)

"Chàng ơi..." Về đến sân nhà mình, từ lúc ăn cơm liền lo lắng La thị nhìn Tống Nghĩa An muốn nói lại thôi, mắt chứa đầy lo âu.
Lấy lại tinh thần, Tống Nghĩa An vỗ vỗ cánh tay nàng, mỉm cười với nàng, an ủi nói: "Không sao, ta tự có chủ trương." Hắn phải bày tỏ thái độ của mình, không thể mặc kệ cha như vậy được.
La thị gật đầu, muốn cười nhưng làm thế nào cũng cười không nổi.
Vốn tưởng chàng vào huyện nha tình hình sẽ tốt hơn, ai ngờ lại thêm phiền phức.
Haiz, nếu có thể phân gia thì tốt rồi.
Không, phân gia cũng không được. Chàng là trưởng tử, theo lệ cha mẹ ở cùng trưởng tử, họ vẫn phải sống chung với cha mẹ chồng.
Mẹ chồng thì vẫn còn khá, chỉ nhắc nhở nàng đôi ba câu. Làm con dâu, có chút ấm ức nào mà chẳng nhẫn nhịn được? Nàng không để bụng là được.
Cha chồng thì khác hẳn, sĩ diện hão, thích ôm đồm việc người khác, hễ bên ngoài được vài câu tâng bốc liền tưởng mình ghê gớm lắm, đem chuyện thất đại cô bát đại dì về nhờ chàng giúp đỡ.
Nếu là việc chính đáng thì chàng nể mặt cha chồng, cũng sẽ giúp. Nhưng vấn đề là những người đó cứ như không biết suy xét, con cháu mình ra sao mà không biết sao? Còn cứ tìm mọi cách muốn vào huyện nha làm việc. Huyện nha đâu phải chàng quyết định, chàng giúp kiểu gì?
Thấy chàng không giúp, đám thân thích nói năng lại mỉa mai, còn cho là chàng nhỏ nhen, không thấy con cháu họ giỏi giang hơn hắn.
Cha chồng cũng không vui, bóng gió chê trách chàng làm ông mất mặt. Cha chồng là trưởng bối lời nói đè chết người, chàng làm sao được?
Tối nay người không vui còn có Tống Lập Hiền.
Cùng hắn học chung, bài vở họ không bằng hắn, có người chỉ là đồng sinh, thậm chí có người còn chưa thi đậu đồng sinh, vậy mà đều được mời đến trường học huyện nha làm thầy.
Học vấn hắn cao như vậy, lại không được mời, Tống Lập Hiền không thoải mái mới lạ!
Hắn tính sang năm thi Hương, cho dù quan phủ mời hắn làm thầy hắn cũng từ chối. Đó có phải huyện học đâu, chỉ là trường dạy vỡ lòng, hắn còn chướng mắt.
Nhưng mời hay không là một chuyện, hắn đi hay không là chuyện khác. Kém hơn hắn còn được mời, mà hắn lại không được, chẳng phải coi thường hắn sao? Điều này khiến Tống Lập Hiền vô cùng phẫn nộ.
Tống Lập Hiền rất tự tin vào tài học của mình, trước kia quan huyện còn khen hắn, rất thưởng thức hắn, vậy sao chỉ mỗi hắn không nhận được lời mời?
Đại ca! Nhất định là đại ca nói xấu hắn với quan huyện.
Đại ca từ nhỏ đã ganh tỵ với hắn, ghen tỵ hắn có thiên phú, ghen tỵ hắn trẻ tuổi đã thi đậu tú tài, lại càng ghen tỵ cha thiên vị hắn. Họ là anh em ruột mà, sao đại ca có thể làm vậy?
Tống Lập Hiền tức đến thở phì phò, lúc ăn tối hắn cứ nhẫn nhịn, nhìn vẻ mặt giả nhân giả nghĩa của đại ca, hắn muốn lớn tiếng chất vấn, cãi nhau một trận.
Nhưng hắn không có bằng chứng, từ khi vào huyện nha, đại ca lại càng gian xảo.
Hừ, tưởng vậy là cản đường hắn sao? Ngây thơ!
Ruồi nhặng vo ve, đại ca cũng chỉ là một tên lại nhỏ trong huyện nha.
Còn hắn, sinh ra đã khác người thường. Sớm muộn gì cũng bay lên trời cao, đừng ai hòng cản đường mây xanh của hắn. Cứ chờ xem, hắn sẽ cho một bạt tai vào mặt kẻ nào cản đường hắn, dẫm nát tất cả dưới chân.
Tống Lập Hiền siết chặt nắm tay, thở dốc, đáy mắt đỏ ngầu.
Chiều tối hôm sau, Tống Nghĩa An từ nha môn trở về, cha hắn đã đợi sẵn, "Thế nào? Nói với đại nhân rồi sao? Đại nhân đồng ý chứ?"
Khi thấy trưởng tử cúi mặt, trong lòng ông không khỏi lo lắng, một dự cảm chẳng lành dâng lên.
Tống Nghĩa An ủ rũ, mấy lần định mở lời mới nói được, "Đại nhân ghét nhất là người làm việc tư tư, hơn nữa chuyện Mã gia quá lớn, tuy đã chém hơn hai mươi người nhưng đại nhân vẫn chưa nguôi giận. Con tính là... Haiz, đại nhân không chỉ mắng con một trận, còn..."
Nói đến đây, hắn ngừng lại, vẻ mặt khó khăn.
"Còn gì?" Tống gia chủ sốt ruột hỏi.
"Còn điều gia đình con gái của biểu muội nhị thúc đến làng chài xa xôi."
"Cái, cái này phải làm sao?" Tống gia chủ thất thanh, ông ta văn võ bất tài, học hành chẳng tới đâu. Tật xấu của người đọc sách thì lại có đủ: kiêu ngạo, sĩ diện, tự đại... Hễ gặp chuyện là cuống quýt.
Đi khai hoang vất vả, ăn không no, nhưng tốt xấu giữ được mạng. Làng chài thì khác, ở đó không có ruộng đất, phải sống bằng nghề đánh cá. Họ không biết bơi, lên thuyền sơ sẩy là mất mạng như chơi.
Cho dù may mắn sống sót, còn phải đối mặt với hải tặc hung tàn, ai biết lúc nào chúng lại lên bờ? Làng chài luôn là nơi hứng chịu đầu tiên!
"Con biết sao được? Cha, con thật sự đã cố hết sức. Vì chuyện này mà bao công sức mấy tháng qua của con đổ xuống sông xuống biển. Từ mai con sẽ ở lại nha môn, con phải cố gắng thể hiện để xóa bỏ ấn tượng xấu với đại nhân." Tống Nghĩa An nói xong liền cáo lui.
Chuyện tiếp theo hắn không muốn biết nữa. Dù sao hắn đã chuẩn bị ở lại nha môn, đừng ai hòng làm phiền hắn nữa.
Ngày trường học khai giảng, người từ kinh thành đến là một vị công công họ Tô, hầu hạ bên cạnh hoàng thượng.
Văn Cửu Tiêu thường xuyên ra vào cung cấm, quen biết hầu hết thái giám hầu hạ, với vị Tô công công này, hắn cũng chỉ quen mặt, không có giao tình, cũng chưa từng nói chuyện.
Dù sao cũng là thái giám ngự tiền, rất biết cách cư xử, không hề vì Văn Cửu Tiêu chỉ là huyện lệnh thất phẩm mà tỏ vẻ, vẫn gọi hắn là "Tiểu Văn đại nhân", thái độ y như ở kinh thành.
Văn Cửu Tiêu càng không bận tâm, Sơn Vân huyện... nên giấu thì đã giấu kỹ rồi, còn lại, không sợ xem.
Nếu muốn xem dân sinh phong tục Sơn Vân huyện, lại vừa đúng dịp, thì hãy bắt đầu từ trường học.
Khai sáng dân trí, bất kỳ triều đại nào cũng coi trọng hàng đầu.
Trường học mới xây, lớp học nào cũng rộng rãi sáng sủa, bàn ghế ngay ngắn, những đứa trẻ quần áo vá víu ngồi ngay thẳng, đứa nào cũng xanh xao vàng vọt, nhìn là biết gia cảnh nghèo khó. Nhưng lưng chúng thẳng tắp, ánh mắt ánh lên khát vọng.
Trên bàn chúng, có một tấm bảng đen bằng gỗ, một cây bút lông, một chén nước sạch, không có sách vở.
Thầy giáo cũng không cầm sách, Tô công công vào lớp mới phát hiện, trên tường treo những tấm bảng đen lớn, trên đó viết nội dung "Tam Tự Kinh" bằng chữ trắng.
À, thì ra sách ở đây.
Văn Cửu Tiêu hơi nhếch mép, giải thích: "Dân nghèo quá, mua không nổi bút mực giấy nghiên, ngân khố quan phủ cũng eo hẹp, chỉ cung cấp được cho học sinh mỗi người một cây bút, chút mực, nên phải dùng cách dạy học đơn giản này. Học sinh mới học, trước tiên dùng nước sạch viết lên bảng đen, luyện thành thạo rồi mới chấm mực viết trên giấy, xin Tô công công đừng chê cười."
"Nnghĩ ra được biện pháp thiết thực như vậy, quả nhiên chỉ có Tiểu Văn đại nhân." Lời Tô công công đầy tán thưởng dành cho Văn Cửu Tiêu. Trước khi vào cung, ông ta cũng là con nhà nông, gia cảnh nghèo khó, không sống nổi mới phải tìm đường ra.
Tô công công biết chữ, là tự học sau khi vào cung, tự nhiên hiểu rõ việc được học hành là điều xa xỉ. Mà Tiểu Văn đại nhân lại xây dựng trường học thế này, giúp bao nhiêu con nhà nghèo được đến trường, khiến Tô công công vô cùng cảm động.
Tiểu Văn đại nhân quả không hổ danh Tiểu Văn đại nhân, đi đến đâu cũng là trụ cột quốc gia!
- Đến tiêu tương thư viện xem đổi mới!
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận