Xuyên Thành Ngoại Thất Sau Ta Không Muốn Phấn Đấu

Xuyên Thành Ngoại Thất Sau Ta Không Muốn Phấn Đấu - Chương 586: Cái gì ý tứ (length: 6460)

Biết con trai cả nhà mình có tình cảm tốt như vậy, bà mẹ vô lương thật là không có phúc đức lại cười, “Con trai, rốt cuộc thì nói cho nương nghe xem, đều là mấy cô nương nhà ai thế? Sao các nàng thổ lộ với con? Có đưa thư tình không? Khăn tay? Túi thơm? Ta nghe nói còn có người đưa dao găm cho con nữa?” Đối diện với ánh mắt mỉm cười của mẹ, con trai cả có thể làm gì? Chỉ có thể khóe miệng giật giật mà thôi!
“Tuổi trẻ thật là tốt!” Dư Chi nhìn con trai như cây bạch dương đầy sức sống, không nhịn được cảm khái. Nàng sống ba đời, cũng không được nhiều người khác phái theo đuổi như con trai.
Kiếp trước, lúc nàng mới biết yêu là đang học cấp ba, gia đình quản nghiêm, trường học cũng quản nghiêm, nhưng mà nàng lại xinh đẹp, thành tích cũng tốt, từng nhận được thư tình của bạn trai, nhưng lúc đó trong lòng nàng chỉ nghĩ đến việc học, thư tình còn chưa thèm liếc, sau đó cũng không có kết quả gì.
Kiếp trước ở giới tu chân, nàng quá lười biếng, chỉ lo ăn chơi. Các sư huynh đệ quá siêng năng, chỉ lo luyện kiếm. Đừng thấy tông môn Thanh Vân có nhiều soái ca, tuấn đệ như vậy, mà Dư Chi cũng không có phát triển một đoạn tình cảm ngọt ngào nào.
Kiếp này nàng càng thích ở nhà, trước sau cũng chỉ có một Văn Cửu Tiêu. Cái đãi ngộ bị đông đảo người khác phái ngưỡng mộ theo đuổi như con trai nàng là không có cơ hội hưởng thụ...
À không, lúc trước nàng ở huyện Sơn Vân cũng có không ít cô nương ném khăn tay túi thơm cho nàng đấy.
Dư Chi sờ sờ mặt mình, gọi Quất Tử, “Mang gương đến đây.” Nàng soi gương, ừm, khuôn mặt này thật ra còn trẻ, trang điểm một chút chắc vẫn có thể hấp dẫn được cô nương nhỉ!
Vừa đúng lúc Thanh Phong đến báo sự việc, buột miệng nói thêm một câu, “Thiếu gia thế này là theo tam gia, lúc tam gia còn trẻ cũng được các cô nương yêu thích như vậy.” Dư Chi ngước mắt lên, “Hả? Hắn vừa ra cửa cũng có nhiều cô nương vây quanh tình cờ gặp sao?” Lúc nàng mới quen hắn, hắn đã lạnh như băng rồi, thật khó mà tưởng tượng được cảnh tượng đó.
Thanh Phong gật gật đầu, lại lắc đầu, “Tam gia vừa đỗ trạng nguyên thì đúng là như vậy, hắn đi hiệu sách mua sách thôi cũng gặp mấy cô nương, tam gia phiền muộn không thôi, sau này ra ngoài thì đổi cưỡi ngựa, rồi sau đó theo tam gia thẩm án ngày càng nhiều, liền không có cô nương nào dám tiến lên nữa.” Hắn nói một cách mập mờ, thật ra lúc đó tính tình tam gia không hề tốt, mấy cô nương kia đưa khăn cũng được, đưa túi thơm cũng được, hắn chưa từng nhận lấy bao giờ. Muốn bắt chuyện với hắn, hắn cũng không thèm để ý, cứ lạnh lùng nhìn ngươi, Thanh Phong cũng phải xấu hổ thay các cô nương đó.
Sau này tam gia vào Đại Lý tự, ở trong phòng tra tấn lâu, mang theo sát khí đáng sợ, đàn ông còn sợ hắn, cô nương nào dám lại gần hắn chứ?
Dư Chi gật đầu, “Ừm, mặt hắn quả thật không hiền hòa bằng Chu Chu.” Nhìn xem con trai có thể so với tiểu thịt tươi nổi tiếng kiếp trước, thập phần kiêu ngạo. Quá đẹp trai, quả thật không hổ là do ta sinh ra.
Dù sao cũng là con trai ruột, Dư Chi vẫn là thực sự quan tâm đến con, “Hay là lần sau con ra phủ đi cửa sau đi? Hoặc là để Hạ Hiểu Điệp đánh xe cho con? Ai da, chịu khó một chút đi, qua năm là con về đại doanh rồi.” Vậy thì không còn những chuyện phiền phức này nữa.
Cũng không còn cách nào hay hơn, Văn Tây Châu gật gật đầu, hạ quyết tâm không ra cửa nữa, dù sao những người cần đến bái thăm cũng đã bái thăm rồi, chuyện cần làm cũng đã làm xong rồi.
Đây là năm đầu tiên sau khi Dư Chi một nhà về kinh, cũng là cái tết đầu tiên mà cả nhà được ăn chơi vui vẻ ở kinh thành, tuy nói phân phủ ở riêng, nhưng mà vẫn chưa chính thức phân gia, ăn tết vẫn phải cùng nhau.
Dù sao cũng chỉ là ăn bữa tiệc gia đình thôi, bình thường mùng một hay rằm thì không tụ tập, chỉ đơn giản là bữa ăn tết này phong phú hơn thôi.
Lại còn có cúng tổ, khụ, việc này là của đàn ông. Phụ nữ ngay cả từ đường cũng không vào được, chỉ có thể bái bên ngoài, thật thoải mái.
Điều duy nhất không tốt là Dư Chi phải vào cung tham gia cung yến.
Không phải ai cũng có tư cách tham gia cung yến, phải xem phẩm cấp có đủ hay không, Văn Cửu Tiêu và Dư Chi tự nhiên là đủ. Các phu nhân ở biệt phủ đều lấy việc được đi cung yến làm vinh, Dư Chi thì lại một chút cũng không muốn đi.
Hoàng cung đó thật là nơi dễ xảy ra chuyện, hơn nữa đi nữa thì Dư Chi cùng nơi đó ít nhiều gì cũng có chút xung đột, nàng không thích đi. Tám năm trước, lần đó nàng đã không đi, nhưng hiện tại lại không thể không đi.
Nàng là Bình Bắc hầu phu nhân, là Hộ bộ thượng thư phu nhân, còn là huyện chủ được hoàng thượng phong, hơn nữa nàng và Văn Cửu Tiêu lại tự mình mở phủ riêng, là chủ mẫu một phủ, nàng không đi, còn không biết người khác sẽ suy diễn về nàng thế nào? Tám phần là lại nói nàng là bà thím già, thất sủng.
Dư Chi tuy không để ý, nhưng ở chốn giang hồ này vẫn là phải để ý chút. . . Thôi được, vì danh tiếng Tiểu Văn thượng thư nhà nàng, vì ba đứa con nhà nàng sau này dễ kết hôn, nàng vẫn là cố mà đi một chuyến vậy.
Dư Chi vào cung cùng với mẹ chồng, năm nay chị dâu cả Tần Ngọc Sương không đến, lý do chính thức là thân thể không khỏe, còn nguyên nhân thật sự là gì thì Dư Chi cũng không quan tâm.
À, năm nay chị dâu hai Tô Thị vẫn ghen tị như thường lệ.
Dư Chi khoác tay mẹ chồng, thần sắc cung kính, giống như một đôi mẹ chồng nàng dâu tốt. Dư Chi đã hạ quyết tâm, tối nay nàng sẽ đi theo mẹ chồng, không đi đâu hết, ngay cả khi thay quần áo cũng tìm mẹ chồng cùng nhau.
Năm nay phần dành cho các phu nhân do thái tử phi chủ trì, vốn dĩ phải là hoàng hậu, không phải đang làm xấu mặt cha của nàng sao? Thật ra cha của nàng không làm xấu mặt thì bà ấy cũng đã lâu không lộ diện trong cung yến rồi.
Những người phụ nữ trong cung a, cho dù là hoàng hậu cao quý thì có làm sao? Không có con trai, nhà mẹ đẻ không có, một mình trong thâm cung giày vò thôi. Đến khi nào chịu hết rồi thì sẽ được giải thoát.
Dư Chi theo mọi người cùng nhau tham bái thái tử phi, nàng nhìn lên vị thái tử phi mặc triều phục trên đài cao, đừng nói, thật là có khí thế.
Chậc chậc, dù là nam hay là nữ, hễ nắm quyền trong tay đều chói lóa như vậy, khí tràng phải đến tám trượng.
Trong khi Dư Chi đang nghĩ lung tung, ánh mắt lập tức chạm phải mắt thái tử phi, Dư Chi giật mình: Ý gì đây? Thái tử phi có ý gì vậy?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận