Xuyên Thành Ngoại Thất Sau Ta Không Muốn Phấn Đấu

Xuyên Thành Ngoại Thất Sau Ta Không Muốn Phấn Đấu - Chương 320: Thỉnh hầu gia qua tới (length: 7691)

Dư Chi đương nhiên nhìn thấy ánh mắt của Văn Cửu Tiêu, liếc mắt một cái, "Sao thế, ngươi có ý kiến?"
Mặc dù nàng đang cười, Văn Cửu Tiêu cũng không dám nói có, hiện tại cầu sinh dục của hắn rất mạnh, lắc đầu, "Không, phu nhân uy vũ!"
Nụ cười trên mặt Dư Chi càng đậm, thế này mới được. "Ngươi nên biết, ta và ngươi là cùng một phe, ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi!"
"Vâng, phu nhân nói đều đúng." Văn Cửu Tiêu hơi muốn cười, lại có chút cảm động. "Ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi" câu nói này mẫu thân và phụ thân đều từng nói, nhưng chỉ có khoảnh khắc này hắn mới cảm nhận sâu sắc nhất.
Mẫu thân nói câu này lúc, là muốn hắn nghe lời bà; phụ thân nói câu này lúc, là muốn mượn quan hệ của hắn dọn đường cho nhị ca. Chỉ có Chi Chi nói câu này, là thật lòng muốn tốt cho hắn. Nàng nói nàng và hắn là cùng một phe, nàng không chỉ nói miệng, mà còn làm như vậy, nàng vẫn luôn luôn đứng về phía hắn, bất kể đối mặt là phụ thân mẫu thân, hay là đại ca nhị ca, nàng từ đầu đến cuối đều đứng về phía hắn.
Có vợ như thế, chồng còn mong gì hơn?
"Không lý do gì, nhị ca nhị tẩu sao lại nảy ra ý định chiếm sân của chúng ta?" Bọn họ dọn ra ngoài từ tháng giêng, cũng đã được mấy tháng, nếu thật sự quyết tâm chiếm sân của họ, không phải nên làm ầm lên từ sớm rồi sao? Nhị ca và nhị tẩu đều không phải người có thể nhẫn nhịn.
"Đã cho Thanh Phong đi điều tra, sẽ nhanh chóng có kết quả."
Dư Chi gật gật đầu, cũng không để tâm lắm. Nhị phòng dù sao cũng không nhảy nhót được bao nhiêu, ngoài việc có chút mánh khóe với người thì cũng không có bao nhiêu năng lực gây hại.
"Tổ mẫu, Chu Chu nhớ ngài, ngài có nhớ Chu Chu không?" Thằng bé như đầu tàu lao vào phòng hầu phu nhân, đằng sau là tiếng la oai oái của nha hoàn, "Chậm thôi, chậm thôi."
Hầu phu nhân thấy cháu đích tôn thì đương nhiên vui mừng, "Nhớ, tổ mẫu sao không nhớ Chu Chu được chứ?" Bà ôm nó vào lòng, tự tay lấy khăn lau mồ hôi cho nó, "Chạy nhanh như vậy làm gì? Cẩn thận ngã."
Thằng bé chẳng bận tâm, "Con muốn nhanh chóng gặp tổ mẫu mà!"
"Ôi chao, cái miệng nhỏ này ngọt như mật vậy." Hầu phu nhân vui mừng khôn xiết, dặn dò nha hoàn, "Lấy mấy món đại thiếu gia thích ăn lên đây."
"Vâng!" Hương Lam tự mình đi lấy.
"Cám ơn tổ mẫu, tổ mẫu cũng ăn." Thằng bé cầm một quả tắc bỏ vào miệng hầu phu nhân, dỗ dành bà vui vẻ cười không ngậm được miệng.
Nha hoàn trong phòng cũng đều mỉm cười, trong phủ mấy vị thiếu gia và tiểu thư, các nàng thích nhất chính là Chu Chu đại thiếu gia, xinh xắn như búp bê, hiểu chuyện lễ phép, miệng lại ngọt. Gặp các nàng đều gọi tỷ tỷ, ánh mắt vui vẻ nhìn, tâm tình tự nhiên tốt lên hẳn.
Thằng bé thật sự đáng yêu, khoa tay múa chân kể chuyện ở trường học, đọc thuộc lòng bài thơ vanh vách, giọng nói trong trẻo, ánh mắt trong suốt nhìn người khác, khiến ai cũng muốn dâng cả tấm lòng cho nó.
Hầu phu nhân cũng là người có học thức, thấy cháu thông minh thì mừng rỡ vô cùng. Bà ôm nó, một khắc cũng không nỡ buông tay, nụ cười trên mặt không hề tắt. Bà nhìn đứa bé trong lòng, thầm nghĩ: Lão tam tuy chẳng ra sao, ít nhất cũng sinh cho bà đứa cháu đích tôn tốt thế này. May mà Chu Chu không giống mẹ nó, nếu không bà khóc cũng chẳng biết khóc vào đâu.
"Tổ mẫu, con lén nói cho ngài một chuyện." Thằng bé làm ra vẻ bí mật áp sát tai hầu phu nhân.
Hầu phu nhân cũng rất hợp tác, nhỏ giọng, "Chuyện gì vậy?"
Thằng bé nói: "Cha con hôm nay về phủ không vui, mặt như thế này, rất đáng sợ." Nó bắt chước vẻ mặt u ám của cha, "Con còn thấy hơi sợ nữa."
Hầu phu nhân vội vỗ về lưng nó an ủi, "Đừng sợ, đừng sợ, cha con chắc là vì chuyện ở nha môn không vui thôi. Tổ mẫu sẽ nói với cha con, ở ngoài thì thôi, không thể làm mặt nặng trước mặt Chu Chu của chúng ta được."
"Tổ mẫu, không phải, không phải vì chuyện nha môn đâu. Con nghe lén được, cha và tổ phụ cãi nhau, nhị bá phụ muốn chuyển đến sân của chúng con ở, cha không đồng ý."
Hầu phu nhân lúc đầu không hiểu, "Chuyển đến sân nào?"
Thằng bé chỉ tay, "Chính là sân trước đây con và cha mẹ ở đó!" Đôi mắt chớp chớp, hàng mi dài rung rung, vẻ mặt ngây thơ vô tội, "Tổ mẫu, nhị bá phụ không phải có sân riêng sao? Tại sao lại muốn chuyển đến sân của chúng con ở? Con còn rất nhiều đồ để ở sân đó, dưới gốc cây lớn con còn chôn kho báu nữa, có phải sau này con không được đến đó nữa không?"
Nghe câu hỏi ngây ngô của cháu đích tôn, hầu phu nhân vô cùng xót xa, trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận. Đứa bé năm sáu tuổi, nói chuyện có thể chưa rõ ràng, hầu phu nhân cũng không hoàn toàn tin, nhưng có một điều chắc chắn, đó là nhị phòng lại giở trò, lão gia lại làm chuyện trái với lẽ thường, nếu không sao đến đứa trẻ như Chu Chu cũng nhận ra cha nó không vui?
Hầu phu nhân nhẹ nhàng dỗ dành nó, "Chắc chắn là con nghe nhầm rồi, sân của Chu Chu mãi mãi là sân của Chu Chu, nhị bá con là người lớn, sao lại đi tranh sân với cháu chứ?"
"Thật ạ?" Thằng bé vẫn chưa tin lắm.
Hầu phu nhân sờ lên mặt nhỏ của nó, cười nói, "Đương nhiên là thật, con còn không tin tổ mẫu sao? Có tổ mẫu ở đây, ai cũng không được phép chiếm sân của Chu Chu."
Thằng bé lúc này mới mỉm cười, "Tốt quá, tổ mẫu thật tốt!" Ôm cổ hầu phu nhân, vui vẻ ra mặt.
Hầu phu nhân muốn nói chuyện với nó, hỏi nó giấu kho báu gì, hai bà cháu trò chuyện rôm rả, trong phòng lại khôi phục không khí vui vẻ hòa thuận.
Lúc thằng bé đi, hầu phu nhân tặng nó một hộp đồ chơi nhỏ, nói là đồ chơi nhỏ, nhưng thực ra đều rất giá trị. Đợi nó vừa đi, nụ cười trên mặt hầu phu nhân liền tắt, "Đi hỏi xem lúc lão gia nói chuyện với tam gia, ai hầu hạ trong phòng."
Hỏi một hồi, quả nhiên hỏi ra lão Canh. Đối mặt với đại nha hoàn bên cạnh hầu phu nhân đến mời, lão Canh rất khó xử. Ông ta biết hầu phu nhân tìm ông vì chuyện gì, ông là người của lão gia, làm nô tài, quan trọng nhất là trung thành. Nhưng hầu phu nhân lại là chủ mẫu, mẹ của thế tử gia và tam gia...
Nói cũng không được, không nói cũng không xong, trên đường đi lão Canh khó xử vô cùng.
"Lão Canh, ông là người cũ trong phủ, hôm nay ta cũng không làm khó ông, ta chỉ hỏi ông một câu, lão nhị muốn chiếm sân của lão tam, ông cứ nói có chuyện này hay không?" Hầu phu nhân ngồi ngay ngắn ở ghế trên, vẻ mặt nghiêm nghị.
Lão Canh nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, hơi cúi người đáp: "Thưa phu nhân, có chuyện này ạ."
Hầu phu nhân phẩy tay, "Được rồi, ông về đi." Bà cũng chẳng quan tâm nguyên nhân gì, chỉ cần chuyện này là thật là được.
Lão Canh cung kính lui ra, lui được nửa đường thì nghe thấy tiếng hầu phu nhân, "Hương Lam, con đi thêm một chuyến nữa, mời lão gia đến đây." Dừng một chút, "Lại đi xem nhị gia có ở trong phủ không, mời ông ta đến luôn."
Mồ hôi lạnh của lão Canh lập tức túa ra, trong lòng rối bời, không biết có nên chạy về báo cho lão gia biết trước không?
- Xin phiếu nguyệt, mai tăng thêm! Ngày mai bọn trẻ cuối cùng cũng không cần học online nữa, hi vọng có thể viết được một vạn chữ!
( hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận