Xuyên Thành Ngoại Thất Sau Ta Không Muốn Phấn Đấu

Xuyên Thành Ngoại Thất Sau Ta Không Muốn Phấn Đấu - Chương 113: Sát phong cảnh Văn tam gia (length: 8252)

Dư Chi nghĩ đến máy móc, mài mặt cơ nhiều hảo dụng nha!
Không có điện? Làm cái dùng tay cũng được nha! Doanh trại quân đội Đông Bắc bên trong nhiều thợ khéo, Dư Chi chỉ cung cấp ý tưởng, cũng không cần nàng phí tế bào não cả. Chỉ là làm đồ chơi cho tiểu tể tử, là có thể dụ dỗ nàng hết lòng hết dạ.
Nghề chính của nàng rõ ràng là mở cửa hàng nuôi trẻ con, sao lại càng ngày càng làm việc không đàng hoàng? Phải sửa đổi, lập tức sửa đổi!
Tết Đoan Ngọ rốt cuộc cũng đến, tiểu tể tử đã sớm mong ngóng ngày này. Sáng sớm đã xỏ vào bộ quần áo mình thích nhất, đeo trên lưng cái bình nước nhỏ yêu thích nhất, bắt đầu giục nàng, người mẹ già đáng thương, "Nương, nhanh lên, chúng ta cùng đi chinh phục biển sao trời mênh mông."
Dư Chi khóe miệng giật giật, nằm nhoài trên gối tiếp tục ngủ, "Tể nhi, vội gì? Dậy sớm thì sâu bị chim ăn."
"Nương, hôm qua nương không phải nói dậy sớm thì chim mới có sâu ăn sao?" Giọng tiểu tể tử đầy nghi hoặc, "Nương, chúng ta phải làm chim chóc, không làm côn trùng."
Dư Chi thở dài: Tể nhi lớn rồi, không dễ dụ nữa rồi!
Dư Chi bị tiểu tể tử lôi dậy khỏi giường, lắc la lắc lư đi rửa mặt. Thạch Lựu cùng Liên Vụ đã ở trong bếp bận rộn, tết Đoan Ngọ sao, nhất định phải ăn bánh chưng.
Nhưng mà người nào làm bánh chưng mà cầu kỳ như Thạch Lựu và Liên Vụ thì thật không nhiều, đương nhiên, nhà giàu có thì khác.
Cỡ hai ba cái là đủ no, đó là khẩu phần của Dư Chi. Còn bánh nhỏ nhỏ xinh xinh một miếng là một cái. Ngọt, mặn, nhân thịt, mứt táo, lòng đỏ trứng, đậu đỏ... Tất cả đều được gói bằng dây có màu sắc khác nhau.
Thật khéo tay! Không hổ là người do nàng đào tạo.
Dư Chi vui quá liền vung tay, "Đóng cửa hàng, nghỉ! Hôm nay chúng ta đều đi đua thuyền rồng."
Tết Đoan Ngọ, ngày nghỉ lễ theo luật định, đi làm cái gì? Nghỉ! Không thấy các quan viên triều đình cũng nghỉ sao?
Thạch Lựu cùng Liên Vụ nhìn nhau, mừng thầm, đồng thanh nói: "Cám ơn đông gia." Tay chân càng thêm nhanh nhẹn.
Ăn tết, cảm giác nghi lễ rất quan trọng. Dư Chi trịnh trọng buộc cho tiểu tể tử dây ngũ sắc và túi thơm, dây ngũ sắc nàng còn có thể tết thêm chút, còn túi thơm thì làm qua loa đại khái.
Nhưng tiểu tể tử vẫn rất vui, "Cám ơn nương!" Cầm lên tay ngắm nghía, còn đưa lên mũi ngửi.
Chưa hết, còn kéo tay áo Dư Chi, "Nương, Đại Bàn, Đại Bàn."
Dư Chi vỗ trán, đúng rồi, Nhị Bàn đã có, sao Đại Bàn lại không có? Là người lớn, phải công bằng chứ?
Ý tưởng thì rất hay, nhưng thực hiện hơi khó. Dư Chi cầm dây ngũ sắc và túi thơm, "Đại Bàn, ta nên buộc cho ngươi ở đâu?" Cho dù có thể buộc vào cổ, thì dây ngũ sắc cũng quá ngắn.
Cuối cùng vẫn là đổi thành dùng dây thừng dài tết lưới buộc vào cổ nó, giống như đeo vòng cổ.
Thuyền rồng đã ở trong sân, thân thuyền dài chừng bốn mét, đầu rồng sinh động như thật, oai phong lẫm liệt, chếch bên kia bốn người đã chờ sẵn từ sớm.
Dư Chi vừa mở cửa sân, bốn người liền đi vào, hai người khiêng thuyền rồng, một người gánh lều, một người gánh cờ, đâu ra đấy, làm Dư Chi ngơ ngác.
Mọi người tay đều cầm đồ, tiểu tể tử chẳng phải cũng đeo bình nước nhỏ của nó sao? Chỉ có Dư Chi hai tay trống trơn, nàng đảo mắt nhìn quanh, xách cái bàn nhỏ trên đất lên.
Một đám người rầm rộ xuất phát, người trong ngõ nhỏ nhìn thấy, liền hiểu, thì ra Dư nương tử muốn dẫn con đi đua thuyền rồng.
Dư nương tử quả nhiên thương con, còn làm riêng cho con một chiếc thuyền rồng. Ôi chao, thuyền rồng này tuy làm khác với bình thường, nhưng nhìn thật oai phong.
Mau đuổi theo, nhất định phải đuổi theo! Đi, cùng đi xem Dư nương tử cho vui.
Còn chưa ra khỏi ngõ nhỏ, phía sau đã theo một đoàn người.
Dư Chi méo mặt...
Thôi được rồi, ngày lễ trọng đại như vậy, thời khắc quan trọng như thế, sao có thể thiếu khán giả chứ?
Đến bờ sông, Dư Chi chỉ đạo mọi người dựng lều, cắm cờ lớn, rồi cẩn thận hạ thủy thuyền rồng.
Dư Chi nhảy lên trước, hắc, khá vững. Nàng nhìn tiểu tể tử đang ngước mắt nhìn mình, "Đừng nóng vội, nương thử thuyền cho con." Nói rồi liền ngồi xuống chỗ ngồi.
Vì thiết kế cho tiểu tể tử nên đối với Dư Chi mà nói, tay lái hơi nhỏ, chỗ ngồi hơi thấp, trừ việc chân không duỗi ra được thì cũng không có khuyết điểm gì lớn.
Dư Chi cầm tay lái chỉnh hướng, chân đạp lên bàn đạp, kéo theo hai mái chèo hai bên tự động đẩy nước, thuyền rồng thật sự tiến về phía trước.
Dư Chi đạp càng nhanh, thuyền rồng đi càng nhanh. Dư Chi hứng chí bừng bừng, chẳng khác nào đang lái xe trên nước.
Gió nhẹ thổi tới, lá cờ đỏ phía trước tung bay trong gió, nếu không phải không đúng lúc, đúng chỗ thì Dư Chi đã hát vang bài "Ngũ tinh hồng kỳ đón gió tung bay" rồi.
Trên bờ vang lên những tiếng hò reo, còn có giọng nói hối hả của tiểu tể tử, "Nương, nương, con! Con! Thuyền rồng của con!"
Dư Chi thầm nghĩ: Cái gì của con? Rõ ràng là nương mất hơn hai tháng tự tay làm. Cho dù là làm cho con, thì nương thử thuyền một chút cũng không được sao?
Dư Chi chèo thuyền một vòng trên sông, cuối cùng cũng quay vào bờ, tiểu tể tử sốt ruột đến mức nhảy cẫng lên.
"Tới nào, nương dạy con cách lái thuyền." Dư Chi đứng dậy đưa tay về phía tiểu tể tử, Văn Cửu Tiêu bế tiểu tể tử đưa qua. Dư Chi nhíu mày, người này đến từ lúc nào vậy?
Dư Chi cho tiểu tể tử ngồi trước tay lái, dạy nó cách chỉnh hướng, cách đạp bàn đạp, "Học được chưa? Vậy thì xuất phát!"
Nàng vung tay, trông có phần tư thế chỉ huy thiên binh vạn mã.
"Nương, nương, còn có Đại Bàn." Tiểu tể tử vội vàng nói.
Dư Chi nhìn lên bờ, "Đúng rồi, còn có Đại Bàn, một nhà phải cùng nhau."
Nàng huýt sáo, con chó lớn mừng rỡ, lập tức nhảy lên thuyền rồng.
Nghe câu nói này, Văn Cửu Tiêu lại chán nản, hóa ra một nhà của nàng chỉ là hai mẹ con cộng thêm một con chó? Vậy hắn là gì? Hắn là người ngoài sao?
Văn Cửu Tiêu không chút do dự nhảy lên, chắc là vì quá tức giận, dùng sức quá mạnh nên thân thuyền còn lắc lư mấy cái. Khiến Dư Chi cùng tiểu tể tử đồng loạt nhìn hắn.
Đặc biệt là tiểu tể tử, mắt tròn xoe, lên án, "Ngươi quá nặng." Ngầm bảo hắn xuống đi.
Thằng bé này dám ghét bỏ hắn? Văn Cửu Tiêu liếc nhìn, nhưng tiểu tể tử chẳng sợ gì cả, mím môi nhìn lại hắn.
Dư Chi nhìn hai người một lớn một nhỏ đang giằng co, thật đau đầu!
Đã lên rồi, sao lại xuống được? Mặt mũi Tiểu Văn đại nhân để đâu?
Nàng chỉ đành dỗ tiểu tể tử, "Thêm một người thì thêm thôi, nhanh lái thuyền đi."
Tiểu tể tử vẫn không vui, "Hắn quá nặng, sẽ làm thuyền rồng chìm mất."
"Không đâu, thuyền rồng nương làm rất chắc chắn. Con mau lái đi, lát nữa sẽ có nhiều người lên hơn đấy."
Tiểu tể tử nhìn lên bờ, quả nhiên thấy mấy người đang nóng lòng muốn thử, sợ quá vội vàng đạp bàn đạp. Tiểu tể tử sức nhỏ, không bao lâu đã mướt mồ hôi, thuyền rồng cũng đi không nhanh.
Dư Chi lại không chê chút nào, ngồi trên mạn thuyền lau mồ hôi cho nó, vừa cổ vũ, "Tể nhi giỏi lắm! Tể nhi là nhất!"
Tiểu tể tử cũng rất phấn khích, vung tay nhỏ, reo hò, "Tể nhi nhất! Chu Chu nhất!"
Cả con chó lớn cũng vẫy đuôi lia lịa, sủa vài tiếng.
Chỉ có Văn Cửu Tiêu mặt đầy u ám, người phụ nữ này cũng quá chiều con đi? Nhưng nghĩ đến thái độ không chào đón của nàng với mình, Văn Cửu Tiêu đành nhịn.
Nhịn rồi lại nhịn, vẫn nhịn không được, "Cô như vậy sẽ làm nó đánh giá sai về bản thân."
Tiểu tể tử tuy không hiểu, nhưng cũng biết không phải lời hay. Nhìn nương, rồi cùng nhau bĩu môi, người này là ai? Sao lại phá hỏng cảnh đẹp như vậy?
(Hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận