Xuyên Thành Ngoại Thất Sau Ta Không Muốn Phấn Đấu

Xuyên Thành Ngoại Thất Sau Ta Không Muốn Phấn Đấu - Chương 575: Treo cổ tự tử (length: 7754)

Cha của Lý Minh Xán tên là Lý Hiển Lượng, đừng thấy hắn thấp hơn Võ An hầu một bậc, nhưng hắn không giống Võ An hầu. Võ An hầu cả đời chưa từng ra trận, hắn thì khác. Mấy năm trước hắn đã ra trận, đường hoàng giết địch.
Đều là võ huân, hắn tự nhiên cũng biết Tĩnh An hầu, vì ở gần nhau, hắn đích xác biết Tĩnh An hầu có con út, nhưng cũng chỉ biết vậy thôi. Hắn quen thuộc hơn là ba người con trai trước của Tĩnh An hầu, mỗi người đều võ nghệ cao cường, thân hình vạm vỡ như hổ con. Đi theo sau Tĩnh An hầu, bốn cha con oai phong lẫm liệt, khiến người ta không khỏi hâm mộ.
Cậu bé mặt mày bầm tím, rụt rè nấp sau lưng cô bé này chính là con út của Tĩnh An hầu? Chậc chậc, nét mặt yếu ớt, trông đúng là như gà con.
Nhưng điều làm Lý Hiển Lượng kinh ngạc là cô bé đứng phía trước.
Cô bé này mày ngài mắt phượng, lại toát ra vẻ anh khí. Không những gan dạ, nói năng rõ ràng, lại còn lý lẽ đầy đủ, thật không giống một đứa trẻ, khiến hắn có cảm giác như đang đối mặt với người lớn.
Lý Hiển Lượng lập tức hứng thú, "Ồ, vậy còn ngươi? Cô bé, ngươi là ai?"
Hoa Hoa mắt to đen trắng rõ ràng, "Bác Lý, con thấy bác không cần biết con là ai, bác chỉ cần biết cậu ấy là Cố Hoài Duy, con trai bác là Lý Minh Xán đánh Cố Hoài Duy là được."
"À, nói là đánh có lẽ không chính xác, có thể cậu ấy chỉ muốn chơi đùa với Cố Hoài Duy, lỡ tay thôi, nhưng làm người ta bị thương dù sao cũng không tốt. Bác Lý, bác nên dạy cậu ấy thế nào là điểm dừng. Tất nhiên, nếu Lý Minh Xán không muốn học, hoặc học không được, con đề nghị bác cứ đánh cho một trận, thương cho roi cho vọt, không đánh không nên thân. Đừng sợ con hư, đánh vài trận là được."
Nàng nghiêm mặt, hùng hồn bôi thuốc cho Lý Minh Xán, xúi giục cha đánh con.
Cố Hoài Duy nấp sau lưng Hoa Hoa, mắt sáng như sao trời, cả thế giới bỗng trở nên yên tĩnh, trong mắt hắn chỉ có mình Hoa Hoa.
Lý Hiển Lượng bật cười, cô bé này cứ "chơi đùa", "lỡ tay", lời nói nhẹ nhàng, nhưng tố cáo lại rất mạnh mẽ. Bé tí tuổi đầu, không đơn giản! Lý Hiển Lượng không khỏi nghĩ, bây giờ trẻ con đều giỏi vậy sao? Hắn nghĩ đến cậu con trai cả ngốc nghếch của mình, liền lập tức phủ nhận suy nghĩ đó.
Hắn nhìn cô bé trước mặt, càng thêm hứng thú. Đây là một cô bé láu lỉnh, hắn phải tìm cách dò hỏi nàng. Hắn đã nghĩ rất kĩ, tiếc là Hoa Hoa tinh ranh không cho hắn cơ hội.
"... Bác Lý, sự việc là thế đó, bác biết rồi chúng con yên tâm, không làm phiền bác nữa."
Lý Hiển Lượng nhíu mày, "Các ngươi là bạn Minh Xán, nó ở trong vườn nhà, ta sai người đưa các ngươi đi."
Hoa Hoa khẽ nhếch miệng, lộ nụ cười ranh mãnh, "Thôi ạ, sau này còn nhiều dịp chơi với nhau, không làm lỡ bác dạy con."
Nàng kéo Cố Hoài Duy lễ phép hành lễ, ung dung rời đi.
Nhìn hai bóng dáng nhỏ nắm tay nhau rời đi, Lý Hiển Lượng ngẩn người, một lát sau, bỗng bật cười, gọi người, "Đi xem cô bé đó là nhà ai?" Bé tí tuổi đầu đã biết tiến biết lùi, lớn lên còn ra sao?
Từ lúc đến tố cáo, cho đến khi ra về, trước sau chưa tới nửa canh giờ. Trên đường về, Hoa Hoa nói với Cố Hoài Duy: "Thấy chưa, chuyện này đơn giản mà! Ngươi cứ chờ xem, theo kinh nghiệm của ta, Lý Minh Xán chắc chắn bị đánh. Cha hắn trông có vẻ dễ tính, nhưng ngươi cũng nghe anh ngươi nói ông ta rất có bản lĩnh, mà phàm là người có bản lĩnh, đều kì vọng rất nhiều vào con cái, Lý Minh Xán học hành kém cỏi, còn bắt nạt bạn học, cha hắn chỉ hận rèn sắt không thành thép, chẳng lẽ không đánh cho một trận tơi bời?"
Cố Hoài Duy tin tưởng gật đầu, "Hoa Hoa, cám ơn ngươi!"
Hoa Hoa khoát tay, hào phóng nói: "Không có gì. Cố Hoài Duy, bị ủy khuất thì phải nói ra, ngươi không nói người khác sao biết? Đánh nhau khí thế rất quan trọng, ngươi đánh không lại chúng cũng phải đánh trả, dùng gậy, dùng ghế đập, cha ta nói, ngang tàng sợ liều lĩnh, ngẩn ngơ sợ liều mạng. Ngươi chỉ cần dám làm liều, dù ngươi yếu hơn bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ sợ, không dám bắt nạt ngươi nữa."
Nàng liếc nhìn thân hình nhỏ bé của Cố Hoài Duy, chê bai: "Bảo ngươi cầm ghế đập người chắc là hơi khó, vậy đi, ai cũng biết ngươi yếu, chúng lại bắt nạt ngươi, ngươi cứ khóc, khóc thật to, gọi người đến, như vậy chúng sẽ không dám làm gì. Ngươi không phải thích khóc sao? Mẹ ta nói, khóc cũng là một loại vũ khí, mấu chốt là phải biết dùng, ngươi trốn đi khóc ai biết? Ngươi phải khóc làm người ta mềm lòng, làm người ta đau lòng, làm người ta muốn giúp ngươi."
Cố Hoài Duy chần chừ, "Thế thì mất mặt lắm!"
Hoa Hoa khinh bỉ, "Mất mặt cái gì, ngươi còn nhỏ mà, chỉ có mấy năm này thôi, lớn lên sẽ không dùng chiêu này được nữa. Ngươi cứ nhân lúc này cho chúng nếm mùi thua thiệt vài lần, sau này sẽ yên thân. Nếu cứ để chúng bắt nạt, chúng bắt nạt ngươi một lần, sẽ bắt nạt lần hai, sau này sẽ không có hồi kết, bởi vì柿子捡软的捏 (*), ngươi chính là quả hồng mềm đó, hiểu không? Ngươi cứ nghe ta, đảm bảo không sai."
(*) Quả hồng chọn quả mềm mà bóp - ý chỉ bắt nạt kẻ yếu
Cố Hoài Duy cắn môi, rất phân vân, cuối cùng nói: "Vậy, ta thử xem."
Hoa Hoa rất vui, vỗ vai hắn, "Ta chờ tin tốt của ngươi, nếu không được, cùng lắm thì ta tìm Lý Minh Xán chúng nó cho chúng một trận."
"Hoa Hoa, ngươi thật tốt!" Cố Hoài Duy vô cùng cảm động.
Hai người về đến phủ Tĩnh An hầu, thấy tiểu tư đứng ở cửa ngóng, Hoa Hoa biết cậu bé chưa nói chuyện cho mẹ Cố Hoài Duy, liền nói: "Chuyện này không cần nói."
Tiểu tư thở phào, cậu làm sao dám để thiếu gia và Hoa Hoa cô nương tự ý ra khỏi phủ, lén lút đi theo phía sau. Thấy hai người vào phủ họ Lý, lại thấy hai người ra, mới chạy về phủ trước, cũng chỉ sớm hơn hai người một chút.
Người Lý Hiển Lượng phái đi không điều tra được thân phận của Hoa Hoa, "... Từ xa thấy cô bé đó cùng Cố gia tiểu thiếu gia vào phủ Tĩnh An hầu, tiểu nhân giả vờ có họ hàng làm việc trong phủ để hỏi chuyện người gác cổng, thăm dò cô bé đó là ai, nhưng người gác cổng rất kín miệng, không chịu tiết lộ gì. Tiểu nhân sợ bị nghi ngờ, không dám hỏi nhiều."
Lý Hiển Lượng gật đầu, trầm ngâm. Cùng vào phủ Tĩnh An hầu, người gác cổng lại kín miệng, chẳng lẽ cô bé là họ hàng trong phủ? Thân thiết với Cố Hoài Duy như vậy, chẳng lẽ là cháu gái bên ngoại của Tĩnh An hầu phu nhân?
Dư Chi hoàn toàn không biết con gái mình đã làm nên chuyện lớn, Văn Cửu Tiêu lại càng không biết, bị giam trong thiên lao, Thừa Ân công thắt cổ tự tử, gần như chỉ sau một đêm, dư luận đã xoay chiều, đều chỉ trích Văn Cửu Tiêu.
Trên triều không ít đại thần cũng hạch tội Văn Cửu Tiêu, hạch tội hắn quyền hành quá lớn, vượt quyền, thậm chí mưu hại đại thần... đủ loại tội danh.
- Cầu nguyệt phiếu!
(hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận