Xuyên Thành Ngoại Thất Sau Ta Không Muốn Phấn Đấu

Xuyên Thành Ngoại Thất Sau Ta Không Muốn Phấn Đấu - Chương 24: Sự tình làm (length: 7856)

Anh Đào ghé tai nói nhỏ với Giang mụ mụ: "Cô nương tâm thật rộng, nếu là ta, ta tức chết rồi, cô nương cùng người không có việc gì như nhau." Còn ha ha, còn uống rượu, một chút cũng không buồn, ngay cả xích đu cũng cứ thế mà đu.
"Cái gì tâm rộng? Cô nương đó gọi là ——" Giang mụ mụ vỗ nàng một cái, cố gắng nghĩ từ, "Khoan dung, độ lượng, nói như thế được không?"
"Hỏi ta ư?" Anh Đào trợn mắt, "Ta mới học với cô nương mấy ngày? Ngài còn chẳng hiểu, ta có thể hiểu cái gì?"
"Vậy ngươi sao không chịu học hỏi?" Giang mụ mụ nhịn không được búng trán Anh Đào, "Con bé này đúng là tính tình lớn, ngươi nói ngươi sao lại gan như vậy chứ? Bà ta là đàn bà làm quán sống, tay chân khỏe lắm đấy, sao ngươi dám đuổi theo, lỡ bà ta cầm dao chém ngươi thì sao?"
Nghĩ đến hậu quả đó, Giang mụ mụ cũng thấy sợ.
Anh Đào không phục, "Ta có để bà ta chém được không? Chân ta dài để làm gì? Ta không biết chạy à? Bà ta hèn lắm, ta ở ngoài cửa đập ầm ầm, bà ta cũng không dám thò đầu ra." Vẻ mặt dương dương tự đắc.
"Lỡ như thì sao? Thỏ cùng đường còn cắn người, lúc đó ngươi khóc cũng muộn." Giang mụ mụ dạy dỗ, thấy nàng coi thường, bực mình nói: "Đều tại cô nương chiều hư ngươi, xem kìa chiều thành cái dạng gì rồi?"
Lời này Anh Đào không thích nghe, "Nói như cô nương không chiều ngài vậy."
Giang mụ mụ nghĩ nghĩ, cô nương đối xử với bà quả thực tốt, không nhịn được cười, "Con bé này, còn học được cãi lại."
Anh Đào le lưỡi, làm mặt quỷ, Giang mụ mụ bật cười.
Những ngày tháng bây giờ trước kia nào dám nghĩ tới? Cho nên phải tích phúc.
Dư Chi độ lượng nào có lớn, nàng bất quá là đang chờ cơ hội thôi.
Chờ mấy ngày, cuối cùng cũng để nàng tìm được cơ hội Triệu Hữu Chí đi một mình, trùm bao tải lên đầu hắn, lôi thẳng người vào hồ đồng đánh cho gần chết.
Muốn dạy dỗ một tên Triệu Hữu Chí, Dư Chi lắm kế, nhưng nàng lại thích đơn giản thô bạo thế này, nắm đấm nện lên người, cảm giác thật thoải mái!
Về phần giết người tru tâm gì đó, à, với loại đồ bỏ đi này, không đáng để nàng tốn tâm.
Mỗi ngày nghe tiếng kêu thảm thiết vọng sang từ nhà bên cạnh, Dư Chi thấy vui vẻ, bữa nào cũng ăn thêm nửa bát cơm.
Bên này Dư Chi đánh Triệu Hữu Chí, bên kia Văn Cửu Tiêu cũng cho anh hai hắn một bao tải, thủ pháp của hai người giống nhau đến kinh ngạc.
Khác biệt duy nhất là, Văn Cửu Tiêu đánh xong còn sắp xếp cho đồng nghiệp của anh hai hắn gặp mặt, vì thế cả kinh thành đều biết Võ An hầu cưng chiều tên thứ tử kia cho người đánh anh trai.
Tổn hại không lớn, sỉ nhục thì vô cùng, mọi người cười hả hê xem náo nhiệt, đều đoán già đoán non hắn đắc tội với ai.
Còn tên Văn Cửu Tiêu đánh người kia thì sao? Hôm sau phủi mông theo giá ngự ra khỏi kinh nghỉ mát, ngay cả Văn Thừa Diệu cũng không nghĩ đến hắn.
Mấy hôm sau Dư Chi mới biết hắn không ở kinh thành, Giang mụ mụ gặp Thanh Phong ở trên phố, nghe hắn kể.
Oa ô, thật ngốc!
Dư Chi nhịn không được reo lên.
Cứ như ở công ty, cả ngày cũng chưa chắc gặp mặt sếp, nhưng có ngày sếp đột nhiên có việc không đến, bạn sẽ thấy không khí đều thơm tho, trời xanh hơn.
Dư Chi bây giờ chính là cảm giác đó, kim chủ đại nhân cũng không thường xuyên đến đào hoa am, nhưng hắn ở trong kinh, Dư Chi làm việc gì cũng thấy gò bó, cứ như thể sẽ bị hắn túm được cái đuôi nhỏ.
Bây giờ —— A a a, sếp không có nhà, làm việc thôi.
Định để bức họa của kim chủ đại nhân làm cuối cùng, bây giờ —— nhân lúc hắn đi vắng, làm trước.
Dư Chi bỏ ngay cái tính lười biếng thường ngày, hăng hái bắt đầu vẽ.
Kim chủ đại nhân khỏi nói cũng biết là đẹp nhất, đôi mắt đen láy, bên trong lại không hề có chút cảm xúc, đuôi mắt hơi xếch lên, mang theo vài phần lạnh lùng trời sinh. Người đứng trước mặt hắn, ngay cả thở cũng phải nhẹ nhàng.
Thâm y đen tuyền, cổ áo mở rộng chút nữa, rộng thêm chút nữa, đúng rồi, để lộ lồng ngực tuyệt đẹp, trong sự cấm dục lại thêm một chút diễm lệ.
Đây quả thực là tuyệt sắc nhân gian, thảo nào trong kinh thành lắm tiểu thư phu nhân nhớ thương hắn.
Ái chà chà, không được, Dư Chi sắp chảy nước miếng rồi.
Vẽ một hơi đến quá nửa đêm Dư Chi mới hài lòng buông bút, duỗi người một cái, xoay xoay cái cổ đau nhức.
Nhìn bức họa, có một thoáng Dư Chi không muốn giao ra, muốn giữ lại làm của riêng.
Nhưng rất nhanh nàng tự trách mình: Dư Chi ơi là Dư Chi, sao ngươi lại ích kỷ như vậy? Tuyệt sắc nhân gian thế này sao ngươi có thể độc chiếm? Phải để cả thiên hạ cùng thưởng thức mới đúng.
A, ta đúng là người công bằng vô tư!
Dư Chi tự thấy mình giỏi quá, lại tự khen mình một ngày.
Trước khi ngủ nàng nghĩ: Không phải nói không tăng ca sao? A, đầu tư giai đoạn đầu để sau này sống nhàn hạ, có thể gọi là tăng ca sao?
Tuyệt đối không thể!
Dư Chi mang bức họa đến Xương Long thư phô, Lý quản sự ánh mắt ngưỡng mộ, "Sắp xếp, lập tức sắp xếp."
Ông ta có dự cảm, bức họa của Văn đại nhân sẽ mang đến nhiều lợi nhuận hơn cho hiệu sách. Ông ta đã có thể tưởng tượng cảnh các quý nữ tranh nhau mua tranh.
Quả nhiên vẫn là Văn đại nhân, xứng đáng là trạng nguyên lang đẹp trai nhất triều đại.
"Giang mụ mụ, sắp đến ngày giỗ cha ta, ta muốn lên chùa lập bài vị cho ông ấy, bao nhiêu năm rồi —— coi như là tấm lòng hiếu thảo của đứa con gái này."
Dư Chi diễn xuất nhập tâm, để ra khỏi thành nàng cũng liều mạng thật.
Giang mụ mụ quả nhiên rất tán thành, còn tích cực giúp nghĩ cách, "Nói đến chùa chiền hương khói thịnh vượng, phải kể đến Hộ Quốc tự, phương trượng Hộ Quốc tự cũng là cao tăng đắc đạo."
"Được, đi Hộ Quốc tự."
Giang mụ mụ thuê xe ngựa, Dư Chi dẫn bà và Anh Đào, sáng sớm ra khỏi thành đến Hộ Quốc tự.
Chùa chiền phần nhiều được xây trên núi, Hộ Quốc tự cũng không ngoại lệ.
Đến chân núi phải xuống xe ngựa, bảo phu xe chờ dưới chân núi. Giang mụ mụ xách giỏ, Anh Đào đỡ Dư Chi, ba người leo núi.
Ba người đều quen lao động, Giang mụ mụ và Anh Đào làm quán sống, Dư Chi cũng không phải liễu yếu đào tơ, không tốn sức đã leo lên núi.
Hộ Quốc tự diện tích khá lớn, vừa bước vào, không khí trang nghiêm tự nhiên sinh ra, lòng người cũng tĩnh lại.
Được các tăng nhân hướng dẫn, Dư Chi bỏ tiền dầu vừng, lập bài vị cho ông bố tú tài của mình, đến lúc viết tên tục danh thì nàng khó khăn, nàng nào biết tên cha ruột mình? May mà nhanh trí, tại chỗ đặt cho cha mình cái tên "Dư đại lang".
"Cô nương, sao bên kia đông người thế?" Giang mụ mụ đi làm pháp sự cho chồng và con mất sớm, Dư Chi liền đi dạo trong chùa.
Dư Chi nhìn về phía Anh Đào chỉ, quả nhiên rất đông người, xếp thành hàng dài.
Tăng nhân đi cùng cười nói: "Đó là sư thúc Độ Trần đang xem bói, sư thúc Độ Trần xem bói rất giỏi, mỗi tháng mùng một và rằm sẽ xem bói cho khách hành hương trong chùa. Hôm nay rằm, nên khách hành hương trong chùa đông hơn ngày thường một chút."
Dư Chi liếc nhìn hàng dài, nghi ngờ mắt hắn không tốt lắm, đây là đông hơn một chút thôi sao? Rõ ràng là đông hơn rất rất nhiều.
"Cô nương, nô tỳ cũng muốn xem bói." Anh Đào rất hào hứng.
Còn Dư Chi thì vừa thèm muốn vừa ghen tị, một tháng chỉ làm việc hai ngày, sao nàng không gặp được công việc tốt thế này chứ?
(Hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận