Xuyên Thành Ngoại Thất Sau Ta Không Muốn Phấn Đấu

Xuyên Thành Ngoại Thất Sau Ta Không Muốn Phấn Đấu - Chương 580: Nhân tâm phức tạp (length: 8264)

"Tam gia, tính xong chồng này thì tiện thể tính luôn chồng bên kia luôn nhé, ta buồn ngủ quá, chợp mắt một lát." Dư Chi ngáp một cái dặn dò, rồi lười biếng đi về phía giường êm đánh một giấc, còn liếc xéo Văn Cửu Tiêu đầy ai oán.
Ôi chao, cái lưng của ta, cả người như rã rời ra từng mảnh, không phải người trẻ mà còn bị hành xác như vậy, hừ! Giả vờ cái gì chứ, thà rằng hắn đi làm còn hơn.
Rất nhanh, người phụ nữ "lấy chồng làm trời" này đã chìm vào giấc mộng đẹp, nàng quả là quá "hiền lành".
So với Dư Chi uể oải, Văn Cửu Tiêu dù không còn trẻ nữa lại như uống thuốc bổ, tinh thần mười phần, không ai nhìn ra là người sắp đến hừng đông cả.
Hắn gõ bàn tính tính sổ sách, càng tính càng thở dài, gia sản của phu nhân kiếm được càng ngày càng nhiều, dù hắn làm thêm một trăm năm Thượng thư bộ Hộ cũng không kiếm được nhiều bổng lộc như vậy. Có khi nào nên nói với thái tử điện hạ tăng thêm chút bổng lộc không nhỉ?
Từng nghe Dư Tiểu Chi nhắc đến "Cao lương dưỡng liêm", hắn thấy biện pháp này rất hay, bổng lộc được tăng cao, quan lại sống sung túc, ở một mức độ nhất định có thể giảm bớt tham ô và nhận hối lộ.
Vết thương trên mặt Văn Thừa Diệu đã lành, đã quay lại làm việc, điều này làm hai đứa con trai của hắn thở phào nhẹ nhõm.
Ngày nào cha cũng gọi bọn họ đến kiểm tra bài, chỉ cần không vừa ý một chút là mắng cho một trận. Răn dạy thì thôi đi, còn thêm bài vở, làm hai người vốn không thích học ngày nào cũng ngóng trông đến trường, hận không thể buổi tối không về, chưa từng có chuyện thích học đến thế nha!
Bây giờ thì hay rồi, cha đi nha môn, bọn họ cũng có thể thoát khỏi nanh vuốt của cha. Cầu thần tiên phù hộ cho cha bận rộn như tam thúc trước đây, tốt nhất là bận tối mắt ngày đêm không về phủ.
Hai đứa nhóc này thì ngược lại vui vẻ, nhưng muội muội của chúng là Loan tỷ nhi thì lại không vui, úp mặt vào trong chăn, "Ta ốm rồi, không đi học được." Rồi sai nha hoàn đi xin phép nghỉ ở trường.
Nha hoàn rất khó xử, rõ ràng cô nương có làm sao đâu... Đành phải bẩm báo chuyện này lên chủ mẫu.
Tô thị hùng hổ chạy tới, "Ốm? Ta thấy ngươi bị chứng lười biếng đấy! Mau dậy đi học cho ta."
Người dưới chăn không động đậy, Tô thị liền ra tay kéo chăn, Loan tỷ nhi bám lấy không buông, nàng dù sao còn nhỏ, đâu có sức mạnh bằng người lớn?
Tô thị giật tung chăn ra, đã thấy con gái mình che mắt như "bịt tai trộm chuông", tức đến bật cười, vỗ một cái vào mông nàng, "Mau đi học nhanh lên, con heo lười nhỏ."
"Không dậy nổi, ta ốm, khó chịu."
"Ngươi không khỏe ở đâu?"
"Ta đau đầu, đau tay, đau bụng, chân cũng đau, cả người trên dưới chỗ nào cũng không thoải mái."
Tô thị lập tức giận không có chỗ xả, "Ta thấy ngươi chỉ kiếm cớ trốn học, xuống giường!"
"Không dậy nổi!" Loan tỷ nhi buông tay, ương bướng nhìn nương mình, "Con không muốn đi học, đến trường, mẹ bắt con vừa không được đắc tội Tuệ tỷ tỷ, lại không được đắc tội Hoa Hoa tỷ tỷ, con làm không được mẹ lại mắng con, thà con không đi học còn hơn?"
Tuệ tỷ tỷ với Hoa Hoa tỷ tỷ gần đây không biết thế nào, cứ như đang giận dỗi, người không thèm để ý đến người, người chẳng đoái hoài đến người, nàng ở giữa khó chịu vô cùng. Về nhà kể với nương, nương lại bảo đại bá là thế tử, hai phòng của họ là thứ xuất, ở trong phủ không thể đắc tội Tuệ tỷ tỷ. Mà tam thúc thì có tiền đồ nhất, nên cũng không được làm Hoa Hoa tỷ tỷ không vui... Chuyện này thật khó, dù sao nàng cũng làm không được. Tự dưng tức tối nên nàng không muốn đi học nữa.
Tô thị giơ tay lên giữa không trung, càng nghĩ càng tức, "Tuổi nhỏ mà đã có tính khí lớn vậy hả? Ngươi con ma nhỏ này muốn tức chết ta có phải không? Mau dậy, ngươi tin hay không ta đánh ngươi!"
"Mẹ đánh chết con thì mẹ mất một cô con gái." Loan tỷ nhi chẳng hề sợ, Hoa Hoa tỷ tỷ nói, người lớn thật ra không làm gì được trẻ con đâu, lại không thể đánh chết thật được!
Nàng không biết, Hoa Hoa tỷ tỷ còn chưa nói hết, đó là: trừ nương của ta ra.
"Ngươi còn dám cãi hả? Ta đánh ngươi thật đấy? Tiểu Thúy, lấy cái chổi lông gà tới đây." Tô thị giả bộ muốn động tay.
Loan tỷ nhi có chút ngớ người, miệng thì mạnh miệng nhưng nàng cũng không muốn bị đánh thật. Bèn nói: "Cho con xuống giường thì được, cho con đi học cũng được, nhưng mẹ không được quản chuyện của con với các tỷ tỷ nữa!"
Tô thị bóp cánh tay nàng một cái, "Ngươi đúng là con nhỏ không có lương tâm, ta là mẹ ngươi, lẽ nào lại hại ngươi? Ta làm thế cũng là vì tốt cho ngươi! Ngươi đúng là cái đầu gỗ, ngươi xem con bé Hoa Hoa, lanh lợi hoạt bát, ngươi không thể học theo nó sao? Ngươi ngốc nghếch thế này, nếu ngươi có một nửa tâm cơ của nó, ta có phải hao tâm tổn trí như thế này không?"
Nghe nương mình nói vậy, Loan tỷ nhi lập tức nghĩ đến những lời Hoa Hoa tỷ tỷ từng nói với nàng, phì phò nói: "Sao mẹ cứ phải so sánh con với người khác? Con ngốc, con đần thì đã sao? Chẳng phải tất cả là tại mẹ sao? Sao mẹ không sinh con thông minh hơn? Sao không cho con tám trăm cái tâm cơ? Con chỉ là một đứa trẻ bình thường, nếu mẹ ghét con đến thế thì cứ vứt con cho người khác làm con đi!"
"Mẹ thấy Hoa Hoa tỷ tỷ thông minh, lanh lợi, đó là do người ta có cha mẹ tốt. Cha con không bằng tam thúc có tiền đồ, mẹ con cũng không bằng tam thẩm hiền lành xinh đẹp! Bản thân hai người đã không bằng người khác, vì sao lại bắt con phải hơn người? Ngày nào mẹ cũng chê con cái này không tốt, cái kia không được, tam thẩm thì ngày nào cũng khen Hoa Hoa tỷ tỷ, không đánh, không mắng, làm sai cũng kiên nhẫn giảng giải cho nó. Con có thể hâm mộ, có thể con không hề so mẹ với tam thẩm nha, con không bằng Hoa Hoa tỷ, con biết làm thế nào được? Đó là theo gen rồi!"
Lời Loan tỷ nhi nói vội vã, vừa nói xong liền nhảy xuống giường chân đất chạy ra ngoài, nha hoàn lo lắng chạy theo, "Cô nương!"
Tô thị bừng tỉnh, cả người đều kinh hãi, vừa tức giận, vừa lo lắng, "Mau, đuổi theo nó...đem nó về!" Nàng ôm ngực ngồi phịch xuống giường, "Ta sinh ra thứ nợ nần gì vậy chứ?" Sao đời bà khổ thế này a!
Tuệ tỷ nhi với Hoa Hoa quả thật đang giận dỗi, nói cho đúng thì là do Tuệ tỷ nhi đơn phương giận dỗi từ đầu.
Tuệ tỷ nhi lớn, hiểu việc nhận con thừa tự là gì, cộng thêm tâm tình của nương không được tốt, nàng lại nghe lén được nha hoàn bên cạnh nói chuyện, biết cha mẹ định nhận Tráng Tráng đệ đệ nhà tam thúc làm con thừa tự, nhưng tam thúc và tam thẩm lại cự tuyệt.
Tuệ tỷ nhi đã mười hai, nàng rất hiểu rõ, có con trai và không có con trai là một sự khác biệt lớn. Nàng không có anh em trai, sau này về nhà chồng bị ủy khuất thì ai sẽ là chỗ dựa cho nàng?
Tam thúc với cha rõ ràng là anh em ruột, tam thúc rõ ràng có hai con trai rồi, tại sao không thể nhận nuôi một đứa cho cha?
Tuệ tỷ nhi rất không vui, không dám oán trách tam thúc, nên dồn giận sang Hoa Hoa, ở trường học không thèm nói chuyện với Hoa Hoa, phớt lờ Hoa Hoa, đơn phương cô lập Hoa Hoa.
Hoa Hoa lúc đầu chẳng hiểu chuyện gì, còn quan tâm hỏi xem nàng có làm sao không, có phải không vui không? Tuệ tỷ nhi lườm nàng một cái, rồi kéo Loan tỷ nhi nghênh ngang bỏ đi.
Sau này Sơn Trà bên cạnh mới hỏi thăm được nguyên do, Hoa Hoa nhún vai, hừ, ngươi không thèm để ý đến ta thì thôi vậy, ta cũng chưa đến nỗi phải mặt nóng mà dán mông lạnh của ngươi.
Cô lập á... hừ, ai thích chơi với nàng thì cứ tự nhiên đi.
Cũng chỉ hơi xúc động, nương từng nói, lòng người vốn phức tạp, quả đúng là vậy mà! Tuệ tỷ tỷ trước kia tốt với nàng nhường nào? Quan tâm, chăm sóc nàng, còn tặng quà cho nàng, cứ như một cô chị gái tri kỷ vậy. Vừa dính đến lợi ích cá nhân là mâu thuẫn liền xảy ra ngay.
Thôi vậy, nàng vẫn nên đi tìm Cố Hoài Duy chơi, không tự chuốc phiền não nữa.
- Xin mọi người hãy bỏ phiếu tháng cho ta nha!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận