Xuyên Thành Ngoại Thất Sau Ta Không Muốn Phấn Đấu

Xuyên Thành Ngoại Thất Sau Ta Không Muốn Phấn Đấu - Chương 21: Không nên tảo hôn (length: 8852)

Về đến sân trong, Văn Cửu Tiêu tắm rửa thay quần áo, Thanh Phong nhanh nhẹn chạy đến hầu hạ. Hắn không dám phàn nàn hầu gia bất công, lại có thể phàn nàn nhị gia mấy câu, "Nhị gia cũng vậy, hễ ngài có thứ gì, hắn liền muốn giành lấy."
Thấy tam gia không giận, hắn lại nói: "Danh gia bút tích thật, lại không phải ba năm đồ vật vớ vẩn, hắn cứ mở miệng ra là đòi, thế nào có mặt mũi? Còn xúi giục hầu gia ra mặt, thật không biết xấu hổ!"
Không biết là câu nào hợp ý Văn Cửu Tiêu, hắn thế mà gật đầu, "Hắn nhất hướng như thế."
Từ nhỏ lão hai đã thích tranh đồ với hắn, hắn được khối ngọc bội, lão hai quay đầu liền đòi phụ thân một khối tốt hơn. Hồi bé hắn học hành được tiên sinh khen ngợi, lão nhị liền ngày ngày chạy đến trước mặt phụ thân đọc sách. Ai mà chẳng biết cái tâm địa nhỏ nhen của hắn?
Đại ca ốm yếu, không thể tập võ, ngay cả đọc sách cũng ngắt quãng. Lão nhị mặt dày liền tự xưng mình mới là trưởng tử đích thực của phủ, thật là quá cuồng vọng!
Hừ, bị lão đầu tử dạy dỗ, chẳng phải vẫn là bại tướng dưới tay hắn sao? Còn muốn cướp mối quan hệ mà lão đầu tử giao cho hắn và đại ca? Đừng hòng!
Thanh Phong bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, "Tam gia, gần đây kinh thành đang bàn tán xôn xao về bức họa của công tử Tần Cũng Thần cùng mấy người kia, một bức tới hai trăm lạng bạc, hiệu sách Xương Long kiếm bộ tiền."
"Ân?"
Thấy tam gia có hứng thú, Thanh Phong vội đem những gì nghe được kể hết, "Trước đây không phải bình chọn ra mười mỹ nam kinh thành sao? Hiệu sách Xương Long thấy cơ hội kinh doanh, liền mời họa sư vẽ chân dung bọn họ, các tiểu thư, phu nhân tranh nhau mua. Nói thật, hiệu sách Xương Long cũng giỏi kiếm tiền, bức họa vẽ sống động như thật, giống hệt người thật. Tam gia muốn xem không? Tiểu nhân cũng đã chuẩn bị một phần."
Chuyện mới mẻ xảy ra trong kinh thành, với tư cách là nô tài thân cận nhất của tam gia, hắn làm sao có thể không chuẩn bị cho tam gia chứ?
Chuyện nhỏ nhặt, Văn Cửu Tiêu vốn không muốn xem, nhưng hắn nhanh chóng thay đổi ý định, "Ta xem thử."
Thanh Phong hớn hở bưng họa đến, bày vài bức lên bàn, "Tam gia ngài xem, có phải giống hệt người thật không?"
Tổng cộng sáu bức chân dung, trùng hợp, cùng hắn từng học chung có bốn người: Tần Cũng Thần, Lý Ngạn Đường, Thương Mang Nam, Thôi Hạo.
Tần Cũng Thần là con trai thủ phụ, Lý Ngạn Đường cùng khoa thám hoa với hắn, Thương Mang Nam là con trai út của Bình Tân Hầu, học nghiệp bình thường, đàn hay. Còn Thôi Hạo là con trưởng Thôi gia, người được Thôi gia dốc lòng bồi dưỡng.
Bọn họ đều cùng nhau học ở Quốc Tử Giám, tuy không cùng lớp, nhưng Quốc Tử Giám cũng chỉ lớn vậy thôi, cũng thường xuyên gặp mặt.
Về phần Phương Tử Trừng, không quen biết, không có giao thiệp, nhưng cũng từng gặp qua.
Duy nhất xa lạ là Chiến Thiếu Thu, hắn lớn lên ở biên quan, đến khi hắn về kinh, Văn Cửu Tiêu đã chuyển sang con đường văn nhân, lại càng không có dịp gặp mặt.
Phải nói là vẽ rất giống, là một loại họa pháp hắn chưa từng thấy, thần thái của mỗi người được nắm bắt rất chuẩn xác, chỉ là —— quần áo trên người có thể mặc đàng hoàng không? Xộc xệch, trông như cái gì thế kia?
Còn có một bức chân trần đứng trên đá, cái này cũng quá —— gây khó chịu cho người xem rồi.
Văn Cửu Tiêu bắt bẻ, bên tai nghe thấy Thanh Phong đang nói, "Nửa tháng ra một bức, hiện tại đã có sáu người, còn bốn người nữa..."
Văn Cửu Tiêu bỗng nhiên biến sắc, "Ta ——" hắn nhớ tới Thanh Phong nói hắn cũng được chọn vào cái top mười mỹ nam khổ sở kia.
Thanh Phong cười hề hề, "Tam gia ngài đứng thứ ba."
Hai người trước tam gia một người là hoàng tử, một người là quận vương, tam gia có thể vượt qua bao nhiêu người mà đứng thứ ba, Thanh Phong cũng thấy hãnh diện.
Văn Cửu Tiêu nói: "Ngươi canh chừng hiệu sách Xương Long, tranh của ta vừa ra lập tức báo cho ta."
Chân dung người khác hắn không quản, hiệu sách Xương Long đừng hòng lấy tranh của hắn kiếm tiền, nếu như vậy —— hắn sẽ ngày ngày mời ông chủ Xương Long đến Đại Lý Tự uống trà.
Chuyện ở thao trường buổi sáng nhanh chóng đến tai hầu phu nhân, nàng bình tĩnh mặt, đáy mắt thoáng ý mỉa mai.
Bấy nhiêu năm, Đinh di nương kia vẫn thỉnh thoảng nhảy ra gây khó chịu, thật chán ghét.
"Trời nóng quá, Đinh di nương may đồ thoải mái thật. Hương Lam, ra kho lấy hai thớt vải, để Đinh di nương may cho ta và hầu gia mỗi người hai bộ."
Làm thiếp thất, lại may vá cho chủ mẫu, thật hết nói nổi.
"Vâng, nô tỳ đi ngay." Hương Lam hiểu rõ, đây là hầu phu nhân đang dạy dỗ Đinh di nương.
Trong hoàng cung, quý phi nhìn đứa con gái gầy rộc đi thấy rõ, không khỏi đau lòng, "Năm nay phụ hoàng con đi hành cung nghỉ mát, con không cần đi theo."
"Không, con muốn đi!" An Nhạc công chúa không nghe.
"Con!" Quý phi đau đầu, "Sao con không nghe lời? Thái y nói con bị tổn thương nguyên khí, phải ở lại cung tĩnh dưỡng, đi xa như vậy hành xác làm gì?"
"Không, con nhất định phải đi!" An Nhạc công chúa bĩu môi, "Mẫu phi, con đã khỏi rồi, tại sao người khác đi được mà con không được? Con sẽ mất mặt lắm! Con nhất định phải đi, phụ hoàng đã đồng ý cho con đi cùng."
Nhìn bộ dạng đắc ý của nàng, quý phi vừa đau lòng vừa tức giận, "Đừng tưởng mẫu phi không biết con đang toan tính gì? Con sợ không đi được sẽ bị người ta cười nhạo! Con là vì tên thứ ba của phủ Võ An Hầu!"
Làm sao quý phi lại không biết tâm tư của con gái mình? Chính vì biết, nên bà mới tức giận!
"An Nhạc, con là công chúa, con muốn phò mã nào mà chẳng được? Tại sao cứ nhất mực đắm đuối tên Văn Cửu Tiêu? Về tướng mạo, có người nào hơn hắn? Về xuất thân, hắn cũng chỉ là thứ tử, sao con lại bị ma ám vậy?"
An Nhạc công chúa vô cùng cứng đầu, "Mẫu phi, con chính là thích hắn, trước đây ngài và hoàng huynh chẳng phải cũng khen hắn trẻ tuổi tài cao sao?" Nhớ đến dáng vẻ tuấn tú của chàng trạng nguyên cưỡi ngựa dạo phố, mặt An Nhạc nở nụ cười ngọt ngào.
Quý phi lại càng tức tối, "Cũng phải xem người ta có bằng lòng hay không chứ!"
Đáng lẽ ra, công chúa chọn phò mã, dĩ nhiên là ai được chọn cũng phải vâng lời, thánh chỉ ban xuống, ai quản ngươi vui hay không vui.
Nhưng phủ Võ An Hầu lại là thân thích với thái hậu, Văn Cửu Tiêu phải gọi thái hậu là biểu cô bà. Tuy là họ hàng xa, nhưng thái hậu lúc trẻ từng được tổ mẫu nhà Văn Cửu Tiêu giúp đỡ, bà là người nhớ ơn nghĩa cũ, lại lên tiếng nói giúp, làm sao bà có thể không nể mặt?
Thế tử Võ An Hầu bệnh tật, e rằng không gánh vác nổi gia nghiệp, chỉ có mỗi Văn Cửu Tiêu là có triển vọng, bà không thể ép người ta giao gia nghiệp cho thứ tử chứ?
Vậy không phải là kết thân, mà là kết thù.
Hơn nữa, phủ Võ An Hầu cũng biết điều, chủ động phao tin bát tự Văn Cửu Tiêu cứng, không nên cưới sớm.
Tin này nhiều người trong kinh không tin, nhưng quý phi lại có phần tin tưởng, bà được hoàng thượng sủng ái, biết nhiều hơn người khác một chút.
Văn Cửu Tiêu thật sự có chút không bình thường, xem như tên của hắn cũng khác với các huynh đệ. Văn Thừa Tông, Văn Thừa Diệu, ngay cả con út cũng là Văn Thừa An, chỉ có hắn là Văn Cửu Tiêu, nghe nói là do cao tăng đặt, để bảo đảm bình an cho hắn.
"An Nhạc, mẫu phi cũng vì muốn tốt cho con, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên, con hãy nghe mẫu phi đi." Quý phi hết lòng khuyên nhủ.
"Không, con không muốn! Con nhất định phải lấy Văn Cửu Tiêu làm phò mã." An Nhạc dậm chân tức tối chạy ra ngoài.
Quý phi xoa trán "Sao ta lại sinh ra cái nghiệp chướng này!" Con nói con đã nhảy xuống nước, lấy cái chết ra uy hiếp, người ta cũng không mảy may động lòng, con còn cố chấp cái gì nữa? Nhất định phải đâm đầu vào tường mới chịu quay lại sao?
Khi biết con gái mình vì một người đàn ông mà không màng đến tính mạng, bà tức giận biết chừng nào, hận không thể chém Văn Cửu Tiêu thành trăm mảnh, nhưng trong triều có biết bao kẻ thù chính trị đang chờ bắt lỗi bà và con gái —— con gái làm chuyện dại dột, bà không những không thể làm ầm ĩ lên, còn phải giấu kín.
Quý phi chưa bao giờ cảm thấy uất ức như vậy!
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận