Từ Ở Rể Trường Sinh Thế Gia Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 992: gặp Vương Vũ Vi

**Chương 992: Gặp Vương Vũ Vi**
"Bán mứt quả đây, mứt quả tươi ngon đây, mau tới nếm thử đi."
"Bánh bao, bánh bao vừa mới ra lò đây, mau tới thử một chút đi."
"Ăn trái cây đi, ăn không ngon không lấy tiền, một cân ba văn tiền, tuyệt đối là hàng đẹp giá rẻ."
Trên đường phố náo nhiệt, tiếng rao hàng vang lên liên tiếp.
Những người bán hàng rong kia, từng người một đều khàn cả giọng, ra sức chào hàng sản phẩm của mình.
Nếu như thu hút được ánh mắt của người đi đường, bọn hắn thậm chí sẽ đích thân tiến lên, nói hết lời mà kéo khách đến trước quán nhỏ, nhiệt tình giới thiệu đồ của mình tốt đến mức nào.
"Chư vị khán quan, lại nói một ngày nọ, lão tổ Chu gia thuận gió mà lên, Tiêu Diêu Thiên Địa, một kiếm liền chém bay đầu chó của gia chủ Lục gia, chấn nhiếp tứ phương, quả thực là khiến trưởng lão Tiên Tông bên cạnh không dám hé răng..."
Trong một quán trà nào đó, người kể chuyện kia, một người một cánh một thớt, nước bọt văng tung tóe, kể đến quên cả trời đất.
Người phía dưới cũng nghe đến say sưa ngon lành, không rời mắt.
Trong góc, có một nam một nữ cũng đang lắng nghe.
Nam nhân dáng dấp trung thực ổn trọng, khuôn mặt kiên nghị, trong tay còn cầm quẻ bói dùng để xem bói.
Nữ nhân thì dáng dấp mi thanh mục tú, vừa xinh đẹp lại thông minh, chỉ là dáng vẻ vùi đầu khổ sở ăn, quả thực khiến người ta có chút xấu hổ.
Mới không đến một khắc đồng hồ, tiểu cô nương này vậy mà đã ăn ba lồng bánh bao, hai bát mì, còn có hơn mười xâu kẹo hồ lô.
Nhìn cách ăn mặc này, cũng không giống là chạy nạn tới, sống thế nào lại giống như quỷ chết đói đầu thai vậy?
Một nam một nữ này không phải người khác, chính là Chu Lạc và Tô Hồng Loan.
Tô Hồng Loan đang ăn ngấu nghiến, nhưng vẫn không quên thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía người kể chuyện kia, đối với những câu chuyện trong đó tỏ ra hết sức hứng thú.
Cũng chính bởi vì vậy, Chu Lạc mới không thể không dừng chân ở đây.
"Chu Lạc ca ca, không ngờ trước kia ngươi đã dũng mãnh như vậy." Tô Hồng Loan nghe người kể chuyện đề cập đến chuyện Chu Lạc một mình độc chiến ngàn quân, nhịn không được nói.
Chu Lạc cười cười: "Lời người kể chuyện, không thể tin hoàn toàn. Còn nữa, ngươi gọi ta là sư tôn, không thể gọi ca ca."
"Được rồi." Tô Hồng Loan nhét một cái bánh bao thịt vào trong miệng, lộ ra biểu cảm thỏa mãn.
Thấy tiểu cô nương này không tiếp tục ăn nữa, người bên cạnh lại âm thầm thở phào một hơi.
"Được rồi, ăn xong thì đi thôi." Chu Lạc đứng dậy, sau đó cầm lá cờ có viết bói toán vận mệnh kia, đi ra phía ngoài.
Tô Hồng Loan lập tức đuổi theo.
Hai người vừa mới ra khỏi quán trà, bỗng nhiên một tiểu cô nương khoảng 10 tuổi chặn trước mặt bọn hắn, ngửa đầu mở to mắt nhìn hắn.
"Đại sư, ngươi có thể giúp trừ tà không?" Giọng nàng có chút khiếp nhược, khóe mắt phiếm hồng rõ ràng là vừa mới khóc.
Chu Lạc hơi suy tư một chút, gật đầu nói: "Cũng không phải không được, đi xem một chút."
"Thật sao? Đại sư, vậy mau cùng ta đến."
Nghe vậy, tiểu cô nương lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, nàng vui vẻ dẫn theo hai người đi về phía ngoài thành.
Rời khỏi thành trì, hai người đi dọc theo một con đường nhỏ, càng đi càng hẻo lánh.
"Tiểu cô nương, nhà ngươi chẳng lẽ ở trong rừng cây này?" Chu Lạc nhìn vùng rừng rậm kia, cười híp mắt hỏi.
Lúc này, tiểu cô nương phía trước bỗng nhiên dừng lại, nàng chậm rãi quay đầu, khuôn mặt nguyên bản còn đang khiếp nhược lại lộ ra nụ cười âm hiểm.
Ngay sau đó, đột nhiên nàng cất bước chạy như bay, cấp tốc vọt tới.
Trong nháy mắt vọt tới, thân thể của nàng cũng phát sinh biến hóa, biến thành một con mèo ly hoa.
Nó nhe răng nanh sắc bén, nhắm thẳng yết hầu Chu Lạc táp tới.
Nếu là người bình thường, sợ rằng sẽ bị đối phương bất thình lình tấn công, sau đó bị cắn phá yết hầu.
Thế nhưng, nó lại gặp phải Chu Lạc.
Ông ——
Theo một trận lực lượng ba động, con mèo ly hoa kia bị dừng ngay giữa không trung.
Nó kinh ngạc, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Tiểu Bạch còn ngoan hơn ngươi." Chu Lạc lạnh nhạt nói, vung tay lên, đối phương trực tiếp hóa thành điểm sáng, tiêu tán trong không trung.
"Chu... Không... Sư tôn, thế tục giới này cũng nguy hiểm như vậy sao?" Tô Hồng Loan hiếu kỳ nói.
Nàng tu tiên, không cần luyện tâm, chỉ cần không ngừng thôn phệ những vật có linh khí là có thể tiếp tục đột phá.
Cho nên nàng rất ít tiếp xúc đến thế tục giới, tự nhiên không rõ ràng lắm những chuyện này.
"Có sinh linh ở đâu thì nơi đó đều rất nguy hiểm." Chu Lạc nói xong, dẫn nàng tiếp tục đi về phía trước.
Bởi vì ở gần tu tiên giới, thế tục giới ở đây ít nhiều đều nghe nói qua một chút tin đồn về tu tiên giới, tỷ như người kể chuyện lúc trước kể chuyện Chu Lạc.
Đừng thấy chuyện này đã trôi qua trên vạn năm, những câu chuyện lấy yếu thắng mạnh như vậy luôn luôn có thể thông qua nhiều cách thức khác nhau mà lưu truyền.
Đồng thời, tự nhiên cũng sẽ có một số yêu quái xuất hiện.
Tính đến nay, Chu Lạc cùng Tô Hồng Loan đã đến thế tục giới được ba năm.
Trong ba năm này, Chu Lạc dẫn Tô Hồng Loan đi qua một số thành trì ở Kim Vân Vực, sau đó cũng nên đến các đại vực khác xem xét.
Bất quá trước đó, hắn quyết định đi gặp Vương Vũ Vi một lần.
Năm đó, đối phương ra tay tương trợ, hắn vẫn luôn không có cơ hội nói lời cảm tạ, bây giờ nếu đã đến Kim Vân Vực, cũng nên đi thăm một chút.
Bích Tuyền Chân Tông.
Khi biết được Chu Lạc và Tô Hồng Loan xuất hiện, đệ tử tông môn lập tức dẫn hai người tới Vũ Vi Sơn.
Trong cung điện trên đỉnh núi, Chu Lạc gặp được Vương Vũ Vi đã lâu không gặp.
Nàng vẫn như cũ là một thân mộc mạc, dáng người cao gầy, thần sắc đạm mạc, phảng phất thế gian vạn vật đều không thể khiến nàng có chút cảm xúc nào.
"Sao ngươi lại tới đây?"
Nhìn Chu Lạc, Vương Vũ Vi mang theo một tia nghi hoặc.
Mấy ngàn năm không gặp, cho dù là chính mình, dung mạo cũng không tránh khỏi có chút biến hóa, nhưng đối phương từ đầu đến cuối vẫn như vậy, giống như lần đầu gặp mặt, tuế nguyệt phảng phất không thể lưu lại trên người hắn bất kỳ dấu vết nào.
"Ta đến xem con gái, tiện thể cảm tạ ngươi chuyện năm đó." Chu Lạc thản nhiên nói.
Vương Vũ Vi khẽ gật đầu, lại nhìn về phía Tô Hồng Loan bên cạnh: "Đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp Vũ Vi tỷ tỷ, ta vẫn muốn tới tìm ngươi chơi, thế nhưng là không có cơ hội."
Gặp lại người quen, Tô Hồng Loan cũng cực kỳ vui vẻ.
Năm đó, hai người bởi vì Ma tộc mà nhận biết nhau, sau khi rời khỏi Thâm Uyên, cơ bản là đã cắt đứt liên lạc.
Nhưng tình cảm này vẫn còn.
Ít nhất đối với Tô Hồng Loan là như vậy.
"Các ngươi đây là dự định đi lịch luyện?" Vương Vũ Vi ra hiệu cho bọn hắn ngồi xuống, rồi hỏi.
"Ân, ta dự định tôi luyện Hóa Thần ý cảnh, Hồng Loan cũng như vậy." Chu Lạc gật đầu.
Nghe vậy, Vương Vũ Vi thản nhiên nói: "Thật không trùng hợp, nếu như các ngươi đến sớm hơn một chút, có lẽ có thể gặp sư tôn ta."
"Nàng vẫn muốn tìm ngươi để giải quyết vấn đề của Thái Thượng Vong Tình Quyết, chỉ bất quá bởi vì ngươi ở Trung Châu nên không có cơ hội."
Lời này khiến Chu Lạc hơi kinh ngạc.
"Ta có thể giúp được nàng cái gì?"
Liên quan tới sư tôn của Vương Vũ Vi, hắn không hiểu nhiều, chỉ biết đối phương có đạo hiệu là Vân Mộng.
Không ngờ đối phương lại lựa chọn tìm mình để giải quyết Thái Thượng Vong Tình Quyết kia.
Đối mặt vấn đề này, Vương Vũ Vi bình tĩnh nói: "Chuyện này có lẽ có liên quan đến song tu chi pháp mà ngươi tu luyện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận