Từ Ở Rể Trường Sinh Thế Gia Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 890: xuất thủ

**Chương 890: Ra tay**
Rầm rầm rầm ——
Vô số thiên thạch nện vào lưng của tam trọng huyền thiên, phát ra âm thanh kinh thiên động địa.
Nhưng cái xác ngoài cứng rắn kia lại không hề tổn thương, mặt ngoài thậm chí còn hiện ra một tầng màng mỏng màu đỏ nhạt.
Đoàn người thuận lợi xuyên qua đám mây thiên thạch kia.
Sau khi phi hành thêm trăm dặm, phía đối diện lại xuất hiện một mảnh phong bạo mờ nhạt.
Phong bạo kia chính là loại phong bạo có thể mẫn diệt pháp lực mà Chu Lạc đã gặp năm đó.
Phong bạo kia tới mãnh liệt, lăng lệ vô biên, nơi nó đi qua, không gian đều bị xé rách, để lại những lỗ đen.
Chu Lạc khống chế tam trọng huyền thiên, đâm đầu thẳng vào trong phong bạo kia.
Hô hô hô ——
Gió lốc điên cuồng không ngừng cắt vào phía sau tam trọng huyền thiên, âm thanh rung động vang dội.
Toàn bộ cơ quan thú cũng rung lắc kịch liệt.
Màng mỏng màu đỏ ngưng tụ ra cũng nhận phải sự va đập rất lớn.
Mọi người lập tức cảm thấy căng thẳng.
Mà Chu Lạc lại không thèm để ý chút nào, hắn phóng thích lực lượng, thao túng cả tòa cơ quan thú ổn định bay về phía trước.
Tuy rằng tốc độ rất chậm, nhưng may mà vững vàng.
Phong bạo kia tuy rằng đáng sợ, thậm chí phá hủy pháp trận tòa trên mặt ngoài của cơ quan thú, nhưng khi chạm tới linh kiện của bản thân cơ quan thú, lại không thể phá hủy.
Tòa cơ quan thú tứ giai đỉnh cấp này chính là Chu Lạc hao phí gần 200 năm tâm huyết mới rèn đúc mà thành.
Năng lực của bản thân nó đã có thể sánh ngang tu sĩ Nguyên Anh kỳ đỉnh cao.
Cho nên trong cơn bão táp này, nó vẫn có thể chống chịu được.
Mười ngày sau, mọi người thành công bay ra khỏi cơn phong bạo kia.
Mà một màn này, khiến cho những Ma tộc sinh linh mơ ước âm thầm kia lập tức từ bỏ ý định ra tay.
Bọn hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cự vật to lớn kia đi xa.
Một tháng sau.
Tam trọng huyền thiên thành công rời khỏi không gian loạn lưu, đã tới một vùng đất rộng lớn.
Trung Châu.
Lại trở về.
Làm cơ quan thú đi vào mảnh đất này, một đám tu sĩ liền cảm nhận được linh khí nồng đậm như nước giữa thiên địa.
Mỗi người, phảng phất như đang ở trong một phiến đại dương mênh mông.
Linh khí bàng bạc, làm cho đám người vui mừng hô vang, không ngừng nhảy nhót.
Bọn hắn lần đầu tiên cảm nhận được linh khí bàng bạc như vậy, thậm chí so với khi bọn hắn tu hành trên linh mạch tam giai còn nhiều hơn.
Cảm giác này, khiến cho mỗi một vị tu tiên giả đều hưng phấn không thôi.
Đến Trung Châu sau, Chu Lạc lại một lần nữa đem tam trọng huyền thiên hoán đổi thành hình thái chiến hạm, bay về phía Hoang thành.
Ước chừng năm ngày sau, mọi người tiến vào đến mảnh hoang mạc kia.
Bất quá Chu Lạc cũng không vội mang theo đại quân áp sát.
Hắn đem cả chiến hạm dừng lại ở nơi nào đó trong hoang mạc, cũng đem quyền khống chế tạm thời giao cho Diệp Thiển.
Là người có cảnh giới cao nhất ở đây.
Nàng miễn cưỡng có thể vận dụng một phần năm lực lượng của cơ quan thú này, nhưng như vậy đã đủ rồi.
Sau đó, hắn liền để đám người chờ tin tức của mình, rồi một mình bay về phía Hoang thành.
Bảy ngày sau.
Hắn lại một lần nữa nhìn thấy ốc đảo đầm nước to lớn của Hoang thành.
Thời gian trôi qua hơn một trăm năm, tòa thành trì này tựa hồ không có biến hóa quá lớn.
Đến đằng sau, thần phách của Chu Lạc liền khống chế lại bộ khôi lỗi “Ninh An” kia.
Mà thông qua ký ức ghi chép trong đầu nó, hắn cũng trong nháy mắt hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra trong 100 năm sau khi mình rời đi.
Trong 100 năm này, Tinh Hà Liên Minh trưởng thành cực kỳ nhanh chóng.
Nhất là Chu Trường An và Chu Thanh Hàm biểu hiện, không làm cho Chu Lạc thất vọng.
Trước mắt, Tinh Hà Liên Minh đã sơ bộ có được năng lực đối kháng với Phong Nguyên Tông,
Duy chỉ có một điểm thiếu sót, đó là chiến lực cao cấp không sánh bằng đối phương.
Nhưng điều này hoàn toàn không cần lo lắng.
Bởi vì Chu Lạc đã tới.
Biết được những tin tức này sau, Chu Lạc đi vào tổng bộ của Tinh Hà Thương Hội.
Khi biết được hắn trở về, Chu Trường An cùng đám người không ngừng vó chạy tới nơi này.
“Phu quân.”
“Sư tôn.”
Ba người nhìn Chu Lạc, từng người đều kích động không thôi, vô cùng mừng rỡ đi đến trước mặt đối phương.
Nhiều năm không gặp như vậy, bọn hắn đối với đối phương rất tưởng niệm.
Nhất là Mộc Uyển Nhi.
Lúc trước hai người ước định là 100 năm, nhưng thời gian trôi qua, đối phương vẫn chưa từng xuất hiện.
Có đôi khi, nàng thậm chí còn cảm thấy đối phương đang lừa mình, từ bỏ bọn hắn.
Bây giờ lại một lần nữa nhìn thấy đối phương, đôi mắt đẹp của nàng đã phiếm hồng, vô cùng kích động.
“Ta trở về.” Chu Lạc gật đầu chào hỏi ba người.
Sau khi gặp mặt ngắn ngủi, hắn liền cùng Chu Trường An bàn giao, để nó có thể bắt đầu chống lại Phong Nguyên Tông một cách trực diện.
Ngày này, Chu Trường An cũng đã mong đợi từ lâu.
Bây giờ rốt cuộc đã đợi được, hắn vui mừng, tự tin nói: “Yên tâm đi sư tôn, ta hiện tại liền bắt đầu hành động.”
Chu Lạc gật đầu.
Mấy ngày tiếp theo, dưới sự sắp xếp của “Ninh An” và Chu Trường An, toàn bộ Tinh Hà Liên Minh bắt đầu ra tay với thế lực của Phong Nguyên Tông.
Vốn dĩ trong 100 năm nay, hai bên duy trì trạng thái tương đối bình thản.
Mọi người đều cho rằng chuyện này cứ như vậy trôi qua.
Nhưng hiển nhiên không phải.
Khi Tinh Hà Liên Minh bắt đầu lộ ra nanh vuốt dữ tợn của mình, Phong Nguyên Tông vội vàng không kịp chuẩn bị, hoàn toàn không có thời gian phản ứng.
Mới bất quá ba ngày, tất cả phường thị liên quan tới thế lực của Phong Nguyên Tông, toàn bộ đều bị tiêu diệt.
Việc này tự nhiên làm cho Phong Nguyên Tông chấn động, đối phương căn bản không ngờ bọn hắn lại to gan như thế, hoàn toàn không xem tông môn ra gì.
Mà bọn hắn hiển nhiên không nghĩ tới, Tinh Hà Liên Minh chỉ là thế lực trên bề nổi.
Nếu như bọn hắn biết, Chu Gia ở phía sau ủng hộ tất cả những điều này, chắc chắn sẽ không to gan lớn mật xuất binh như vậy, ngược lại sẽ lập tức cầu viện Nguyệt Lượng Môn.
Khi hai bên bắt đầu giao chiến.
Tinh Hà Liên Minh đối mặt với thế lực lâu đời Phong Nguyên Tông, tự nhiên có chút lực bất tòng tâm.
Nhưng những năm này, Tinh Hà Liên Minh sớm đã bền chắc như thép, mọi người không nhận được mệnh lệnh lui binh, tự nhiên vẫn tiếp tục chống cự.
Chỉ là tình huống rất không khả quan.
Tất cả các phường thị mà bọn hắn vốn cướp đoạt, đều bị chiếm lại.
Phong Nguyên Tông thừa thắng xông lên, càng dự định một lần diệt sạch đối phương.
Bởi vì lần này, bọn hắn đã nhận được lời hứa của Hoang Sơn Chân Quân, ông ta biểu thị sẽ ngăn cản Nguyên Anh Chân Quân của đối phương.
Ngay tại thời điểm Phong Nguyên Tông cho rằng chuyện này đã nắm chắc phần thắng, phía xa bỗng nhiên bay tới một chiếc Chiến Hạm Khổng Lồ.
Mà theo chiến hạm này đến, mấy chục tên Kim Đan chân nhân đồng thời giết ra, trực tiếp làm cho Phong Nguyên Tông trở tay không kịp.
Bọn hắn không biết đối phương lấy đâu ra viện quân, đối mặt với địch nhân mãnh liệt, không thể không lui binh.
Mà chưởng môn Phong Nguyên Tông ý thức được tình hình không thích hợp, không chút do dự phát động cầu viện tới Nguyệt Lượng Môn.
Nhưng đã muộn.
Chiến hạm khổng lồ kia thẳng tiến đến tông môn của Phong Nguyên Tông, đối mặt với pháp trận tứ giai của tông môn kia, Chu Lạc lặng lẽ ra tay, hóa giải một cách dễ dàng.
Cả tòa sơn môn cứ như vậy thênh thang hiện ra trước mặt mọi người.
Một đám Kim Đan chân nhân nhao nhao xông vào bên trong tông môn.
Hai tên Nguyên Anh Chân Quân của Phong Nguyên Tông muốn ra tay, nhưng Chu Lạc và khôi lỗi tứ giai kia đồng thời xuất hiện ngăn cản bọn hắn.
Khi ý thức được bọn hắn căn bản không có khả năng chiến thắng đối phương.
Chưởng môn Phong Nguyên Tông không thể không lớn tiếng hô về phía ngọn núi lớn phía sau tông môn: “Hoang Sơn Chân Quân, mau chóng ra tay, nếu không Phong Nguyên Tông hôm nay sẽ diệt vong.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận