Từ Ở Rể Trường Sinh Thế Gia Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 687: Thiếp thân kỹ thuật chân nhân có thể hài lòng?

**Chương 687: Thiếp thân kỹ thuật, chân nhân có thể hài lòng?**
Không biết có phải do nghe được thanh âm của hắn, hay chỉ là cảm nhận được ánh mắt kia, nữ nhân vũ mị trên đài cao bỗng nhiên ngẩng đầu.
Đôi mắt nàng như mặt nước nhìn lại, bên môi còn thổi ống tiêu, trong đôi mắt đẹp lấp lóe ánh sáng dị thường, hơi hơi chớp mắt, phảng phất như đang nói điều gì.
Chỉ một ánh mắt cũng đủ để cho đám tu tiên giả đang nhìn trộm ở lầu hai tâm thần chấn động, hô hấp dồn dập, không thể tự chủ.
Chỉ tiếc, đối phương nhìn không phải bọn hắn.
Chu Lạc cũng đang nhìn đối phương.
Đối mặt với ánh mắt vũ mị của đối phương, hắn từ đầu tới cuối vẫn duy trì dáng vẻ ban đầu, đôi mắt sâu thẳm như sao trời kia không hề lộ ra chút khinh nhờn nào, ôn hòa bình tĩnh.
Hắn gật đầu chào hỏi.
Đối phương mỉm cười thiển cận.
Phối hợp với tiếng tiêu tuyệt luân đặc sắc, phảng phất khiến người ta rơi vào chốn dịu dàng, đắm chìm trong đó.
Chu Lạc cũng không thể không cảm khái kỹ nghệ âm luật cường đại của đối phương.
Tiếng tiêu êm tai thú vị kia, giống như quanh quẩn trong lòng hắn, khiến người ta tim đập thình thịch.
"Thảo nào có một số tu tiên giả lại sống mơ mơ màng màng ở nơi này."
Chu Lạc thầm nghĩ.
Cho dù không thể nhục thể giao hòa, thì sự gột rửa linh hồn này cũng đủ để cho bọn hắn say mê như điếu đổ.
Túi da chung quy là biểu tượng, bên trong mới càng khiến người ta say đắm.
Không lâu sau, tiếng tiêu tan biến, nữ nhân vũ mị hành lễ lui ra, thay vào đó là một nữ tu khác.
Chính là Lâm Tiểu Nhã.
Nàng được đưa tới nơi này ma luyện, tự nhiên cũng cần lên đài biểu diễn.
Hôm nay, Lâm Tiểu Nhã mặc một chiếc váy dài màu hồng phấn, so với nữ nhân vũ mị khi trước, khuôn mặt thanh thuần khả ái của nàng càng tăng thêm mấy phần trẻ trung.
Nhạc cụ nàng diễn tấu là đàn đầu ngựa.
Chỉ thấy nàng ngồi ngay ngắn trên ghế, tay trái cầm đàn, tay phải kích thích trên dây đàn.
Đinh ——
Tiếng đàn uyển chuyển, giống như dòng suối trong vắt trong núi, thấm vào tâm thần.
Có lẽ là lần đầu tiên phô bày kỹ nghệ âm luật của mình trước mặt mọi người, Lâm Tiểu Nhã có chút khẩn trương.
Nhưng nàng có tạo nghệ không thấp về âm luật.
Mặc dù bản lĩnh không bằng nữ nhân vũ mị kia, nhưng khi diễn tấu, phối hợp với dáng vẻ thanh thuần của nàng, ngược lại mang một phong vị khác.
Cũng đưa tới một tràng reo hò của những người tu tiên tại đó.
"Thiếp thân Minh Lan, xin hành lễ với chân nhân."
Ngay lúc Chu Lạc thưởng thức thuật âm luật của nữ nhi mình, nữ nhân vũ mị kia đã đến trước mặt hắn.
Hắn nhìn đối phương một cái, ánh mắt bình thản như nước.
Vị nữ tu trúc cơ tên Minh Lan này vẫn duy trì nụ cười, thanh âm êm dịu nói: "Nếu chân nhân thích thiếp thân thổi tiêu, thiếp thân có thể đến phòng riêng để diễn tấu cho ngài nghe."
Minh Lan là một âm luật sư nhị giai đỉnh cấp, có tạo nghệ không cạn về phương diện âm luật.
Chỉ là nàng chỉ có trung phẩm Linh Căn, cho nên đời này muốn ngưng kết Kim Đan, tiến thêm một bước, cơ bản là rất khó.
Trừ phi tông môn nguyện ý dốc lòng bồi dưỡng nàng.
Có thể tới Thiên Âm Các nhiều năm như vậy, mặc dù nàng vì tông môn kiếm được rất nhiều lợi ích, nhưng nàng giống như bị đày đi biên cương, căn bản không được tông môn coi trọng.
Không còn cách nào, sư tôn của nàng đã từng có xung đột với chưởng môn, từng vì chức chưởng môn mà ra tay đánh nhau.
Theo sư tôn rời đi, nàng - một đệ tử - tự nhiên cũng nhận sự nhằm vào của chưởng môn, tự nhiên bị lạnh nhạt.
Minh Lan không cam tâm, nhưng lại không thể làm gì.
Mãi đến khi Chu Lạc xuất hiện.
Hôm qua đối mặt, khiến nàng nhận thức được đối phương cảm thấy hứng thú với mình.
Về sau, thông qua Khương trưởng lão, nàng lại biết được, đối phương thực lực phi phàm, người mang Bảo khí, đoán chừng lai lịch không nhỏ.
Mấu chốt nhất là, nàng biết được đối phương lại muốn khai chiến với Thanh Nguyên Tông.
Khai chiến cùng một Tiên Tông.
Minh Lan mặc dù không biết đối phương có lai lịch ra sao, nhưng lại nhạy cảm cảm thấy được nội tình đối phương không cạn.
Nếu như có thể trở thành thiếp thất của đối phương, có lẽ mình sẽ có cơ hội được hưởng thụ đãi ngộ và tài nguyên tốt hơn, ngưng kết Kim Đan, tiến thêm một bước.
Huống chi, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của đối phương, nàng đã không khỏi cảm thấy có chút rung động, hơn nữa ánh mắt đối phương nhìn mình cũng không vô lễ như những người khác.
Cho nên nàng liền nhắm vào đối phương, lúc này mới tới nơi này.
"Có thu phí không?"
Nghe được lời đối phương, Chu Lạc bất thình lình hỏi một câu.
Hắn tự nhiên không phải là do nghèo, chủ yếu vẫn là muốn nhìn xem đối phương có mục đích gì.
Minh Lan cười nhạt một tiếng: "Không thu phí."
"Vậy đến đây đi." Chu Lạc trực tiếp quay người đi về phía phòng.
Đôi mắt đẹp của Minh Lan lóe lên, vừa cười vừa nói, theo sát đi vào, đồng thời thuận thế đóng kỹ cửa phòng.
Trong phòng, Minh Lan chủ động châm trà cho Chu Lạc, tiếp đó đi đến chiếc bàn trải thảm tơ vàng xốp phía sau rèm.
Cởi giày thêu, lộ ra đôi chân ngọc khéo léo đẹp đẽ, ngồi ở trên bàn.
Bởi vì mặc váy ngắn, cho nên đôi chân dài trắng nõn mượt mà của nàng cũng được phô bày vô cùng tinh tế.
Mặc dù cách rèm, nhưng nhất cử nhất động của đối phương đều nằm trong tầm mắt của Chu Lạc.
Đối phương dường như có ý định câu dẫn chính mình.
Chỉ thấy nàng dán vào vách tường kia, đùi ngọc hơi uốn lượn, váy ngắn dán vào da thịt trắng như tuyết, lưu lại một mảng bóng tối, khiến người ta miên man bất định.
Mà nửa thân trên, chiếc áo sa mỏng khoe vai ban đầu đã được cởi xuống, lộ ra bờ vai tinh tế, tỉ mỉ, hoạt nộn.
Nàng chỉ mặc một chiếc áo tương tự áo ngực, phô bày hai ngọn núi mãnh liệt một cách vô cùng tinh tế.
Minh Lan cầm ống tiêu trong tay, nhỏ giọng hít một hơi.
Nàng bình thường không có tư cách tiếp đãi Kim Đan chân nhân, bởi vì sự nhằm vào của chưởng môn, nàng chỉ có thể diễn tấu tại đại sảnh lầu một.
Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội tiếp xúc với một vị Kim Đan chân nhân, vì tiền đồ của mình, nàng tự nhiên hy vọng có thể dùng tất cả vốn liếng để thu phục đối phương.
Mượn cơ hội này rời khỏi Thiên Âm Các.
Bởi vì nàng còn biết, đối phương quen biết Tô Hồng Loan, nữ nhi được sủng ái nhất của Thiên Sách thượng tướng.
Nghĩ rằng, nếu có thể chiếm được niềm vui của đối phương, tông môn chắc hẳn cũng sẽ nguyện ý thả người.
Ngược lại, nếu ở lại nơi này, cả đời mình đều chỉ có thể ở đại sảnh lầu một, làm một ả đào hát.
Đi theo đối phương, nói không chừng còn có thể có cơ hội kiến thức được thiên địa rộng lớn hơn.
Chu Lạc không biết nữ nhân này có ý đồ gì.
Nhưng đối phương chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ nhỏ bé, còn không uy hiếp được chính mình, hắn cũng không để ý tới.
Một lát sau, tiếng tiêu ung dung truyền ra, giống như gió mát ngày hè, nắng ấm vào đông, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu, thoải mái.
Chu Lạc hơi nhắm mắt, cảm thụ năng lượng mà âm luật mang tới, tâm cảnh bình thản, đạo tâm thông minh, gạt bỏ hết thảy tạp niệm.
Vì có thể khiến đối phương vừa ý mình, Minh Lan phô bày kỹ nghệ âm luật mà mình am hiểu nhất.
Tiếng tiêu uyển chuyển, quanh quẩn trong phòng, giống như tiếng trời.
Nàng tay ngọc khẽ nhúc nhích, môi đỏ khép hờ, diễn tả đặc điểm thoải mái dễ chịu, thanh tâm của tiếng tiêu một cách vô cùng tinh tế.
Chu Lạc khẽ gật đầu.
Nữ tử này ngược lại có chút bản lĩnh.
Một khắc đồng hồ sau, một khúc nhạc coi như kết thúc, sau rèm truyền đến thanh âm dịu dàng đáng yêu của Minh Lan.
"Chân nhân, kỹ thuật của thiếp thân ngài có hài lòng không?"
"Không tệ." Chu Lạc đáp lại.
Minh Lan trong lòng vui mừng, tiếp tục nói: "Thiếp thân còn có một khúc nhạc hay hơn, ngài nếu nằm trên giường, có lẽ càng có thể cảm nhận được mị lực đặc biệt của nó."
Lời vừa nói ra, Chu Lạc rốt cuộc biết ý nghĩ của đối phương là gì.
Bất quá hắn cũng không cự tuyệt, ngược lại đứng dậy đi về phía rèm ngọc tơ vàng.
Kéo rèm ngọc ra, hắn nhìn dáng vẻ vũ mị của đối phương, thản nhiên nói: "Vậy ta ngược lại là phải thử xem."
Bạn cần đăng nhập để bình luận