Từ Ở Rể Trường Sinh Thế Gia Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 551: Ta đối với có thể Vân tiểu thư vừa thấy đã yêu

**Chương 551: Ta vừa gặp đã yêu Vân tiểu thư**
Phủ Cửu vương gia tọa lạc tại phía đông Tiên thành, chiếm cứ một khu vực rộng lớn, xung quanh không có cửa hàng, vô cùng trống trải.
Đây là phủ Vương gia, không có người rảnh rỗi nào đến đây dừng chân.
Phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy một con đường lớn thẳng tắp dẫn đến cổng lớn của phủ đệ, xung quanh là những Linh Thụ lấp lánh ánh sáng nhạt, cành lá sum suê, tràn đầy sức sống.
Đại lộ bằng phẳng, Chu Lạc vừa mới xuất hiện, liền có binh lính mang khôi giáp ngăn cản đường đi của hắn.
"Phủ Vương gia cấm địa, người không phận sự lập tức rời đi."
Người kia âm thanh trầm trọng, mặt không biểu tình, toàn thân toát ra sát khí.
"Ta nhận được lời mời của Long Vân Sương tiểu thư." Chu Lạc lấy ra bức thư.
Người kia nhận lấy giấy viết thư, sau khi xem nội dung, sắc mặt rõ ràng hòa hoãn một chút.
"Nếu là khách nhân của tiểu thư, mời vào."
Nói xong, hắn liền dẫn Chu Lạc đi trên đầu đại lộ kia.
Đại lộ rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua ngọn cây, Chu Lạc đưa mắt nhìn những Linh Thụ ở bên cạnh, những Linh Thụ được bố trí có thứ tự này phù hợp với một tòa nhị giai pháp trận phòng ngự, nếu bị kích hoạt, có thể trong nháy mắt ngăn lại kẻ xâm nhập.
Một lát sau, hắn liền thấy cánh cổng lớn sơn son thếp vàng kia.
Cửa lớn rộng mở, mơ hồ có thể nhìn thấy khung cảnh rộng rãi bên trong, từng tòa lầu các kiến trúc tọa lạc trong đó, đan xen tinh tế.
Người kia dẫn Chu Lạc bước vào trong phủ.
Vách tường lát gạch xanh tản ra cổ xưa, hành lang dài chạm trổ, phía trên còn có những bức họa tuyệt đẹp.
Thỉnh thoảng còn có tỳ nữ và người hầu đi qua, từng người đều mặc hoa phục, không hề thua kém tu sĩ bên ngoài.
Cái phủ Vương gia này ngược lại thật khí phái, ngay cả người làm cũng ăn vận tốt như vậy.
Chu Lạc lần này không ngụy trang, cho nên suốt dọc đường, cũng có một vài nữ tử nhìn thấy gương mặt tuấn tú của hắn, lại chịu ảnh hưởng của thiên độc tình, nhao nhao ném tới ánh mắt vui mừng.
Bọn họ ngày thường đều ở trong phủ Vương gia, nào đã thấy qua người khác phái nào anh tuấn như thế, đều ghé mắt nhìn.
Chu Lạc vẻ mặt lạnh nhạt đi tới nội viện, đến trước một tòa trạch viện.
Trạch viện kia không lớn, bên trong truyền đến mùi hương hoa nhè nhẹ.
"Đây là viện tử của tiểu thư." Người kia nói xong, trực tiếp rời đi.
Chu Lạc cũng không khách khí, ung dung bước vào trong viện.
Đập vào mắt là một rừng hoa đào, hoa đào màu hồng dưới ánh mặt trời, phản chiếu sắc màu dễ chịu.
Trong không khí còn tràn ngập hương hoa nhè nhẹ, khiến người ta cảm thấy thư thái.
Đường nhỏ trải đá cuội giống như mạng nhện lan ra, người hầu trong góc nhỏ giọng trò chuyện, cười nói.
Chu Lạc rõ ràng, chính mình bước vào viện này trong nháy mắt, đối phương hẳn là liền biết mình tới.
Cho nên hắn dọc theo con đường đá kia, xuyên qua viện tử, đi tới đại đường.
Trong hành lang, Long Vân Sương đã sớm chờ đợi ở đây.
Nàng ngồi trên một chiếc ghế gỗ đỏ được điêu khắc tuyệt đẹp, dáng người đoan chính mà tao nhã, phảng phất một đóa hoa sen nở rộ, yên tĩnh khoe sắc.
Váy của nàng theo tư thế ngồi biến hóa, hiện ra đường cong duyên dáng, giống như đám mây nhẹ nhàng quấn quanh chân nàng.
Hai tay nàng nhẹ nhàng đặt trên đầu gối, ngón tay tinh tế thon dài, mềm mại như dây đàn.
Ánh mắt nàng nhu hòa mà sâu thẳm, khuôn mặt trong sáng không tỳ vết không có chút cảm xúc, đạm nhiên bình tĩnh.
Không khí xung quanh phảng phất đều bởi vì sự tồn tại của nàng mà trở nên yên tĩnh an lành.
Chu Lạc ánh mắt bình tĩnh nhìn đối phương, ánh mắt khẽ động.
Bao năm không gặp, khí chất của đối phương trở nên càng ngày càng cao quý thong dong, nhất là khuôn mặt kia, phảng phất như ngôi sao sáng chói trong đêm tối, lại giống như dòng suối thanh mát, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu.
Long Vân Sương cũng đang nhìn đối phương.
Khi nhìn thấy đối phương lần đầu, nội tâm của nàng bỗng nhiên nổi lên từng đợt sóng gợn.
Khuôn mặt hoàn mỹ anh tuấn, dáng người thon dài cao ngất, khí chất ung dung không vội, giống như từng viên đá đập vào lòng nàng, khiến nội tâm tĩnh lặng kia không ngừng biến hóa.
Giờ khắc này, dưới ảnh hưởng song trùng của thâm tình cổ và thiên độc tình, cảm quan của nàng đối với Chu Lạc đang nhanh chóng biến đổi.
Nếu như trước kia do không gặp mặt, nàng vẫn ở trạng thái vô cảm.
Nhưng bây giờ, nàng phảng phất như gặp được người yêu thầm mến, nội tâm không kìm được tim đập chân run.
Nàng không tự chủ được nắm chặt váy.
"Ta đây là thế nào?"
Long Vân Sương nội tâm bối rối, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
"Vân Sương tiểu thư, đã lâu không gặp." Chu Lạc cười nhạt một tiếng, chắp tay hành lễ.
Long Vân Sương lúc này mới phản ứng lại, khẽ gật đầu: "Đã lâu không gặp, mời ngồi."
Ngắn ngủi thất thần trôi qua, tâm cảnh của nàng lần nữa tĩnh lặng.
Đợi đến khi Chu Lạc ngồi xuống, nàng tiếp tục lên tiếng: "Trước đây đa tạ ân cứu mạng của ngươi."
Bất luận thế nào, Chu Lạc cũng coi như là ân nhân cứu mạng của nàng, cho nên lời cảm kích vẫn phải có.
Chu Lạc mỉm cười: "Đây là vinh hạnh của ta, kỳ thực ta hôm nay đến đây, là có một việc muốn nhờ Vân Sương tiểu thư hỗ trợ."
"Ân? Chuyện gì?" Long Vân Sương nghi ngờ nói.
Nàng nhận được thư của đối phương, liền biết hắn hẳn là có việc.
Nghĩ đến ân tình trước kia, nàng cuối cùng vẫn lựa chọn trở về gặp đối phương một lần.
Chu Lạc cũng sẽ không che giấu, nói thẳng: "Chu mỗ đối với Khả Vân tiểu thư trong phủ vừa gặp đã yêu, không biết nàng đã có hôn phối hay chưa?"
Ngược lại đối phương muốn cho chính mình sinh con.
Cho nên để ngăn cản nàng và Ly Hỏa môn kết hôn, Chu Lạc dứt khoát tìm một lý do muốn cưới đối phương.
Nghe vậy, Long Vân Sương trong mắt thoáng qua một tia dị quang, trong lòng bỗng nhiên chùng xuống, phảng phất bị tảng đá đè nặng.
"Long Khả Vân? Các ngươi quen biết thế nào?" Nàng kinh ngạc hỏi.
Chu Lạc đem lý do thoái thác đã sớm nghĩ kỹ nói rõ cho đối phương, đại khái ý tứ chính là, hắn cùng Long Khả Vân tình đầu ý hợp, nếu có thể kết làm đạo lữ, đó là một chuyện tốt.
Nghe được đối phương kể lại, Long Vân Sương cũng không nghĩ đến hai người lại có cuộc gặp gỡ sâu sắc như vậy.
Có thể đoạn thời gian trước, huynh trưởng chẳng phải đã nói với mình, muốn gả Long Khả Vân cho con trai chưởng môn Ly Hỏa môn sao?
Vừa nghĩ đến đây, nàng bỗng nhiên hiểu rõ vì sao Chu Lạc nhất định phải để mình trở về.
"Ngươi muốn ta giúp ngươi nói với huynh trưởng một tiếng?" Long Vân Sương lên tiếng nói.
Chu Lạc cười nhạt một tiếng: "Nếu có thể mà nói, vậy thì không còn gì tốt hơn."
Lời này khiến Long Vân Sương lập tức ý thức được mục đích của đối phương.
Chỉ là sự kiện không đơn giản như vậy.
Long Khả Vân ở trong phủ mặc dù vì nguyên nhân của cha nàng, thân phận địa vị không cao, nhưng nàng đối với huynh trưởng có tác dụng lớn, há lại là có thể tùy tiện thay đổi chủ ý, đem hắn gả cho Chu Lạc?
"Chuyện này là huynh trưởng quyết định, còn cần hắn đồng ý." Long Vân Sương nói.
Chu Lạc đã sớm dự liệu được câu trả lời này, hắn không thèm để ý chút nào nói: "Ta tin tưởng Vân Sương tiểu thư sẽ giúp đỡ, ta và Khả Vân tiểu thư đúng là tình đầu ý hợp."
"Còn xin Vân Sương tiểu thư hỗ trợ chuyển lời cho Cửu vương gia."
"Nếu là Cửu vương gia không đồng ý, ta còn có một cái lệnh bài, hy vọng Cửu vương gia có thể nể mặt Long Hoàng, tác thành cho người khác."
Nói xong, Chu Lạc lấy ra tấm lệnh bài đại diện cho ý chí Long Hoàng.
Mà khi nhìn thấy lệnh bài này, Long Vân Sương cũng biến sắc.
"Là ngươi g·iết Long Vũ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận