Từ Ở Rể Trường Sinh Thế Gia Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1294: lực chiến Cố Thanh Sơn

**Chương 1294: Lực Chiến Cố Thanh Sơn**
Lời nói của Chu Lạc khiến Cố Thanh Sơn nhướn mày, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trong lòng hắn dâng lên một tia ngạc nhiên, ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương.
Hắn không thể tưởng tượng nổi, đối phương vậy mà lại ở Luyện Hư trung kỳ dám cá cược đấu pháp với mình.
Chẳng lẽ hắn cảm thấy hắn có thể chiến thắng chính mình?
Cố Thanh Sơn cảm thấy kẻ trước mắt này có chút khinh người quá đáng.
Nhưng hắn không ngại cho đối phương một chút đả kích.
"Tốt, ta và ngươi đánh cược ván này," hắn tự tin nói, hoàn toàn không để đối phương vào mắt.
Luyện Hư đỉnh phong và Luyện Hư trung kỳ có khoảng cách cực lớn.
"Vậy thì bắt đầu đi." Giọng Chu Lạc bình tĩnh, từ đầu đến cuối vẫn trầm ổn.
Không hề có chút dao động nào bởi vì đối thủ mạnh hơn mình hai cảnh giới.
"Lên cao hơn nữa." Cố Thanh Sơn nói xong, bay thẳng lên tầng mây.
Chu Lạc theo sát phía sau.
Hai người rời đi, khiến cho đại quân phía sau bọn họ đều không hiểu rõ, nhưng không ai hành động thiếu suy nghĩ, mà lẳng lặng chờ đợi.
Trên tầng mây, Chu Lạc và Cố Thanh Sơn hai vị Luyện Hư Thiên Tôn đứng đối mặt nhau, thân ảnh của họ trong không gian rộng lớn này có vẻ nhỏ bé, nhưng khí tức cường đại toả ra lại khiến cho không gian xung quanh chấn động.
Chu Lạc lạnh lùng, trong ánh mắt lộ ra vẻ trầm ổn và kiên nghị.
Đây là lần đầu tiên hắn đường đường chính chính giao thủ với Luyện Hư Thiên Tôn, lại còn là một tu sĩ Luyện Hư đỉnh phong.
Hắn cũng muốn xem thử, dựa vào thượng thừa nguyên thần kia cùng với rất nhiều át chủ bài, liệu có thể chiến thắng đối phương hay không.
Nếu như thực sự không được, vậy thì quyết đoán rời đi.
Dù sao An Sơn ngày nay cũng không phải là nơi an toàn.
Nếu thật sự đánh không lại, không cần thiết phải lãng phí tu sĩ của Hoàng Thạch Sơn Mạch.
Đến lúc đó nói không chừng còn có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi đến khi Thanh Xuyên Sơn Mạch tự lo thân mình không xong, sẽ tùy thời mà hành động.
Hai tay hắn khẽ nâng, từng đạo phù văn thần bí lấp lóe quanh thân, một cỗ sức mạnh huyền diệu như sóng gợn dập dờn.
Đến Luyện Hư kỳ, đã bắt đầu chạm đến lực lượng pháp tắc, chỉ là nguồn lực lượng này còn xa mới cường đại như Hợp Thể kỳ.
Tiếng gió rít gào, lôi minh vang lên.
Xung quanh hắn, càng có từng đạo phù lục trôi nổi, mỗi một đạo đều sáng lòa, chói lọi vô biên, tỏa ra khí tức khủng bố.
Cố Thanh Sơn nghiêm túc, không hề khinh thường vì mình là Luyện Hư đỉnh phong.
Trong miệng hắn lẩm bẩm, sau lưng mơ hồ hiện ra một mảnh quang ảnh thần bí, phảng phất ẩn chứa vô tận huyền cơ.
Đó là một kiện Linh Bảo, hào quang sáng chói, nhìn không rõ ràng, nhưng có thể cảm nhận được lực lượng cường đại.
Dưới chân hắn, hư không ẩn ẩn nổi lên những gợn sóng nhàn nhạt, giống như mặt nước gợn sóng, ngay sau đó một cây trường thương màu xanh đậm từ trong quang văn chậm rãi hiện ra, được hắn nắm trong tay.
Thân thương màu xanh lam thẫm như biển sâu, cán thương thon dài, thẳng tắp, được chế tạo từ một loại kim loại kỳ dị, mặt ngoài lưu động những tia sáng u lam như sóng nước, tinh tế tỉ mỉ và nhẵn bóng.
Ngoài ra, còn có khắc những phù văn cổ xưa mà phức tạp, những phù văn này lúc ẩn lúc hiện, tỏa ra linh quang yếu ớt.
Đầu thương bén nhọn vô cùng, hình như mỏ chim ưng, lóe ra hàn quang lạnh lẽo. Mũi nhọn sắc bén đến cực điểm, nhẹ nhàng vung lên, liền có thể phá nát hư không, lưu lại một vệt sáng màu lam.
Hai bên đầu thương có móc câu uốn lượn, giống như răng nanh của giao long.
Cả cây trường thương tỏa ra một cỗ uy nghiêm và khí tức lăng lệ, đồng dạng cũng là một kiện trung phẩm Linh Bảo.
Cố Thanh Sơn này cảnh giới cao thâm, bảo vật trên người cũng không ít.
"Bây giờ hối hận vẫn còn kịp." Cố Thanh Sơn nhìn Chu Lạc, khóe miệng khẽ cười.
Chu Lạc thản nhiên nói: "Lời này ta tặng cho ngươi."
Cố Thanh Sơn sa sầm mặt, dẫn đầu phát động tấn công.
Hắn phất tay, một đạo linh quang sáng chói bắn ra, hóa thành một con Cự Long gào thét, nhe nanh múa vuốt lao về phía Chu Lạc.
Cự Long đi qua, tầng mây đều bị xé rách, không gian xung quanh cũng bị luồng sức mạnh mạnh mẽ này vặn vẹo.
Chu Lạc thấy thế, không chút hoang mang bấm pháp quyết, những lá phù lục trôi nổi quanh thân cũng bắn ra, bộc phát ra năng lượng kinh khủng.
Tu sĩ đấu pháp, thường thấy nhất chính là pháp thuật, bảo vật đối chiến.
Điều này không chỉ có thể giúp giảm bớt khí lực, mà còn có thể dựa vào đó để thăm dò thực lực của đối phương.
Cho nên hai người ngay từ đầu chính là cách không đối chiến.
Mấy viên lục giai linh phù nổ tung trên không trung, uy năng đáng sợ quét sạch bốn phương, từng đợt sóng liên tiếp, trực tiếp nhấn chìm Cự Long kia, rồi đánh về phía đối phương.
Cố Thanh Sơn ánh mắt trầm xuống, quang ảnh sau lưng trong nháy mắt trở nên sáng lên, đúng là một tấm chắn khổng lồ.
Quang Thuẫn không thể phá vỡ, đứng ở phía sau hắn, phóng ra hàng ngàn vạn đạo quang tuyến, sau đó thuấn di đến trước người hắn, ngăn cản đợt trùng kích kia.
Cả hai va chạm, bùng nổ ánh sáng chói lọi, chiếu sáng không gian xung quanh, những tầng mây gần đó trong nháy mắt hóa thành bụi mịn.
Ngay sau đó, Cố Thanh Sơn phản công.
Hai tay hắn vũ động, vô số quang mang từ đầu ngón tay bắn ra, như sao trời rơi xuống, bao phủ về phía Chu Lạc.
Quang mang đến đâu, hư không nổi lên từng tầng gợn sóng, phảng phất toàn bộ không gian đều muốn bị đợt tấn công dày đặc này xuyên thủng.
Chu Lạc biểu lộ không đổi, nuốt vào một viên linh đan, khí tức trên người tăng lên, tế ra một kiện hạ phẩm Linh Bảo, sấm sét ầm ầm nổ tung, cơn bão năng lượng cường đại gào thét quét sạch bốn phía.
Lôi điện càn quấy, chặn lại toàn bộ thế công của đối phương.
Hai bên ngươi tới ta đi, các loại thần thông, pháp thuật tầng tầng lớp lớp.
Trên tầng mây, quang mang lập loè, các loại lực lượng kinh khủng va chạm, đan xen, hình thành từng mảng cảnh tượng lộng lẫy mà nguy hiểm.
Phía dưới, những tu sĩ ngước đầu nhìn lên đều kinh hãi rợn người, chấn động không thôi.
Trong không gian cuồng bạo hỗn loạn kia, bọn hắn căn bản không có cách nào sử dụng thần thức dò xét, một khi chạm đến, thần thức liền sẽ bị vỡ nát trong nháy mắt.
Trải qua đợt đối chiến này.
Cố Thanh Sơn cũng âm thầm kinh hãi, không ngờ đối phương lại có nhiều bảo vật như vậy, hơn nữa linh đan lại càng nhiều, lại có thể có pháp lực hùng hậu như vậy để điều khiển những vật này.
Hắn quyết định không nương tay nữa, cầm cây thần thương màu xanh đậm trong tay, nhanh chóng áp sát Chu Lạc.
Trên đường đi, còn thúc giục linh phù để trợ lực.
Hắn đột nhiên vung trường thương, thân thương lướt qua mang theo một luồng kình phong lăng lệ, cuốn lên mây gió, che khuất bầu trời, làm cho thiên địa biến sắc.
Mà Chu Lạc nâng tay phải lên, một thanh bảo kiếm trung phẩm Linh Bảo cũng theo đó xuất hiện.
Hắn dáng người thẳng tắp như tùng, vẻ mặt nghiêm túc, không có chút sợ hãi nào, ánh mắt chăm chú khóa chặt cây trường thương đang lao tới.
Một giây sau, hắn khẽ nheo mắt lại, môi mỏng nhếch lên, quanh thân tỏa ra một luồng áp lực vô hình.
Cố Thanh Sơn rót toàn bộ pháp lực vào hai tay, trên da thịt hai tay, càng có phù văn hiển hiện, dùng sức đâm mạnh trường thương về phía trước.
Mũi thương màu xanh đậm trong nháy mắt hóa thành một tia chớp màu xanh lam, với tốc độ nhanh như quỷ mị lao về phía ngực Chu Lạc, những nơi nó đi qua, hư không đều bị vạch ra một vết nứt nhỏ, mang theo khí thế hủy diệt tất cả.
Chu Lạc pháp lực phun trào, thân pháp phát động, thanh phong hiển hiện, nghiêng người né tránh, thân hình phiêu hốt như quỷ mị, khéo léo tránh được một kích trí mạng này.
Cố Thanh Sơn thấy một kích không trúng, lửa giận trong lòng càng tăng lên, lập tức múa trường thương, thương ảnh trùng điệp, công kích tới Chu Lạc như cuồng phong bão vũ......
Bạn cần đăng nhập để bình luận