Từ Ở Rể Trường Sinh Thế Gia Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 147: Giúp ta làm ba chuyện 【 Tết nguyên đán khoái hoạt!】

Chương 147: Giúp ta làm ba chuyện 【 Tết Nguyên Đán vui vẻ! 】
Lời nói của Lâm Hân như sấm sét giữa trời quang, khiến ba người trong đại sảnh vô cùng kinh hãi.
Nhất là Vương Lập.
Biểu lộ của hắn ngưng trọng, đôi mắt âm trầm đáng sợ.
"Tam tiểu thư, ngươi biết lời này có ý nghĩa gì không?" Hắn trầm giọng nói.
Nếu như bởi vì Lâm Hân có người mình thích mà từ hôn, vậy thì uy vọng của Lâm gia sẽ tổn thất to lớn.
Hơn nữa, Vương gia hoàn toàn có thể mượn cớ này, hướng Lâm gia yêu cầu bồi thường.
Lâm Hân đương nhiên biết rõ loại sự tình này.
Cho nên ngay từ đầu nàng kỳ thực là nghĩ chấp nhận.
Nhưng khi biết Vương Lãng cũng không thích chính mình, nội tâm của nàng sinh ra một tia biến hóa.
Hai người hoàn toàn không có chút tình cảm nào bị ép buộc tiến tới cùng nhau, cuộc hôn nhân này thật sự sẽ hạnh phúc sao?
Lâm Hân không cam lòng.
Lấy thân phận địa vị còn có thiên phú thực lực của nàng, không nên rơi vào tình trạng này.
Kết quả là nàng ngẩng đầu, đón lấy cặp mắt tràn đầy áp bách của Vương Lập nói: "Lập thúc, vừa rồi ngài cũng nghe thấy Vương Lãng không đồng ý vụ hôn nhân này."
"Hắn sẽ đồng ý." Vương Lập mang theo giọng nói không cho phép cự tuyệt.
Một nghiệt tử chẳng lẽ còn có thể làm trời làm đất sao?
"Nhưng Lâm gia ta tại sao phải để một người không có chút cảm tình nào với ta ở rể tới đây chứ?" Lâm Hân quyết tuyệt nói.
Việc đã đến nước này, nàng chỉ có thể biểu hiện càng thêm cứng rắn.
Như vậy mới có thể không yếu thế trước mặt Vương gia, nói không chừng còn có thể xóa bỏ cái gọi là bồi thường.
Vương Lập ánh mắt chớp động.
Hắn là trưởng lão Vương gia, là nhân vật thủ lĩnh dòng chính trong gia tộc, địa vị bất phàm.
Theo lý mà nói, có thể tùy ý nắm giữ đối phương.
Nhưng đối phương vậy mà hoàn toàn không sợ uy nghiêm của hắn.
"Ngươi xác định đây là ý tứ của gia chủ Lâm gia?" Vương Lập hỏi lại một tiếng.
Nếu như chỉ là ý tưởng cá nhân của Lâm Hân, loại chuyện này rất dễ xử lý.
Nhưng nếu đây là ý tứ của Lâm gia, vậy thì phải thận trọng một chút.
Dù sao, Vương gia bọn hắn cũng có chút đuối lý.
"Ta không xác định, nhưng ta tin tưởng gia gia sẽ đồng ý để cho ta lựa chọn một người ta yêu thích." Lâm Hân nói thật.
Trên thực tế, Lâm Thiên Hùng thế nhưng là muốn nàng chấp nhận.
Nếu như Vương Lãng thật sự thích nàng, nhận mệnh thì nhận mệnh.
Nhưng cả hai đều không thích nhau, vậy thì ở cùng nhau có ý nghĩa gì chứ?
"Ngươi là muốn nói gia gia ngươi sẽ vì ngươi mà từ bỏ lợi ích gia tộc?"
Vương Lập từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng, trên thân tản ra uy thế nhàn nhạt, rất có cảm giác áp bách.
Lúc trước hắn vẫn là một bộ dáng vẻ ôn hòa, bây giờ thì nghiễm nhiên biến trở về trở thành trưởng lão gia tộc.
Lần này hai nhà Vương - Lâm thông gia, phía sau là khu vực lợi ích gia tộc, chỉ dựa vào hai tiểu bối, làm sao có thể định đoạt ý chí của gia tộc.
Lâm Hân hiểu rõ điểm này.
Loại tình huống này, trừ phi để cho gia gia nhìn thấy lợi ích gia tộc lớn hơn, có lẽ mới có thể đồng ý lời nói của nàng.
Nhưng làm sao mới có thể tranh thủ được lợi ích lớn hơn cho gia tộc đây?
Giờ khắc này, Lâm Hân thầm nghĩ đến một người.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Chu Lạc vẫn luôn trầm mặc.
Vốn định duy trì im lặng, tận lực giảm xuống cảm giác tồn tại, Chu Lạc phát giác được ánh mắt này, cơ thể chấn động.
Không phải chứ.
Tam tiểu thư, ngươi đừng nhìn ta.
"Nếu như người ta thích là hắn thì sao?" Lâm Hân buột miệng nói.
Ba người tại chỗ đều kinh ngạc.
Nhất là Vương Lập, trên mặt hắn tràn đầy vẻ khó tin, uy nghiêm ngưng tụ ra lúc nãy không còn sót lại chút gì.
Nếu như người yêu thích của đối phương thật là Chu Lạc.
Vậy hắn tin tưởng, gia chủ Lâm gia nhất định sẽ lựa chọn đối phương mà không phải Vương Lãng.
Dù sao đây chính là một luyện đan sư nhị giai tương lai.
Dùng đủ loại đồ vật lôi kéo đối phương còn chưa đủ.
"Tam tiểu thư, ngươi xác định đây là sự thật?"
"Theo ta được biết, Chu hiền chất đã cưới muội muội của ngươi."
Vương Lập chưa từ bỏ ý định nói.
"Ta biết, nhưng cái này không quan hệ." Lâm Hân bình tĩnh nói.
Giờ khắc này, nàng cuối cùng bắt được mấu chốt phá cục, cho nên nguyên bản căng thẳng, lo sợ trong lòng cũng đã trấn định lại.
Chỉ là Chu Lạc ở một bên bây giờ khóc không ra nước mắt.
Ta đây là trêu ai ghẹo ai.
Sao lại bị lấy ra làm lá chắn a.
Điều duy nhất khiến hắn an ủi chính là, loại chuyện này, giống như đối với chính mình không có ảnh hưởng xấu gì.
Cuối cùng không thành Vương gia vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà ghi hận chính mình chứ.
Vương Lập trầm mặc rất lâu, không khăng khăng nữa cái đề tài này, chỉ là nói: "Ta sẽ để cho phụ thân và Lâm gia gia chủ trao đổi, chứng minh chuyện này."
Nói xong, hắn rời đi.
Trong đại sảnh, Chu Lạc là người đầu tiên không nhịn được nói: "Tam tiểu thư, không đến mức như thế chứ."
Lâm Hân mặt mũi tràn đầy áy náy, hiếm thấy hạ thấp tư thái nói: "Chu Lạc, ngươi coi như giúp ta đi mà."
"Nhưng giấy không gói được lửa." Chu Lạc trả lời.
Chuyện này chắc chắn không thể giấu được.
Coi như gia chủ đồng ý lựa chọn của nàng, nhưng sau khi về nhà thì sao?
Chẳng lẽ Lâm Hân thật muốn ở cùng mình?
"Ta sẽ viết thư cho gia gia, đến lúc đó chỉ cần hôn sự vừa lui, ngươi liền trực tiếp cự tuyệt ta là được rồi." Lâm Hân có chút nghĩ là chuyện đương nhiên mà nói.
Ý nghĩ của nàng rất đơn giản.
Dù sao lần này nàng còn phải ở lại đây một thời gian rất dài mới về nhà.
Trước hết để cho gia tộc đem hôn sự hủy bỏ, đợi đến khi về nhà, thì để Chu Lạc biểu thị không thích nàng.
Như thế gia tộc chắc chắn cũng không thể ép buộc.
Mà vì mặt mũi gia tộc, chắc chắn sẽ không đi hướng Vương gia cầu thân lần nữa.
Chuyện như vậy chẳng phải giải quyết êm đẹp sao?
"Tam tiểu thư, ngươi không hề suy tính một chút cho ta sao?" Chu Lạc dở khóc dở cười.
Chẳng lẽ nàng không hề suy nghĩ loại sự tình này thật sự có thể nhẹ nhàng cự tuyệt như vậy sao?
Hắn bây giờ cũng không phải nhân vật cấp bậc trưởng lão gì cả.
Sao có thể nói cự tuyệt liền cự tuyệt.
Lâm Hân ý thức được mình có chút không thận trọng.
Nàng lúng túng nói: "Ta sẽ đền bù cho ngươi."
"Đây không phải vấn đề đền bù hay không." Chu Lạc lập tức nói, nhưng lại vội vàng đổi giọng: "Tốt thôi, đền bù chắc chắn là cần, nhưng ngươi phải cam đoan ta có thể cự tuyệt, hơn nữa sau khi cự tuyệt sẽ không bị nhằm vào mới được."
"Ta......" Lâm Hân nhất thời nghẹn lời.
Mà Vương Vũ Vi ở một bên đang xem náo nhiệt rốt cục cũng mở miệng cười nói: "Muốn ta nói, Hân nhi, ngươi dứt khoát gả cho Chu Lạc được rồi, như vậy chẳng phải giải quyết êm đẹp sao?"
"Vương Vũ Vi, ngươi nói cái gì đó?" Lâm Hân trừng mắt nhìn nàng một cái.
Lập tức nàng nhìn về phía Chu Lạc nói: "Xin lỗi, ta không bảo đảm được."
Chu Lạc sắc mặt trầm xuống, nhún vai: "Vậy ta chỉ có thể giải thích với Vương trưởng lão một chút."
Hắn sẽ không nhàn rỗi đi làm loại chuyện tốn công mà không có kết quả này.
Nói xong, hắn xoay người định đi ra ngoài.
"Chờ một chút." Lâm Hân đột nhiên đưa tay kéo lấy cánh tay hắn.
Chu Lạc quay đầu lại.
Chỉ thấy đối phương cắn môi, xoắn xuýt vô cùng.
"Thế nào?" Hắn hỏi.
Thật lâu sau, Lâm Hân làm ra một quyết định trọng đại, ngữ khí chân thành nói: "Cùng lắm thì ta đến lúc đó thật sự gả cho ngươi cũng được."
Hả?
Chu Lạc không khỏi choáng váng.
Thật sự gả cho mình?
Còn có thể như vậy?
Bất quá, giống như đối phương cùng Lâm Hi đều là ngũ phẩm linh căn, gả tới cũng không phải không thể.
Chỉ là, tính tình này cần phải thay đổi một chút.
"Chúng ta có thể làm bộ ở cùng nhau, đến lúc đó không can thiệp chuyện của nhau là được." Lâm Hân giải thích nói.
Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất mà nàng có thể nghĩ ra.
Chu Lạc nhíu mày.
Hiệp nghị kết hôn?
Tu tiên giới cũng làm trò này sao?
Nếu như vậy thì được.
Chính mình không chỉ có thể nhờ vào đó thu được càng nhiều quyền phát biểu ở trong gia tộc, còn không cần lo lắng Lâm Hân sẽ ảnh hưởng đến Chu Viên.
Điều duy nhất phải lo lắng chính là thái độ của Đại trưởng lão bên kia.
Bất quá còn may, trước khi mình tiếp nhận vị trí của Lục trưởng lão, hết thảy vẫn còn chỗ trống để xoay xở.
Chuyện này cũng không phải là không thể giúp.
Hắn không tiếp tục đi ra ngoài, cái này khiến đối phương thở dài một hơi.
Lúc này, Chu Lạc lại đột nhiên đưa tay phải ra.
Lâm Hân vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Đền bù đâu?" Chu Lạc hỏi.
Lâm Hân sa sầm mặt.
Nghĩ thầm, ta đã hy sinh lớn như vậy, ngươi còn muốn đền bù, ngươi có lương tâm không hả?
Nghĩ thì nghĩ, nàng vẫn hết sức đau lòng đem những năm này dành dụm được một phần tài nguyên tu hành đưa cho đối phương.
Chu Lạc nhìn đống tài nguyên phong phú kia, thỏa mãn thu vào nhẫn trữ vật, lại mở miệng nói: "Ngoài ra, ngươi còn phải giúp ta làm ba chuyện."
"Cái gì?" Lâm Hân hơi nhíu mày, ngữ khí có chút không vui.
"Ân?" Chu Lạc nghi hoặc một tiếng.
"Chuyện gì?" Lâm Hân mặt đầy phiền muộn nói.
"Còn chưa nghĩ ra, dù sao không phải chuyện xấu, ngươi đáp ứng ta liền giúp ngươi." Chu Lạc ngữ khí chân thành nói.
Lâm Hân biết rõ mình không có quyền cự tuyệt, bất đắc dĩ nói: "Ta đáp ứng ngươi là được rồi."
Chu Lạc lúc này mới gật đầu, sau đó lấy ra một tờ linh phù.
"Đây là cái gì?" Lâm Hân nghi ngờ nói.
"Lưu âm phù, ta phải giữ lại chứng cứ, phòng trường hợp ngươi sau này đổi ý." Chu Lạc nói.
Lâm Hân sắc mặt tái xanh, không ngờ đối phương chuẩn bị kỹ càng như thế.
Bất quá, cuối cùng, nàng vẫn ở trên Linh phù, nói rõ ngọn nguồn chuyện này, đồng thời nhấn mạnh hết thảy đều là mình làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận