Từ Ở Rể Trường Sinh Thế Gia Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 789: chiến thắng

**Chương 789: Chiến Thắng**
Tu tiên giả khống chế nhiệt độ, kỳ thực không khó.
Nắng gắt đơn thuần cũng không thể khiến các nàng cảm thấy mảy may nóng bức.
Nhưng khi tiếng tiêu kia vang lên, các nàng lại thực sự sinh ra cảm giác như vậy.
Ngay cả Khương Ngọc Sấu, cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
"Hắn đối với kỹ nghệ khống chế, quả nhiên đạt đến trình độ tam giai."
Trong nội tâm nàng lẩm bẩm.
Âm luật kỹ nghệ, nhất giai chú trọng tự thân ảnh hưởng, nhị giai chú trọng ảnh hưởng đến người khác, tam giai trở lên, tất nhiên là không bị gò bó bởi ngoại vật, đạt được tự tại trong tâm.
Đến cảnh giới này, âm luật ảnh hưởng, không còn là cảm giác đơn giản, mà là toàn bộ nội tâm của tu tiên giả.
Những nữ tu cảm thấy được khí tức cực nóng được hóa giải kia, chính là nội tâm chịu ảnh hưởng.
**Tranh ——**
Đúng lúc này, Ngọc Nhã cũng nhẹ nhàng gảy dây đàn.
Bàn tay ngọc thon dài trắng nõn kia, chậm rãi lướt qua dây đàn màu vàng, cầm âm nhàn nhạt, uyển chuyển du dương, giống như nước chảy trên núi cao, thanh tịnh mà thâm thúy.
Cầm âm lướt qua nội tâm mỗi người, tâm cảnh vốn đã được xoa dịu kia, lần nữa nổi lên gợn sóng.
Một loại cảm giác thư sướng khó tả, khiến mỗi một nữ tu đều đắm chìm trong đó.
Trong nháy mắt đó, các nàng có cảm giác ngày hè chói chang, được dội nước lạnh vào, vô cùng thoải mái.
Loại cảm giác này, rõ ràng càng thêm mãnh liệt so với tiếng tiêu kia.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Chu Lạc tiếp tục thổi trúc tiêu, giai điệu nhẹ nhàng từ trong lỗ nhỏ truyền ra, giơ lên một mảng lớn ánh sáng.
Tiếng tiêu ôn nhã, giống như nắng ấm ngày đông, làm cho người ta mê muội.
Tiếng tiêu kia theo gió mà động, trên không trung nổi lên từng đợt sóng gợn lăn tăn, trôi hướng Ngọc Nhã.
Ngọc Nhã không ngừng gảy ngón tay.
Tiếng đàn vốn nhàn nhạt kia, bỗng nhiên trở nên sôi trào.
Nàng điều khiển âm luật dần dần lên cao, giống như rồng bay lên chín tầng trời, mang đến khí thế rộng rãi.
Nguyên bản đám nữ tu còn đang nhẹ nhàng thoải mái dễ chịu, lập tức cảm thấy một loại cảm giác mất trọng lượng từ trên cao rơi xuống, toàn bộ cảm xúc bị điều động, trực tiếp thoát ly khỏi phạm vi bao phủ của tiếng tiêu.
Chu Lạc cũng không vội, ngón tay thon dài của hắn khi thì nâng lên, khi thì hạ xuống, giống như tinh linh đang nhảy múa, uyển chuyển nhịp nhàng.
Tiếng tiêu kia cũng biến thành càng thêm thư sướng bình ổn.
Nếu như nói tiếng đàn của Ngọc Nhã là cuồng phong mưa rào, khiến người ta cảm nhận được vô tận sắc bén, vậy tiếng tiêu này càng thêm uyển chuyển du dương, như suối trong róc rách trên đá, khiến người ta say mê trong đó.
Âm luật đối chọi, chính là xem xét ảnh hưởng đối với sự vật chung quanh.
Hai loại phong cách khác biệt quá lớn, không ngừng khơi gợi nội tâm đám nữ tu.
Khiến tâm tình các nàng bất ổn, không cách nào ngừng lại.
Tay của hai người múa may cực nhanh trên nhạc khí, ánh mắt chuyên chú và tập trung, phảng phất toàn bộ thế giới đều chỉ có bọn hắn cùng âm luật mỹ diệu này.
Lá cây phương xa cũng bị lực lượng âm luật này ảnh hưởng, theo tiết tấu khẽ đung đưa, phát ra tiếng xào xạc, phảng phất như đang đệm nhạc cho hai người.
Khương Ngọc Sấu đã thôi động lực lượng chống cự ảnh hưởng của âm luật, nàng vô cùng nghiêm túc nhìn hai người.
**Ô ô ——**
Đúng lúc này, giai điệu của Chu Lạc bỗng nhiên trở nên ai oán.
Giống như một vị nữ tử thê thảm, đang nghẹn ngào nức nở.
Trên khuôn mặt của những nữ tu kia, cũng lộ ra ánh mắt bi thống.
Sắc mặt Khương Ngọc Sấu biến hóa.
"Giai điệu thay đổi."
Nội tâm của nàng kinh hô một tiếng.
Đối với âm luật sư mà nói, giai điệu là nhạc dạo của cả khúc nhạc, là mấu chốt để lực lượng của mình có thể hoàn mỹ phóng thích hay không.
Âm luật sư bình thường đều sẽ nghiêm ngặt tuân theo nhạc dạo nguyên bản của khúc nhạc, tiến hành diễn tấu.
Chỉ có như vậy, mới có thể cam đoan cả khúc nhạc có thể hoàn mỹ bày ra.
Mà âm luật sư mạnh hơn một chút, sẽ đem hai loại, thậm chí ba loại khúc nhạc kết hợp với nhau, dùng cách này ngưng tụ ra năng lượng lớn hơn.
Nhưng rất ít âm luật sư sẽ đi đem một bài khúc nhạc hoàn chỉnh cắt thành hai loại phong cách hoàn toàn khác biệt.
Bởi vì điều này rất dễ dẫn đến khúc nhạc mất đi năng lượng nguyên bản, không cách nào phát huy tác dụng.
Thậm chí còn có thể bởi vì giai điệu biến hóa cực nhanh, dẫn đến người trình diễn chịu lực lượng phản phệ.
Nhưng hiển nhiên, Chu Lạc lại làm được.
Hắn một bài khúc nhạc còn chưa diễn tấu xong, thậm chí vừa mới bắt đầu, lại đột nhiên thay đổi một loại giai điệu.
Chỗ tốt lớn nhất của dạng chuyển biến này, chính là có thể trong nháy mắt điều động cảm xúc của người khác, khiến nó sinh ra cảm giác chênh lệch to lớn, sau đó đi theo tiết tấu của mình.
Bất quá, điều này yêu cầu kỹ nghệ cực cao.
Khương Ngọc Sấu chỉ từ sư tôn của mình nghe qua loại phương thức diễn tấu này, nhưng đối phương vậy mà làm được.
Quả thực khiến người ta ngoài ý muốn.
Nhưng mà, càng làm cho người ta kinh ngạc còn ở phía sau.
Chỉ thấy âm điệu vốn đang nghẹn ngào kia, lại đột nhiên biến đổi, trở nên nhiệt liệt.
Thanh âm sục sôi, tựa như một đám binh sĩ ý chí chiến đấu sục sôi đi đến chiến trường.
Bầu không khí nhiệt liệt kia lây nhiễm mỗi một vị nữ tu, trên mặt các nàng lập tức lộ ra vẻ mặt ngưng trọng chăm chú.
Tại thời khắc này, các nàng phảng phất hóa thân thành một binh sĩ đang muốn ra chiến trường.
Ngọc Nhã tự nhiên là cũng cảm nhận được ảnh hưởng do giai điệu biến hóa mang tới.
Nàng không thể không tăng tốc diễn tấu, cũng đang diễn tấu sau khi kết thúc, lại đổi một khúc nhạc thư giãn khác, dùng cách này để bình phục tâm tình của đám nữ tu.
**Hô ——**
Sau đó, luồng gió mát thổi qua, giai điệu của Chu Lạc lại trở nên nhanh nhẹn.
Cái điệu, khiến trên mặt mỗi một nữ tu đều lộ ra từng tia ý cười, các nàng phảng phất thấy được một mảnh xuân ý dạt dào, cảnh tượng bừng bừng sức sống.
Các loại sự vật mỹ hảo xuất hiện trong tầm mắt của các nàng.
Đến đây, lập tức phân cao thấp.
Ngọc Nhã đã không ảnh hưởng tới các nàng.
Ngọc Nhã cũng ý thức được trình độ của mình không bằng đối phương, nàng dứt khoát dừng động tác lại.
Mà Chu Lạc, phảng phất tiến vào vong ngã cảnh giới.
Sau một trận giai điệu nhẹ nhàng kia, lại là một trận giai điệu ngọt ngào hiển hiện.
Loại cảm giác này, phảng phất khiến mỗi người nữ tu đều được yêu thương bao bọc, lâm vào trong hạnh phúc, không cách nào tự kiềm chế.
Đợi đến khi một khúc nhạc kết thúc.
Các nàng vẫn còn đắm chìm trong dư vị.
Thu hồi trúc tiêu, Chu Lạc cười nhìn về phía Ngọc Nhã: "Thế nào?"
"Ngươi thắng." Ngọc Nhã sảng khoái nói, nàng cũng không tính chơi xấu.
Một phương diện, việc này sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với tu hành của bản thân, một phương diện khác, sau khi thấy trình độ âm luật siêu cao kia của đối phương, nàng cảm thấy đi theo đối phương học tập, có lẽ cũng không tệ.
Về phần lại bởi vậy mất đi sự duy trì của tông môn, đó cũng là chuyện không có biện pháp.
Ai kêu nàng thua đâu.
"Đợi khi nào ta rời khỏi Thiên Âm Phái, lại cùng ngươi nói chuyện." Chu Lạc cũng không vội hiện tại liền cùng đối phương kết làm đạo lữ.
Bởi vì những nữ tu bị chính mình ảnh hưởng kia còn đang đắm chìm trong hạnh phúc mà mình cố ý kiến tạo.
Chính mình còn chờ đợi các nàng cho phản ứng.
So đấu kết thúc, Chu Lạc tiêu sái rời đi.
Khương Ngọc Sấu nhìn bóng lưng khoan hậu thẳng tắp của đối phương, có chút thất thần.
"Hắn có thể giúp ta tôi luyện tâm cảnh sao?"
Giờ khắc này, trong óc của nàng vang lên ý tưởng điên cuồng này.
Chỉ tiếc, không người trả lời nàng.
Nàng quyết định đi hỏi sư tôn của mình.
Mà những nữ tu kia sau khi tỉnh lại, nhìn Chu Lạc đã sớm rời đi, có người xuân tâm manh động, lặng yên rời đi.
Còn có người thì mặt lộ giãy dụa, đang tự hỏi lợi và hại được mất.
Không thể không nói, Chu Lạc đã cho thấy thiên phú và thực lực, đủ để bắt được nội tâm của đám nữ tu này.
Chỉ là các nàng có nguyện ý vứt bỏ tông môn đi theo đối phương hay không, còn phải xem ý chí lực của các nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận