Từ Ở Rể Trường Sinh Thế Gia Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 112: Đại trưởng lão trúc cơ?

**Chương 112: Đại trưởng lão trúc cơ?**
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh dương rải xuống.
Chu Lạc từ gian phòng đi ra, trùng hợp đụng phải Lâm Y Y.
Nàng mặc một chiếc áo lót bằng lụa tơ trắng, tựa ở cửa đối diện, để lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết, cùng dáng người ngạo nghễ.
Nàng một mặt oán niệm nói: “Phu quân chỉ nhớ thương Chỉ Nghiên muội muội, đều không quan tâm chúng ta.”
“Nào có.” Chu Lạc cười đi qua ôm nàng vào lòng.
“Tóm lại là muốn từ từ sẽ đến.”
“Vậy tối nay phu quân chỉ có thể ở tại chỗ của ta.” Lâm Y Y ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn mong đợi nói.
“Được, đi ăn điểm tâm thôi.” Chu Lạc cúi người hôn lên vầng trán trơn nhẵn trắng nõn của nàng một cái.
...
Điểm tâm qua đi, người của nhị trưởng lão quả nhiên đã tới Chu Viên.
“Chu t·h·iếu gia, xin hỏi ngài bây giờ có rảnh không?” Vị lão nhân ăn mặc mộc mạc cung kính hỏi.
“Đi thôi.” Chu Lạc không nói thêm gì, theo vị lão nhân kia hướng về trang viên của nhị trưởng lão đi đến.
So với khu vực trung tâm của chủ gia, nơi ở của nhị trưởng lão nằm ngay góc đông bắc của Chu Viên, khoảng cách giữa hai nhà cũng không xa.
Cho nên rất nhanh, hắn liền thấy tòa trang viên chiếm diện tích rộng lớn kia.
Trang viên được xây bằng gạch xanh và đá, phía trên còn dán vào từng tấm Linh phù, tản ra ánh sáng linh quang nhàn nhạt.
Đây đều là loại cảnh cáo phù nhập môn, thường dùng để phòng ngừa người khác lẻn vào.
Loại Linh phù này luyện chế không khó, tài liệu cần thiết cũng vô cùng đơn giản, cũng khó trách đối phương lại xa xỉ dán chúng ở bên ngoài như vậy.
Nhị trưởng lão Lâm gia, Lâm Quảng Huyền, là người phụ trách chế phù của gia tộc, chưởng quản tất cả việc điều phối Linh phù của gia tộc, thực lực và địa vị chỉ đứng sau Đại Trưởng Lão.
Kể từ khi Đại Trưởng Lão bế quan, hắn chính là người chủ sự của phái này.
Đồng thời, hắn và vị Thất trưởng lão đã c·hết kia là huynh đệ ruột.
Chu Lạc đi theo vị người hầu kia vào trang viên.
Tiến vào trang viên, một mảnh đình viện rộng rãi hiện ra trước mắt, mặt đất được xếp bằng đá xanh, hai bên trồng những loại hoa cỏ rung rinh đầy sức sống.
Trong đình viện có một cái giếng cổ vuông vắn, bên cạnh giếng bày mấy bồn hoa tươi đang nở rộ, tản mát ra mùi thơm ngát nhè nhẹ.
Một gốc cây nhãn cổ thụ đứng sừng sững ở góc đình viện, cành lá rậm rạp, ẩn ẩn có linh quang thoáng hiện.
Dọc theo đình viện đi vào trong, một tòa đại sảnh cổ kính điển nhã đập vào tầm mắt.
Cửa phòng khách mở toang, hương gỗ nhàn nhạt xông vào mũi.
Chu Lạc đi tới đại sảnh, liền thấy phía trước, trên chiếc ghế bành bằng gỗ lim có một vị lão nhân đang ngồi.
Lão nhân có một khuôn mặt già nua không nói cười tùy tiện, ở trên người hắn, có thể cảm nhận được một cỗ uy nghiêm nồng đậm, nhất là cặp mắt khép hờ kia, sắc bén thâm thúy, giống như lưỡi d·a·o.
Đối với Đại Trường Lão bình thản đạm nhiên, Chu Lạc chỉ cảm nhận được ở đối phương một cỗ áp bách trầm trọng.
Loại cảm giác bị áp bách này phảng phất là bẩm sinh của đối phương, dù không tận lực phóng thích, vẫn như cũ có thể khiến người ta chịu ảnh hưởng.
“Nhị trưởng lão.” Chu Lạc chắp tay hành lễ.
“Ân, ngồi đi.” Lâm Quảng Huyền tùy ý lên tiếng.
Mặc dù bây giờ Chu Lạc đã là thượng phẩm luyện đan sư, sau này thậm chí có thể trở thành nhị giai luyện đan sư.
Nhưng vị lão nhân này vẫn như cũ biểu hiện có chút lãnh đạm.
Đây không phải là bất mãn đối với Chu Lạc.
Chỉ là tính tình hắn trời sinh như thế.
"Ngươi rốt cuộc là đứng bên nào?"
Đang lúc Chu Lạc phỏng đoán đối phương sẽ mở miệng như thế nào.
Một đạo thanh âm đầy uy nghiêm đột nhiên vang lên, nội dung vô cùng thẳng thắn khiến cơ thể Chu Lạc chấn động.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, trên mặt mang một tia kinh ngạc.
"Ta người này thích thẳng tới thẳng lui, không thích nhất bộ dạng dối trá kia, ngươi trực tiếp ăn ngay nói thật là được."
Lâm Quảng Huyền theo dõi hắn, trên khuôn mặt già nua không nhìn ra mảy may biểu lộ.
Tính tình hắn chính trực, thẳng thắn, không nhìn được nhất là người khác trước mặt một bộ, sau lưng một bộ.
Cho nên sau khi nhận thấy sắc mặt của chủ gia, hắn không chút do dự lựa chọn đứng về phe Đại Trưởng Lão.
Chỉ là trong m·ưu đ·ồ tranh đấu, hắn còn thiếu một chút hỏa hầu.
Cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Huyền Phong chấp chưởng trị an đường, nhìn chủ gia chèn ép phái của bọn hắn.
Đối với Lâm Quảng Huyền mà nói, những thứ này đều không phải là quan trọng nhất.
Bởi vì hắn tin tưởng vững chắc, khi sức mạnh bản thân đủ cường đại, hết thảy âm mưu quỷ kế sẽ không có chút ý nghĩa nào.
Cho nên hắn muốn làm.
Chính là lôi kéo tất cả lực lượng cường đại của gia tộc.
Rõ ràng, Chu Lạc chính là người đầu tiên.
Cảm thụ được ánh mắt lợi hại kia, Chu Lạc suy tư một lát, vẫn lựa chọn nói thật: “Nhị trưởng lão, ta không thuộc bên nào cả.”
Lâm Quảng Huyền ánh mắt trầm xuống, thật sâu nhìn hắn: “Phái nửa vời chỉ có thể c·hết thảm hại hơn.”
“Chính xác, nhưng đó là chỉ những kẻ không có thực lực mà còn đung đưa giữa hai phe, nếu có thực lực, vậy thì không gọi là phái nửa vời.” Chu Lạc không kiêu ngạo, không tự ti nói.
Lời nói này rất rõ ràng.
Hắn hiện tại hoàn toàn là một phe thứ ba độc lập với hai phe phái kia, hắn có vốn liếng để nói chuyện hợp tác với bất kỳ bên nào, hoặc một mực giữ thái độ quan sát.
Hai bên muốn b·ứ·c h·iếp hắn, liền phải làm tốt chuẩn bị trả giá hết thảy.
Nghe vậy, Lâm Quảng Huyền đột nhiên cười to: “Ha ha, thảo nào Đại Trường Lão lại coi trọng ngươi như thế, có chút ý tứ, chỉ là...”
Hắn thu hồi nụ cười, ý vị thâm trường nói: “Ngươi thật sự không dựa vào bên nào sao?”
“Nhị trưởng lão, ta là người tương đối thực tế, chỉ coi trọng lợi ích.” Chu Lạc mỉm cười nói.
Hắn mặc dù không muốn tham dự tranh đấu, nhưng nếu như một phương có ưu thế rõ ràng, vì cuộc sống ổn định sau này của mình, tự nhiên là phải không chút do dự đứng về bên đó.
Tỷ như trước mắt, chủ gia rõ ràng khống chế gia tộc.
Vậy không tốt ý tứ.
Đại trượng phu há có thể buồn bực ở lâu dưới trướng người khác.
Đại Trường Lão, ta cũng có hoài bão của riêng mình.
Vị Ngũ tiểu thư này.
Ta cưới chắc rồi.
“Vì lợi ích mà hành động là rất bình thường.” Lâm Quảng Huyền không để bụng: “Bất quá ta phải nhắc nhở ngươi một câu là, Đại Trường Lão lựa chọn bế quan vào thời điểm mấu chốt này, cũng không phải là vì trốn tránh khỏi cuộc tranh đấu này.”
Hắn ánh mắt yên tĩnh, lời nói lại ẩn chứa tin tức cực lớn.
Chu Lạc tâm thần r·u·n lên.
Không phải trốn tránh?
Chẳng lẽ nói?
Trong lòng hắn lập tức nảy lên một dự cảm đáng sợ.
“Đoạn thời gian trước, Đại Trường Lão từ một nơi bí mật lấy được một nhóm trúc cơ tài liệu...” Lâm Quảng Huyền không nói hết.
Nhưng những lời này lại gây ra ngàn tầng gợn sóng trong lòng Chu Lạc.
Trúc cơ tài liệu?
Đại Trường Lão muốn trúc cơ?
Nội tâm của hắn chấn kinh vạn phần.
Hoàn toàn không nghĩ tới sự tình lại phát triển theo phương hướng này.
Nếu như Đại Trường Lão thật sự trúc cơ thành công, Lâm gia sợ là sắp đổi thay.
Nhìn vẻ mặt ung dung tự tin của Lâm Quảng Huyền, Chu Lạc hít sâu một hơi.
Ta phiêu linh nửa đời chỉ hận chưa gặp được minh chủ, Đại Trường Lão nếu không bỏ...
Vị Ngũ tiểu thư này cũng không phải là không thể không cưới.
Nói đùa.
Chỉ cần Đại Trường Lão thật sự trúc cơ thành công, chủ gia cho dù nắm trong tay tất cả chiến lực thì có ích gì.
Hơn nữa nghe nói vị trúc cơ lão tổ kia của Lâm gia đã hơn trăm năm không xuất hiện, ai cũng không biết c·hết hay chưa.
Một khi mọi người biết Đại Trường Lão trúc cơ thành công, hắn nhất định sẽ lựa chọn dựa vào.
Chủ gia bây giờ tích lũy ưu thế sẽ không còn sót lại chút gì.
Lời nói của Lâm Quảng Huyền khiến Chu Lạc không thể không thận trọng cân nhắc.
Đương nhiên, việc cưới Lâm Hân Tâm vẫn sẽ không thay đổi.
Ai bảo bây giờ vẫn là chủ gia đang có ưu thế.
Còn về sau này, ai mà nói chắc được.
Dù sao mình đại biểu cho tương lai của Lâm gia, bất luận bên nào, khả năng cao cũng sẽ không làm gì hắn.
“Xem ra Đại Trường Lão đột phá có hi vọng, thật sự là đại hỉ sự của Lâm gia ta.” Chu Lạc vô cùng chân thành chúc phúc nói.
“Cho nên ngươi phải suy nghĩ cho kỹ.”
Lâm Quảng Huyền sau khi nói xong, không tiếp tục, liền trực tiếp để cho hắn rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận