Từ Ở Rể Trường Sinh Thế Gia Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 80: Cố nhân gặp lại

**Chương 80: Gặp lại cố nhân**
Mười roi cũng không kéo dài quá lâu, lại thêm Lâm Hi cũng không nghiêm túc, cho nên chỉ để lại sau lưng Chu Lạc mấy vết máu, coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
Chu Lạc đứng dậy, kéo chiếc áo sơ mi trắng trên người xuống, để lộ nửa thân trên.
Trải qua rèn luyện bằng Cự Hùng Luyện Thể Quyết, dáng người Chu Lạc rõ ràng không giống những Luyện Khí tu sĩ bình thường, có cơ bắp rõ ràng và đường nét thanh thoát, rất có vẻ đẹp mạnh mẽ.
Thấy cảnh này, đôi mắt đẹp của Lâm Hi chớp lên, không lộ vẻ ngượng ngùng, ngược lại là thưởng thức.
"Vóc dáng ngươi không tệ." Nàng cười nói.
Chu Lạc nhún vai, lấy từ bên cạnh một chiếc áo sơ mi trắng mới thay vào, rồi lại mặc thêm Tử Kim pháp bào.
Trong lúc này, vết máu sau lưng hắn cũng đã lặng yên hồi phục nhờ linh khí.
Lâm Hi thu hồi viên hình tròn, để lại một cái Truyền Âm Phù, nhìn Chu Lạc đầy ẩn ý: "Ta lại ở chỗ này đợi mấy ngày, lời ta nói lúc trước không lừa ngươi, ngươi nghĩ kỹ đi."
Nói xong, nàng quay người rời khỏi phòng.
Chu Lạc buộc lại nút thắt pháp bào, ánh mắt rơi vào Truyền Âm Phù trên bàn, không khỏi lắc đầu.
Chủ gia vì lôi kéo chính mình, xem ra là đã vận dụng cả mỹ nhân kế.
Ngũ tiểu thư gia tộc.
Nếu có thể trở thành vị hôn phu của nàng, đối với mình mà nói, có lẽ sẽ có trợ giúp rất lớn.
Nhưng đại trưởng lão còn đang nhìn chằm chằm từ trong bóng tối.
Ở giữa ngã ba đường rất tốt, ít nhất trước khi hai bên phân định thắng bại, còn có thể bình an sống sót.
Dù chân chính phân định thắng bại, chỉ cần mình thể hiện một chút thiên phú luyện đan, gia tộc chắc chắn không nỡ g·iết mình.
Xử phạt kết thúc, Chu Lạc bắt đầu ngồi xếp bằng tu hành như thường lệ.
Còn về viên Truyền Âm Phù, hắn tùy ý nhét vào một bên.
...
Rời khỏi tầng một, Lâm Hi đi tới lầu các dưới núi, đồng thời đem chuyện vừa rồi nói cho Lâm Thiên Phóng.
Mặc dù nàng không thích tranh đấu trong gia tộc, nhưng thân là đệ tử đích hệ của gia tộc, có một số việc nàng không thể không làm.
Việc nàng nói muốn Chu Lạc cưới mình, thật sự là không nói dối.
Nếu Chu Lạc nguyện ý, chủ gia nhất định sẽ gả nàng cho Chu Lạc.
Dù sao so với vị tỷ tỷ có thiên phú cao hơn, nàng ngoại trừ thân phận tôn quý hơn một chút, thật sự là không có ưu thế nào khác.
Coi như không cần tới lôi kéo Chu Lạc, cũng sẽ bị dùng để lôi kéo đệ tử gia tộc khác.
Nghe xong Lâm Hi thuật lại, Lâm Thiên Phóng không nói gì thêm, chỉ bảo nàng đi tới tầng bốn tu hành, còn những chuyện khác thì không cần quan tâm.
Đối với Chu Lạc mà nói, chuyện của Lâm Hi chỉ là một khúc nhạc đệm ngắn, những ngày tiếp theo coi như bình tĩnh, ngoại trừ Lâm Thạch ngẫu nhiên tới trêu chọc mèo, không còn ai khác tới.
Thăm dò của chủ gia tựa hồ cũng đình chỉ.
Bất quá bảy ngày sau, Lâm Thạch mang đến một tin tức làm người ta kinh ngạc.
Hắn muốn dọn đến tầng hai.
Tầng hai so với tầng một phòng giữ càng thêm nghiêm ngặt và an toàn hơn, nhất là sau khi trải qua sự kiện lần trước, lực lượng hộ vệ của tầng hai trực tiếp được tăng cường.
Thậm chí đem phòng bếp đến tầng hai, chính là vì phòng ngừa có người hạ độc.
Vốn dĩ những người như luyện đan sư, đối tượng được gia tộc trọng điểm chiếu cố, nên ở tại tầng hai.
Nhưng chủ gia vì phòng ngừa Chu Lạc tiếp xúc với những trận pháp sư như Lâm Hiền Long, cho nên mới mượn cớ đem hắn đến tầng một.
Hiện tại, chủ gia để hắn dọn đến tầng hai, dường như đã không quan tâm việc hắn tiếp xúc với người của đại trưởng lão.
Dù sao tầng hai còn có một vị trận pháp sư.
Nhưng Chu Lạc hiểu rõ, có thể đây là một thủ đoạn phản chế của chủ gia.
Bởi vì tầng hai mặc dù an toàn hơn tầng một, nhưng lại nằm trong khống chế của chủ gia.
Ngược lại tầng một, nhiều người phức tạp, ai cũng không biết có người của đại trưởng lão hay không, trước khi xác định hắn có biết bí mật hay không, cách ly hắn là một biện pháp rất tốt.
Hơn nữa, còn có thể nhân cơ hội quan sát xem hắn có tiếp xúc với một trận pháp sư khác hay không.
Đối với chuyện như vậy, Chu Lạc thật sự là không có cách nào từ chối.
Thu thập xong tất cả mọi thứ, ôm tiểu Bạch, Chu Lạc đi tới tầng hai.
Nhìn thấy hoàn cảnh quen thuộc này, nội tâm hắn cảm khái vạn phần.
Lúc trước, vì đến được nơi này, hắn có thể nói là đủ loại mưu đồ, cuối cùng thậm chí còn lâm vào tử địa.
Không nghĩ tới bây giờ, vậy mà lại có thể ở lại đây một cách dễ dàng như vậy.
Sự xuất hiện của Chu Lạc, đã thu hút sự chú ý của những người khác ở tầng hai, từng bóng người đi ra, đánh giá hắn.
Dù sao chuyện hắn g·iết c·hết Lâm Hiền Long lúc trước, tại tầng hai có thể nói là nhấc lên sóng to gió lớn.
Bất luận là vô tình hay cố ý, mọi người đều vô cùng hiếu kỳ với vị con rể này.
Đội trưởng Lâm Khải đứng tại nơi không xa, đôi mắt lạnh lẽo lặng lẽ nhìn hắn, không biểu lộ cảm xúc.
Dưới sự dẫn dắt của Lâm Thạch, Chu Lạc tìm được gian phòng của mình.
Căn phòng này nằm ở góc phía bắc của tầng hai, lớn hơn so với tầng một.
Thu dọn nhà cửa, Lâm Thạch thuận miệng nói: "Nghe nói gia tộc lại muốn phái trận pháp sư mới tới."
Linh quáng trước mắt chỉ còn lại một vị trận pháp sư, muốn duy trì vận hành thường ngày chắc chắn là không đủ, cho nên phái người tới là chuyện rất bình thường.
Chỉ là làm Chu Lạc lâm vào trầm tư là.
Đối mặt người của đại trưởng lão, chủ gia sẽ có thái độ gì?
Chẳng lẽ nói bọn hắn yên tâm để mình tiếp xúc với đối phương?
Hay là nói đây cũng là một lần dò xét đối với mình?
Chu Lạc không biết, nhưng hắn hạ quyết tâm, trong hai mươi ngày còn lại, hắn sẽ ở trong phòng không tiếp xúc với ai.
Nếu như đã đến lúc, chủ gia còn không chịu thả mình, liền nghĩ trăm phương ngàn kế liên hệ với người mà Lâm Hiền Long từng nói, dùng cái này để đàm phán với đại trưởng lão, để đối phương cứu mình ra ngoài, hoặc là trực tiếp đảo hướng về phía chủ gia.
Đến cuối cùng, đơn giản chỉ là vấn đề đứng về phía nào mà thôi.
Nói không chừng trong khoảng thời gian này, còn có chuyển biến nào khác?
Chỉ là vốn nghĩ sẽ không tiếp xúc với bất cứ ai, Chu Lạc không ngờ, hai ngày sau người tới linh quáng lại là một người quen cũ.
Tại cửa phòng, hắn nhìn hai người từ tầng một xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm một trong hai người đó, là một người trẻ tuổi bị cụt tay, biểu lộ khẽ giật mình.
Sao hắn lại tới đây?
Chu Lạc không nghĩ tới, mình lại có thể nhìn thấy Từ Trường Sinh ở đây.
Từ Trường Sinh, theo một nghĩa nghiêm ngặt, có thể xem là người bạn đầu tiên của Chu Lạc, hai người xem như là nhóm người ở rể đầu tiên bị Lâm gia lừa tới, xem như bạn cùng chung hoạn nạn.
Chỉ là rất nhiều chuyện, cả hai đều thân bất do kỷ.
Cho nên Chu Lạc chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Trường Sinh bị đày lên linh quáng.
Về sau, hắn biết được cùng một đám người ở rể đều c·hết hết, chỉ có Từ Trường Sinh may mắn được phát hiện có thiên phú trận pháp, trở thành đệ tử của một vị trận pháp sư nào đó.
Chu Lạc đã nghĩ tới có một ngày sẽ gặp lại đối phương.
Thật không nghĩ tới lại là ở nơi này.
Bây giờ, Từ Trường Sinh vẫn mặc một bộ trường bào màu xanh, chỉ là gương mặt anh tuấn trước kia đã có thêm mấy phần tang thương, hắn đi theo sau một vị lão nhân, thần sắc cung kính, tư thái khiêm tốn.
Chu Lạc nhìn hai người, nghĩ thầm, chẳng lẽ đây là do đại trưởng lão an bài?
Ngay lúc này, hắn không chút do dự quay người trốn vào phòng.
Nhưng hắn muốn tránh, người ta lại không nghĩ vậy.
Vào buổi chiều sau khi đến tầng hai của linh quáng, Từ Trường Sinh đã chủ động gõ cửa phòng Chu Lạc.
Chu Lạc mở cửa, nhìn vị hảo hữu ngày xưa, gượng cười.
"Nhìn thấy ta, ngươi có vẻ không vui?" Từ Trường Sinh khẽ nhếch miệng cười nói.
"Cố nhân gặp lại, sao lại không vui?" Chu Lạc theo đó mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận