Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 2369: Vấn đề của Băng Băng

Chương 2369: Vấn đề của Băng BăngChương 2369: Vấn đề của Băng Băng
Lý Diệu bừng tỉnh đại ngộ, hắn đã nói mà, dã nhân dưới lòng đất tuy trời sanh tính dũng mãnh, nhưng dù sao tâm trí chưa mở, chưa chắc là chiến sĩ tốt nhất.
Vô Ưu giáo đã thanh thế to lớn, nghĩ hẳn không thiếu mấy dã nhân này trợ trận, sao có thể ở thời điểm mấu chốt như thế, còn chia ra một cánh quân rảnh rỗi để vơ vét dã nhân?
Thì ra là vì đạt được máu tươi hoặc là nói gien thuần túy của dã nhân, để mở khóa vũ khí ngủ say vạn năm, nói vậy thì thông rồi!
Theo từng món pháp bảo uy lực cường đại phát ra huyền quang chói mắt, vô số cột nhũ cùng măng đá đều bị đánh tan tành, làm cả huyệt động đều đắm chìm ở trong những mảng mờ mịt sát khí tung hoành.
Trong bóng đêm có vô số dã nhân hiện ra, trợn mắt há hốc mồm lại vô cùng cuồng nhiệt nhìn chằm chằm những thần binh lợi khí này. Đối với dã nhân mất đi tuyệt đại đa số lý tính, chỉ bảo lưu lại bản năng giết chóc mà nói, những thần binh lợi khí này, không thể nghi ngờ hấp dẫn người ta hơn so với mọi thứ trên đời!
Quỷ dị là, mặc dù trong lòng như đói khát, nhưng trên mặt những dã nhân này bao gồm Vô Ưu giáo đồ lại không có quá nhiều sắc mặt vui mừng, hết thảy bình tĩnh như giếng cổ, như là những cỗ máy được nhập vào chỉ lệnh giết chóc.
Lý Diệu nói không nên lời rốt cuộc là loại trường hợp nào khủng bố hơn chút. Rốt cuộc là dã nhân dữ tợn vẻ mặt phong phú, hung thần ác sát, cùng hung cực ác; Hay là như bây giờ, tuy kỷ luật nghiêm minh, lại như cái xác không hồn, có một bộ thể xác nhân loại chỉ để cho có.
Trong đầu bốc lên vô số ý niệm, không biết sao, bỗng ma xui quỷ khiến nghĩ tới cường giả máy móc ở trên Vũ Anh giới, khu vui chơi Nghiệt Thổ gặp được, “Quyền Vương” Lôi Tông Liệt!
Quyền Vương không phải nhân loại, lại có thể sử dụng kho số liệu phát triển cao độ cùng cơ chế sàng chọn ưu hoá, mô phỏng ra hoàn mỹ tình cảm nhân loại thậm chí ý thức của mình, thường xuyên làm người ta quên nó gân thép xương sắt, lại coi nó thành nhân loại có máu có thịt.
Những người trước mắt, đều là nhân loại không hơn không kém, lại kiệt lực muốn quẳng đi máu thịt cùng thần hồn của mình, biến thành cỗ máy lạnh như băng.
Máy móc muốn biến thành người, con người lại muốn biến thành máy móc, rốt cuộc cái gì là máy móc, cái gì là người, người là cỗ máy vô số tế bào tạo thành, có khác gì cỗ máy do sắt thép tạo thành sao? Nếu thật sự tồn tại văn minh máy móc, vậy văn minh nhân loại lại có khác biệt với nó sao?
“Diệu ca...”
Lệ Gia Lăng không tự chủ được tới gần Lý Diệu, dùng sức xoa xoa da gà trên cánh tay, nhỏ giọng nói: “Những kẻ này cho người ta cảm giác rất quỷ dị, quả thực như là người Thánh Minh đoạn tình tuyệt dục. Ta tình nguyện đối mặt người tu tiên cùng hung cực ác, cũng không muốn đối mặt những quái vật lạnh như băng không có tình cảm cùng nhân tính này!”
Ở cùng Lý Diệu lâu, tuy ngoài miệng không nói, nhưng Lệ Gia Lăng càng ngày càng không mang mình coi là người tu tiên, ít nhất không phải người tu tiên thuần túy.
Lý Diệu trầm mặc.
Ở trước khi moi tim móc ruột với Long Dương Quân, hắn đối với những kẻ không có thất tình lục dục, băng lạnh như máy móc cùng con rối này cũng không có chút hảo cảm nào, chỉ có 100% chán ghét cùng cảnh giác.
Nhưng bây giờ...
Lý Diệu thở dài, thấp giọng nói: “Không có người tu tiên cùng hung cực ác, lại lấy đâu ra người Thánh Minh đoạn tình tuyệt dục?”
“Cái gì?”
Lệ Gia Lăng kinh ngạc nói: “Diệu ca, ngươi nói cái gì?”
“Không có gì.”
Lý Diệu siết chặt nắm tay, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo, nhưng sâu trong đôi mắt thuần màu đen lại điểm hỏa hai ngọn lửa quật cường, giống như muốn dùng đốm lửa này, nổ tung thần hồn đóng băng của toàn bộ dã nhân cùng Vô Ưu giáo đồ.
Hắn chăm chú nhìn bọn họ rất lâu, mới nói từng chữ một: “Chúng ta nhanh trở lại bên trên một chút, nhìn xem có thể mang đến cho thế giới vớ vẩn tuyệt luân này một ít thay đổi nào đó thôi!”
...
Khu 10084.
Khi Lý Diệu, Lệ Gia Lăng, Long Dương Quân cùng Vô Ưu giáo đồ mang theo lượng lớn dã nhân “quy y đại đạo” về đến nơi đây, diện mạo thành trấn đã hoàn toàn khác lúc bọn họ đi xuống, có đầy một loại hương vị sẵn sàng ra trận.
Khu 10084 là một trong các thành trấn Vô Ưu giáo phát triển tốt nhất, hơn phân nửa cư dân đều là Vô Ưu giáo đồ, người còn lại cũng đều là kẻ đồng tình cùng người ủng hộ Vô Ưu giáo.
Lần này Vô Ưu giáo không thể nhịn được nữa quyết định bạo động, lật đổ “tập đoàn Sắt Đen” thống trị đối với mấy trăm dặm vuông, khu 10084 tự nhiên xuất động toàn thành viên.
Lúc đám người Lý Diệu trở về, cả tòa thành trấn đã bị một tầng mây mù màu vàng nhạt bao phủ, trong không khí tràn đầy mùi nồng đậm đến chảy mỡ, đó là dân thành trấn đang giết sâu đá, chế biết thịt khô làm quân lương.
Về phần Thằn Lằn Đỏ là không nỡ giết tiếp, đó đều là “chiến mã” tốt nhất, có thể võ trang trấn dân thành “kỵ binh lòng đất” ở trong hầm mỏ dịch chuyển ba trăm sáu mươi độ chuyển động tự nhiên, bù lại được một chút thiếu sót về sức cơ động.
Trong từng cây cột đá rỗng thật lớn, vô số thanh niên trai tráng nối đuôi nhau đi ra, đều khoanh chân ngồi như tượng điêu khắc đá lạnh lùng, chăm chú nhìn ánh sáng ảm đạm mà hư ảo kia ở đỉnh đầu, vẻ mặt trang nghiêm nghiêm túc, trong miệng lẩm bẩm, lại là ùn ùn tiến vào trạng thái “thông linh”, không biết là đang tiến hành tẩy não thông thường, hay là động viên trước khi khai chiến.
Động viên trước trận chiến, vốn nên là thời khắc dõng dạc, nhiệt huyết sôi trào nhất, nhưng bao phủ ở trong ngoài thành trấn lại chỉ có tối tăm cùng tử khí lặng nề nói không nên lời, làm Lý Diệu trong cơn hoảng hốt sinh ra ảo giác, còn tưởng rằng đây là vô số con rối chiến đấu được lần lượt kích hoạt.
Ngay cả bọn nhỏ cũng bị không khí ngưng trọng mà nặng nề dọa, không dám cười vui cùng ca hát nữa, lại không biết đã trốn tới nơi nào.
Một màn này làm tâm tình Lý Diệu nặng nề, suy nghĩ ngàn vạn.
Hắn muốn giúp những người hoàn toàn mất đi hy vọng, cho nên hoàn toàn không tin thế giới này bao gồm chính mình, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Như là bị nhốt vào một căn phòng sắt không có cửa sổ cùng cửa chính, kín không kẽ hở, ngoài căn phòng sắt còn điểm hỏa hừng hực, không tìm thấy một tia hy vọng đánh vỡ nào cả.
Có lẽ, Long Dương Quân là đúng, chiến đấu sau khi tới tinh hải trung ương, hoàn toàn không giống với hắn chiến đấu ở biên thùy tinh hải.
Một lần này, hắn cần đối kháng không phải kẻ địch cụ thể nào đó, không phải bốn đại tuyển đế hầu, không phải Đông Phương Vọng, không phải Lôi Thành Hổ, không phải Long Dương Quân, không phải Lệ Linh Hải, thậm chí cũng không phải Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ, mà là toàn bộ thế giới, toàn bộ thế giới đổi trắng thay đen, vặn vẹo biến hình, vớ vẩn tuyệt luân!
Một lần này, hắn còn có thể thắng sao?
Hoặc là nói, hắn còn có thể vô cùng may mắn, nhận được đại đa số người giúp sao?
Tuy nói với Lệ Gia Lăng phi thường chém đinh chặt sắt, nhưng khi trở lại cột đá chữa thương của mình, một mình một chỗ, Lý Diệu lại phi thường hiếm thấy có chút mê mang.
“Khách quý, mời dùng cơm.”
Ngay tại lúc Lý Diệu tâm phiền ý loạn, có chút bó tay hết cách, ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa cực có quy luật.
Cô gái trước kia đưa cơm cho bọn họ một lần nữa xuất hiện, vẫn là vẻ mặt âm u lạnh lẽo, nghiêm túc, từ chối người ta ở ngoài ngàn dặm, trước hành lễ sơ qua, lại mang một khay thức ăn đặt tới trước mặt Lý Diệu, như là một cỗ máy thiết kế tinh vi.
Nhưng, so với hôm qua, băng sương trên khuôn mặt của cô ngược lại đã thoáng buông lỏng chút.
Có lẽ là Lý Diệu không ngại vất vả sửa chữa hệ thống tuần hoàn không khí, làm cô cảm giác được Lý Diệu khác biệt nhỉ?
Trong lòng Lý Diệu có chuyện, cũng chưa để ý cô gái mơ hồ thay đổi, chỉ nói tiếng “cảm ơn”, liền tự mình cân nhắc một bước tính toán tiếp theo.
Nào ngờ một lúc sau cô gái cũng chưa rời khỏi, lại lẳng lặng đứng ở trước mặt hắn.
“Có chuyện gì?”
Lý Diệu ngẩng đầu, tò mò đánh giá cô gái, lại thấy cái nón rộng thùng thình che phủ, là một vẻ mặt muốn nói lại thôi, thế này ngược lại hoạt bát hơn so với cỗ máy lạnh như băng rất nhiều.
Xem ra cô gái này gia nhập Vô Ưu giáo còn chưa quá lâu, chưa hoàn toàn tẩy đi tình cảm cùng năng lực biểu đạt tình cảm, trong lòng Lý Diệu thoáng buông lỏng, mỉm cười nói: “Đừng sợ, có chuyện gì cứ nói đi, lại có pháp bảo hỏng cần sửa phải không? Hay là ngươi muốn học tập bản lãnh sửa chữa hệ thống tuần hoàn không khí? Vậy cũng không có vấn đề gì!”
“Không phải.”
Cô gái do dự rất lâu, vẫn tháo cái nón xuống, thuận tiện cũng tháo xuống mặt nạ lạnh lùng của mình, trừng lớn con mắt đen nhánh tỏa sáng nhìn Lý Diệu, lấy dũng khí hỏi, “Ta chỉ là muốn hỏi, khách quý là tới từ trên mặt đất rất cao rất cao sao?”
Lý Diệu cười: “Không sai, ta quả thực đến từ mặt đất, nói chuẩn xác hơn, là đến từ vũ trụ so với mặt đất càng cao hơn, ta tên Lý Diệu, ngươi tên là gì?”
Theo lý thuyết, hắn nên báo một cái tên giả.
Nhưng không biết vì sao, đối mặt cô gái dưới lòng đất chủ động tháo mặt nạ lạnh như băng này, hắn cũng không muốn bọc quá nhiều ngụy trang, tên thật thì tên thật đi, mặc dù thực bị Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ tìm được lại như thế nào, thật sự đánh bạc tính mạng chơi một hồi, cho dù là chết, hắn cũng sẽ kéo Vũ Anh Kỳ chôn cùng!
“Ta tên Băng Băng.” Cô gái nói.
Thế giới dưới lòng đất nóng khắc nghiệt không chịu nổi, nhiệt độ động cái ở năm sáu mươi độ trở lên, khối băng do phù trận làm mát ngưng kết mà thành quả thực là nhu yếu phẩm sinh tồn, cho nên rất nhiều người dưới lòng đất trong tên đều mang chữ “Băng”, ở trong rất nhiều châm ngôn dưới lòng đất, “Băng” đều có ý tứ bình an cùng cát tường, “Băng Băng” coi như là cái tên dưới lòng đất tương đối thông thường.
Băng Băng có chút lo sợ bất an nói xong, nhìn trộm vẻ mặt Lý Diệu, thấy đại nhân vật tới từ mặt đất này chưa tức giận, ngược lại mỉm cười cổ vũ cô tiếp tục nói, lúc này mới vò góc áo nói: “Khách quý đã đến từ mặt đất, hẳn là từng nhìn thấy mặt trời thật sự nhỉ? Người khác đều nói ánh sáng mặt trời so với một vạn đóa Hỏa Diễm Hoa tụ lại cùng một chỗ còn lóng lánh hơn, điều đó rốt cuộc là thật hay giả vậy? Ta thật sự là hoàn toàn không tưởng tượng được bộ dáng của mặt trời.”
“Cái đó tự nhiên là thật.”
Lý Diệu không khỏi cười nói: “Đâu chỉ một vạn đóa Hỏa Diễm Hoa, mặt trời thời điểm mãnh liệt nhất, quả thực so với một trăm vạn đóa Hỏa Diễm Hoa đồng thời nở rộ còn lấp lánh cùng huy hoàng hơn, ta cũng không miêu tả được cái đó rốt cuộc đẹp bao nhiêu. Nhưng ta tin tưởng một ngày nào đó, ngươi cũng có cơ hội đi lên mặt đất, tận mắt thấy mặt trời, ngắm nhìn trời xanh mây trắng cùng ức vạn ngôi sao!”
“Như vậy sao...”
Băng Băng cắn môi, hướng Lý Diệu vái một cái thật sâu, “Cảm ơn khách quý.”
Miệng nói “Cảm ơn”, nhưng bước chân vẫn bất động, vẻ mặt trở nên càng thêm rối rắm, giống như cô cũng không biết có nên tiếp tục hỏi hay không.
“Không đúng.”
Lý Diệu là người cỡ nào, ngay cả bọn Tiêu Huyền Sách, Bạch Tinh Hà, Lữ Túy cũng chưa chắc lừa nổi hắn, tâm tư của một tiểu cô nương tự nhiên không thể gạt được ánh mắt hắn, “Băng Băng, thứ ngươi thật sự muốn hỏi không phải mặt trời trên mặt đất, mà là việc, đúng hay không? Nếu đúng, vậy cứ yên tâm lớn mật hỏi đi, nếu ca ca biết, nhất định nói cho ngươi.”
“Cảm ơn quý... Lý Diệu ca ca.”
Băng Băng được Lý Diệu cổ vũ, lá gan lại to thêm ba phần, trên mặt rốt cuộc hiện ra sương mù thấp thỏm lo âu, mang vấn đề vẫn luôn quanh quẩn trong lòng ném ra, “Vô Ưu giáo lập tức phải đi mặt đất đánh trận, nghe nói đó là chiến tranh thật sự, hoàn toàn khác chúng ta bình thường phòng ngự dã nhân đánh nhỏ quậy nhỏ, ba ba mụ mụ của ta cũng phải ra trận giết địch. Lý Diệu ca ca, ngươi đã đến từ mặt đất, nhất định từng trải qua chiến tranh thật sự nhỉ? Thứ đó rốt cuộc có bộ dáng gì? Chúng ta có thể thắng không? Ba ba mụ mụ của ta, sẽ... Có việc gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận