Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 1988: Thành Song Long sống mái với nhau

Chương 1988: Thành Song Long sống mái với nhauChương 1988: Thành Song Long sống mái với nhau
“Chuyện rốt cuộc là thế nào?”
Hỏa Nhãn ghé máy thông tin kiểu cổ tay của mình nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ.
Đầu kia của máy thông tin truyền đến tiếng súng dồn dập cùng gào rống hỗn loạn, ngay sau đó có người hô to, “Lão đại, bên ngoài có người nói nhìn thấy Phí Trọng cả người là máu, nửa chết nửa sống trở về, nói bang Hắc Thủy phản bội chúng ta, đã sớm bị Tiêu Dao thành chủ thu mua, căn bản chưa từng muốn cùng với chúng ta cùng nhau gia nhập đại quân liên minh Quyền Vương!
“Người phái đến thành trại Thái Bình, bao gồm Ma Khô và Phí Trọng ở trong, đã ở dưới bang Hắc Thủy đánh bất ngờ toàn quân bị diệt, Phí Trọng nói ở bang Hắc Thủy bên kia thấy được hãn tướng ‘Quỷ Phủ’ Chu Đạt dưới trướng Tiêu Dao thành chủ, bây giờ bọn hắn thừa dịp các vị lão đại đều ở đây họp, lại hốt cả ổ bang Xích Hỏa chúng ta!”
“Khốn kiếp!”
Hỏa Nhãn rít gào, “Phí Trọng ở đâu, gọi hắn lập tức lăn tới đây gặp ta!”
“Không biết!”
Bên kia kênh thông tin liên thanh kêu lên, “Bây giờ cục diện phi thường hỗn loạn, khắp nơi đều đang phát nổ cùng chém giết, ta cũng không biết Phí Trọng rốt cuộc ở nơi nào!”
Trong phòng hội nghị nháy mắt đầy tĩnh mịch, chỉ còn lại có Hỏa Nhãn như hung thú nổi giận dồn dập thở dốc.
Sắc mặt Vu Độc trở nên so với người chết còn trắng bệch hơn, ngón tay ôm lấy cò súng hơi gây áp lực, thành khẩn đến cực điểm: “Hỏa Nhãn, nghe ta giải thích, đây là một cái âm mưu!”
Lời còn chưa dứt, bên ngoài lại truyền đến tiếng nổ như đất rung núi chuyển, trong sương mù đen đầy thành dần dần dâng lên quả cầu lửa thứ hai thật lớn, nhìn từ tọa độ, hẳn chính là chỗ tổng bộ của bang Xích Hỏa!
Cái gì cũng không cần giải thích.
Hỏa Nhãn và Vu Độc liếc nhau, đều rõ ràng đọc hiểu ánh sáng hung ác ở đáy mắt của nhau.
Vô luận có gì kỳ quái, cổ quái, âm mưu, quỷ kế hay không, đều không quan trọng.
Bang Hắc Thủy thật sự đầu phục Tiêu Dao thành chủ hay không, cũng không phải mấu chốt.
Trọng điểm ở chỗ, vốn bang Xích Hỏa, bang Hắc Thủy cùng các bang phái còn lại trong thành Song Long đều thế lực ngang nhau, vẫn luôn duy trì cân bằng vi diệu, hai bên ở dưới cân bằng như vậy, mới có cơ sở cẩn thận rón rén triển khai hợp tác.
Bây giờ, tổng bộ cùng kho tinh thạch đạn dược quan trọng nhất của bang Xích Hỏa cũng gặp phải phá hoại nghiêm trọng, cân bằng đã bị đánh vỡ, còn hợp tác như thế nào?
Đối với Hỏa Nhãn mà nói, cho dù thực không phải Vu Độc làm thì thế nào, bây giờ bang Xích Hỏa chịu thiệt, tiếp theo đi tham dự chiến tranh của Quyền Vương như thế nào, cạnh tranh với bang Hắc Thủy như thế nào?
Đối với Vu Độc mà nói, mặc dù cả người là miệng cũng giải thích không rõ, vô luận làm như thế nào Hỏa Nhãn cũng sẽ ghi hận trong lòng, tìm cơ hội đâm hắn một đao, ngược lại chẳng bằng...
Huống chi, dưới vụ nổ liên hoàn, bên ngoài sương khói lượn lờ, tình huống không rõ, không biết ai nổ súng đầu tiên, tóm lại Xích Hỏa, Hắc Thủy cùng các bang phái lớn phân biệt đứng ở phía sau bọn họ đã kêu loạn bắt đầu đánh rồi!
Hỏa Nhãn và Vu Độc hầu như cùng lúc ra tay.
Kiếm lưỡi cưa của Hỏa Nhãn phát ra kiếm khí sắc bén không thể chống đỡ, đem bàn gỗ đen dài bổ thành hai nửa, kiếm khí như tia chớp bổ về phía Vu Độc.
Súng đạn nổ của Vu Độc cũng ở nháy mắt đánh ra mười mấy luồng huyền quang có tính nổ, ở nơi Hỏa Nhãn ban đầu đứng nổ ra một chuỗi quả cầu ánh sáng.
Phòng họp nho nhỏ nháy mắt biến thành một cánh rừng đao kiếm bị bão đạn thổi quét. Vì tỏ thành ý, hai bên đều không mang theo tinh khải đến trong phòng hội nghị, nhưng chiến đấu cận thân từng quyền đến thịt, ngược lại càng thêm tràn ngập hương vị tanh máu cùng khốc liệt.
Bên trong tụ tập đại lão bảy tám bang phái, bên ngoài đã sớm bị bảo tiêu chen tới mức cây kim cũng chen không lọt, chật như nêm cối, chóp mũi cũng có thể đụng vào nhau.
Nghe được đại lão bên trong đã khai chiến, có người vội vã mở cửa đi vào trợ giúp, càng nhiều người hơn lại là rút ra dao găm cùng súng lục, triển khai chém giết mặt đối mặt tàn khốc nhất!
Cả tòa thành Song Long, nhất thời ở dưới sương mù đen bao phủ, biến thành lò mổ Tu La.
Tiếng nổ cùng tiếng chém giết trong nháy mắt vang vọng mỗi một phố lớn ngõ nhỏ, so với vụ nổ cùng súng ống truyền bá nhanh hơn lại là một lời đồn đãi: bang Hắc Thủy đã đầu phục Tiêu Dao thành chủ, đang mang theo tinh nhuệ thành Tiêu Dao đánh bất ngờ tổng bộ bang Xích Hỏa, hơn nữa muốn giết sạch tất cả mọi người của bang Xích Hỏa để lập uy, dùng phương thức này để cảnh cáo toàn bộ bang cướp dám đầu nhập vào Quyền Vương, đây là kết cục của bọn họ.
Có thể bình tĩnh, cẩn thận tự hỏi mà nói, hẳn là không khó phát hiện, lời đồn đãi “giết gà dọa khỉ” như vậy thật sự tràn ngập lỗ hổng.
Chẳng qua, ở trong sương mù đen, vụ nổ cùng đồng bạn kêu gào thê thảm xé tim xé phổi, lại có bao nhiêu tên giặc cướp còn có thể bình tĩnh lại để tự hỏi?
Tiên hạ thủ vi cường, đây là chân lý vĩnh hằng trên Nghiệt Thổ.
Chợ đen khu đông thành Song Long, tiếp giáp nhân mã bang Xích Hỏa cùng bang Hắc Thủy chém giết đầu tiên, dần dần lan đến các bang phái lớn phân biệt ủng hộ bọn họ. Đám đông bang cướp bình thường đã bởi vì ích lợi khúc mắc mà sinh ra mối hận cũ cực sâu, sống mái với nhau quy mô nhỏ thỉnh thoảng xảy ra, hôm nay lại ở dưới sự sợ hãi cùng phẫn nộ thêm vào mà vui vẻ đầm đìa phát tiết ra, không đem một phe trong đó giết sạch, căn bản không có khả năng bình ổn.
Khu bắc thành Song Long, bên ngoài kho tinh thạch đạn dược của bang Hắc Thủy cũng là trận địa sẵn sàng đón quân địch, như lâm đại địch.
Từ trong sương mù đen lại lao ra khỏi mấy chục chiếc xe bay hừng hực thiêu đốt, đồng thời lao về phía phòng tuyến của bọn họ, vụ nổ liên hoàn dẫn phát thủy triều sóng xung kích thật sự giống sóng triều ngập trời, gần trăm tên cướp của bang Hắc Thủy đều nổ tung lên giữa không trung.
Giặc cướp bang Xích Hỏa mặc khải giáp hạng nặng lúc này mới kêu ngao ngao từ trong lửa chui ra, lấy tư thái đồng quy vu tận, lao về phía túc địch của bọn họ. (túc địch: kẻ địch có thể duy trì mối quan hệ đối địch thời gian dài, vĩnh hằng – theo baidu)
Khu tây thành Song Long, một nhà xưởng luyện chế thuốc hưng phấn thuộc về bang Hắc Thủy cũng hừng hực thiêu đốt, toàn bộ Hắc Thủy bang chúng đều bị trói hai tay sau lưng khống chế, từng người quỳ rạp xuống đất, bị giặc cướp bang Xích Hỏa dùng súng đạn nổ tì vào gáy, lần lượt “điểm danh”, máu tươi cùng óc bắn tung tóe đến khóe miệng của giặc cướp bang Xích Hỏa, lửa cháy hừng hực chiếu rọi, làm nụ cười dữ tợn của bọn hắn trở nên càng thêm khủng bố.
Nhưng nụ cười của bọn hắn còn chưa duy trì bao lâu, giữa không trung đã vang lên tiếng súng pháo như bão táp mưa sa, mấy chiếc xe bay chiến đấu hạng nặng phun vẽ dấu hiệu Hắc Thủy, lấy hỏa lực hơn ba mươi khẩu pháo oanh kích sáu nòng xoay bao trùm toàn bộ Xích Hỏa bang chúng!
Trong chém giết hỗn loạn không chịu nổi, cũng không phải không có hạng người đầu óc bình tĩnh.
Có một chút tiểu đầu mục trong bang cướp ôm tâm tư bảo tồn thực lực, muốn dẫn dắt thủ hạ của mình đặt thân ra ngoài sự việc, liều mạng hướng nơi lửa đạn thưa thớt chút chạy trốn.
Bọn họ lại hoàn toàn không biết, một ánh sáng màu đỏ ảm đạm lại nguy hiểm, đamg băn khoăn trong sương mù đen, thả ra các luồng thần niệm, ở trong sương mù đen thông suốt, cảm giác biến hóa vi diệu trên chiến trường.
Khi phát hiện một phe nào đó sắp thoát khỏi hỗn loạn, ánh sáng đỏ sẽ đem tốc độ nháy mắt tăng vọt lên mấy chục lần, từ mi tâm những tiểu đầu mục đó chợt lóe qua!
Đầu mục bị “viên đạn” xuất quỷ nhập thần bắn chết, giặc cướp còn lại thường thường đều như là ruồi bọ không đầu lao đi hỗn loạn, lại bật trở lại trong lưới lửa.
Ánh sáng đỏ này, giống như là một đạo diễn hoặc là nói “bậc thầy con rối” cao minh nhất, nắm giữ chính xác chiến cuộc nhìn như hỗn loạn.
Nơi nào xung đột sắp bình ổn, nó liền lao tới lửa cháy đổ thêm dầu, nơi nào thực lực đối chiếu quá mất cân bằng, nó liền lén lút xử lý vài tên cao thủ của phe cường thế, bảo đảm hai bên đều có thể ở trong hồ đồ chảy cạn một giọt máu cuối cùng.
...
Một giờ sau.
Trong khách sạn xa hoa hình dạng kim tự tháp, đầy đất đều là thi thể nằm ngang dọc, thủng lỗ chỗ, hầu như mọi người đều duy trì vẻ mặt kinh ngạc, mùi máu tươi đậm tới mức có thể từ trong không khí ngưng kết ra giọt máu.
Hai lão đại của bang Xích Hỏa và bang Hắc Thủy, Hỏa Nhãn và Vu Độc đều mình đầy thương tích, hầu như chảy khô máu quanh thân, dựa hết vào sinh mệnh lực tràn đầy chống đỡ, mới có thể miễn cưỡng dựa ở góc tường.
“Sa sa sa sa!”
Thông tin giữa bọn họ và tiểu đầu mục dưới trướng đều bị quấy nhiễu nghiêm trọng, trong máy thông tin truyền đến từng trận tạp âm chói tai, căn bản bị ngăn cách ở trong nấm mồ to lớn này.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một đợt tiếng máy móc chuyển động “Rắc rắc, Rắc rắc”, ngay sau đó còn có tiếng bánh xích nghiền qua thi thể.
Trong sương mù đen mê ly cùng khói thuốc súng, một con rối linh năng kiểu bánh xích thân hình cao lớn, vỏ ngoài lạnh như băng xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Hỏa Nhãn và Vu Độc trợn mắt há hốc mồm mà nhìn dấu hiệu sao mỉm cười kia trên vỏ của con rối linh năng, nghĩ vỡ đầu cũng nghĩ không ra đây rốt cuộc là dấu hiệu của một thế lực nào.
Nhưng từ trong sát ý lạnh lẽo trên thân đối phương truyền đến, bọn họ lại mơ hồ cảm giác được, con rối linh năng bề ngoài không kinh người này, chỉ sợ mới là ngọn nguồn của toàn bộ hỗn loạn.
Hai người cùng lúc hiện ra cảm giác vớ vẩn tuyệt luân, có khả năng sao, vẻn vẹn một con rối linh năng mà thôi, đã đạo diễn một cuộc hỗn chiến thổi quét cả tòa thành Song Long?
“Ngươi rốt cuộc…”
Vu Độc ôm cái bụng thủng một lỗ lớn, rối tinh rối mù, cố hết sức hỏi.
Hắn chỉ nói ra ba chữ, liền nhìn thấy pháo oanh kích sáu nòng ở ngực con rối linh năng bắt đầu loang loáng, viên đạn nóng bỏng đem tất cả vấn đề của hắn đều nhét về trong yết hầu cùng cái ót.
Ở trước đó, đôi mắt to phẫn nộ kia của Hỏa Nhãn đã đọng lại, từ ót đến mi tâm, từ mi tâm đến chóp mũi, lại từ chóp mũi đến dưới cằm, xuất hiện một đường màu đỏ vừa nhỏ vừa dài.
...
Giết chóc ở thành Song Long từ hoàng hôn kéo dài mãi đến bình minh ngày hôm sau.
Suốt một đêm, hầu như toàn bộ bang cướp đều bị nhổ tận gốc, toàn quân bị diệt.
Đám đạo tặc may mắn chưa chết cũng biến thành chim sợ cành cong, nhìn thành thị thây chất thành núi, lửa cháy bốc lên, tên nào cũng sợ tới mức vỡ mật, hồn phi phách tán.
Còn chưa đợi bọn hắn bình tĩnh lại thu thập tàn cục, trong Song Long cốc ngoài thành lại đã xuất hiện một mũi đại quân võ trang hạng nặng, mênh mông cuồn cuộn đến từ thôn dân thành trại Thái Bình!
Ngày hôm qua Lý Diệu liên hệ với Hàn Đặc, Lưu Ly, bảo bọn họ hướng Cổ Chính Dương thuật lại toàn bộ kế hoạch, Cổ Chính Dương tự nhiên không dễ dàng tin tưởng như vậy.
Nhưng, thành trại Thái Bình đã bị ép đến tuyệt cảnh, ngay cả Ma Khô và Phí Trọng hai đại hung nhân cũng bị bọn họ giết chết, chiến giới trên mặt nước của tinh nhuệ bang Hắc Thủy lại bị bọn họ phá hủy, hiển nhiên, giặc cướp trong thành Song Long vô luận như thế nào cũng sẽ không từ bỏ ý đồ với bọn họ, mặc dù bọn họ khúm núm như thế nào nữa, cũng khó thoát khỏi vận mệnh trở thành vật hi sinh.
Như vậy, chỉ có thể đổ máu đến cùng đi!
Nửa đêm, Cổ Chính Dương tự mình dẫn dắt một tiểu đội trinh sát tinh nhuệ, trèo lên giữa sườn núi Thanh Long sơn, quan sát thế cục trong thành Song Long.
Nhìn thấy trong thành Song Long quả nhiên khói thuốc súng tràn ngập, phát nổ không ngừng, tiếng súng pháo không dứt bên tai, không khỏi vừa sợ vừa nghi, nhưng mơ hồ cũng sinh ra một tia sáng hy vọng.
Đợi bình minh đến, sương mù đen cùng khói thuốc súng trong thành Song Long dần dần tan đi, bại lộ ra kết cục vô cùng thê thảm, càng khiến Cổ Chính Dương làm ra phán đoán thành Song Long đã hoàn toàn mất đi trật tự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận